Chương 6

Trần Chức Hạ thắt dây an toàn: "Cả ngày hôm nay mình ở bên ngoài chụp ảnh, chạy loanh quanh một ngày, cũng không đến nỗi đâu.”

Lâm Dữ Mân tấm tắc miệng: "Mệt mỏi như vậy, vậy cậu chuyển nghề đi, đến làm trợ lý cho mình, làm trợ giáo của mình, hoặc là mình nuôi cậu.”

Trần Chức Hạ nhắm mắt tựa lưng vào ghế, cười ra tiếng: "Tập chung lái xe cho kỹ đi, đến nơi thì gọi mình, mình ngủ một lát.”

Nửa giờ sau, chiếc xe dừng lại trước một cửa hàng nhật bản nổi tiếng ở Hoài Viễn.

Trong phòng đã có rất nhiều người, khi đẩy cửa vào, thanh âm náo nhiệt lập tức dừng lại, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía hai người đang đứng ở cửa.

Trong lúc nhất thời cũng không có ai há miệng nói chuyện, đại bộ phận mọi người đem ánh mắt đặt lên người Trần Chức Hạ, người không thường xuyên đến tụ tập bạn học, hiện giờ đột nhiên lại đến, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên.

Lâm Dữ Mân dẫn đầu mở miệng, phá vỡ sự im lặng: "Thế nào? Lâu rồi không gặp, lại không nhận ra mình à?”

Lập tức có người tiếp lời: "Sao lại không biết, ai lại không biết Lâm đại mỹ nữ chứ!”

“Quên ai cũng không thể quên Lâm đại mỹ nữ!”

Tay Lâm Dữ Mân khoa tay múa chân trước ngực Trần Chức Hạ: "Người này không cần mình giới thiệu nhiều đi, coi như là bạn học cũ của chúng ta.”

"Quen biết, nhϊếp ảnh gia lớn!"

“Người nổi tiếng, hôm nay xem như đã gặp được ha ha ha ha!”

Sau khi uống ba hiệp, không khí một lần nữa trở lên sôi nổi, trong phòng lại náo nhiệt hẳn lên.

"Nhϊếp ảnh gia Trần, cậu là một người nổi tiếng, trong đám người chúng ta, ngoại trừ Kỳ Hàng thì cậu chính là người lợi hại nhất."

Người đàn ông nói chuyện mặc âu phục, đeo kính, tên là Trâu Lỗi.

Trên bàn mỗi người đều có một lọ rượu sake nhỏ trong tay, bữa tiệc bắt đầu không bao lâu, Trâu Lỗi đã uống hai ba bình, mặt đỏ bừng, nói chuyện cũng bắt đầu lươn lẹo.

Anh ta ngồi đối diện Trần Chức Hạ, nở nụ cười bóng bẩy: "Chẳng qua tôi nhìn thấy hot search hôm nay, nói sau lưng cậu có chút quan hệ không tốt, nhưng tôi cũng nhìn những bức ảnh cậu chụp rồi, quả thật, nhìn chả khác gì một hỗn độn!”

"Tôi nghĩ phụ nữ như cậu, tốt nhất là không nên theo cái nghề này, mỗi ngày phải chạy đôn chạy đáo dưới ánh đèn sân khấu, còn không thì chạy khắp thế giới đi đón gió*, còn không bằng tìm một công việc an ổn!"

*Ý nói bận rộn chỉ ở ngoài đường.

Đối với Trâu Lỗi này, Trần Chức Hạ chẳng có ấn tượng gì, Lâm Dữ Mân ở bên tai cô nhỏ giọng nói: "Nghe nói bạn gái cũ của cậu ta cũng là một nhϊếp ảnh gia, cậu ta cầu hôn thì bị bạn gái từ chối, hiện tại vừa mới chia tay.”

Người trong phòng đều không nói gì, ánh mắt họ phiêu động qua lại giữa hai người.

Hai năm gần đây trên mạng quả thật rất nhiều bài đánh giá không tốt, thậm chí còn có người lời ra tiếng vào xem thường cô, thậm chí còn xúc phạm đến nhân cách của cô, Trần Chức Hạ chưa từng để ý đến điều mấy điều đó, dù sao náo loạn một hai ngày là xong.

Thỉnh thoảng có một số phóng viên dò hỏi và âm thầm châm chọc cô, nói bóng hỏi gió vờ như quan tâm cô.

Nhưng tối nay, đây là lần đầu tiên cô bị chỉ trích thẳng mặt như vậy.

Trâu Lỗi còn đang không ngừng nói luyên thuyên, ngôn ngữ càng ngày càng không tôn trọng người khác, bên cạnh có vài người nhắc nhở anh ta, họ nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nhưng bị anh ta hất văng tay trở về.

Lâm Dữ Mân định bác bỏ nhưng bị Trần Chức Hạ đè tay lại.

Cô bình tĩnh ngồi, cười cười, uống cạn sạch rượu trong ly rượu nhỏ, sau đó lại đổi cái ly lớn dùng để uống nước giải khát, rót đầy một chén rượu, hướng về phía mặt Trâu Lỗi.

Hất thẳng.

Bị toàn bộ chén rượu hất lên mặt, âm thanh hùng hùng hổ hổ đối diện cũng im bặt, Trâu Lỗi không nghĩ tới nhìn Trần Chức Hạ mềm mại nhu thuận, bình dị gần gũi, giờ phút này sẽ đối xử với anh ta như vậy.

Trâu Lỗi không thể tưởng tượng nổi chỉ vào cô, tức giận đến nói không nên lời: "Cô… cô..."

Bình thường Trần Chức Hạ nói chuyện với người khác luôn nhẹ nhàng mềm mỏng, nhưng giờ phút này mang theo vài phần lạnh nhạt: "Uống đủ chưa?”

Những người khác đều kinh hãi không biết nói cái gì, có người tỉnh táo lại bắt đầu xoa dịu bầu không khí: "Chức Hạ, cậu đừng so bì với cậu ta, cậu ta uống say, lời nói ra đều là lời nhảm nhí."

"Trâu Lỗi, cậu say rồi, bình tĩnh một chút đi."

Trâu Lỗi đỏ mắt, khuôn mặt anh ta trở nên dữ tợn, nghe không lọt tai bất cứ lời khuyên giải nào, anh ta không suy nghĩ mà cầm lấy một chai rượu rỗng ném tới trước mặt Trần Chức Hạ.

"Bùm——"

Trong lúc thất thần, Trần Chức Hạ nhìn thấy chai rượu đập vào đĩa cơm trước mặt mình, mảnh thủy tinh bay tán ra bốn phía.

Cô theo bản năng đưa tay ra muốn chặn lại, nhưng giây tiếp theo lại bị người kéo lên, ngã vào một vòng ôm sạch sẽ, ấm áp mà phóng khoáng.