Lâm Dữ Mân cười không ngừng.
Cô ấy lại hỏi Trần Chức Hạ: "Tối mai có một buổi tụ tập họp lớp, vừa vặn bây giờ cậu đã quay lại Hoài Viễn rồi, có muốn đi hay không?”
Ban đầu Trần Chức Hạ học mỹ thuật, sau đó thích chụp ảnh, nửa đường chuyển sang chuyên ngành này, đổi sang lớp khác.
Sau khi tốt nghiệp cũng trực tiếp rời khỏi Hoài Viễn, bạn học đại học tụ tập họp lớp cô cũng chưa từng tham gia, vốn dĩ cô cũng không quen biết với ai học cùng lớp, nếu bây giờ cô tới đó, không tránh khỏi có chút xấu hổ. Cô muốn nói không đi, lại nghe Lâm Dữ Mân nói: "Không biết lần này Kỳ Hàng có đến không nữa.”
Nghe thấy lời này, Trần Chức Hạ khó hiểu: "Kỳ Hàng cũng chưa từng tham gia họp lớp?”
"Đúng vậy, từ sau khi tốt nghiệp mỗi một lần tụ tập bạn học, cậu ấy cũng chưa từng tới, với lại hai năm nay cậu ấy cũng rất kỳ quái, giống như đột nhiên biến mất vậy đó, không để lại chút tin tức nào luôn, gần đây mình cũng mới biết cậu ấy ở Hoài Viễn, sớm biết..."
"Vậy khi nào họp lớp?" Trần Chức Hạ ngắt lời Lâm Dữ Mân.
"Hả?"
"Mình đi, thời gian và địa điểm cậu gửi cho mình."
Lâm Dữ Mân nhướng mày, không ngờ Trần Chức Hạ lại đột nhiên muốn đi họp lớp: "Được, vậy đến lúc đó mình sẽ đón cậu.”
Lâm Dữ Mân là giáo viên đại học, lúc này thời gian còn sớm, nhưng sáng mai hai tiết đầu tiên là lớp học của cô ấy, cô ấy phải về sớm nghỉ ngơi, cho nên hai người sau khi ăn cơm xong không tiến hành hoạt động gì khác.
Khi trở về homestay, nhà hàng công cộng ở tầng trệt vẫn còn sáng đèn, một số khách thuê đang ăn khuya.
Nói là nhà hàng, nhưng kỳ thực tương đương với một khu giải trí rộng lớn, Trần Chức Hạ đi tới quầy bar ngồi xuống, lập tức có nhân viên phục vụ đi lên hỏi thăm.
"Cô muốn uống gì?"
Ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, lại nhìn chằm chằm máy tính cả buổi chiều, Trần Chức Hạ nhắm mắt xoa xoa huyệt thái dương muốn ngồi một lát liền lên lầu.
Chỉ là giọng nói của người phục vụ này...
Vừa ngẩng đầu lên, đối diện quầy bar quả nhiên là Kỳ Hàng.
Dưới ánh đèn mờ ảo, anh mặc một chiếc áo cộc tay màu đen, hai tay chống lên mặt bàn, đường cong cơ bắp trên hai tay duyên dáng, gân xanh mơ hồ hiện lên.
Vừa nhìn thấy anh, Trần Chức Hạ liền nhớ tới những lời Lâm Dữ Mân nói với cô, đột nhiên tâm phiền ý loạn, trong lòng giống như có thứ gì đó bị chặn lại.
"Tại sao anh lại không đi họp lớp?" Cô cau mày, suy nghĩ trong đầu lộn xộn, thốt lên: "Có phải vì chuyện kia hay không, nhưng chuyện đó không liên quan gì đến anh, vì sao anh..."
"Trần Chức Hạ."
Kỳ Hàng nhìn ánh mắt cô, sạch sẽ và trong suốt, không có bất kỳ tạp chất nào, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng mang theo ẩm ướt, cùng một cỗ ưu thương mà anh không cách nào hình dung ra được.
Anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chọn cách im lặng, giữa bọn họ đã như vậy, không phải một hai câu là có thể giải bày hết.
Kỳ Hàng bưng cho Trần Chức Hạ một ly nước mật ong, đặt ở trước mặt cô: "Uống xong thì trở về ngủ.”
"Kỳ Hàng." Âm thanh Trần Chức Hạ rất nhẹ: "Anh đúng là một kẻ nhát gan.”
Trần Chức Hạ trở lại phòng, uống rượu dường như khiến cô càng thêm phiền lòng.
Cô không bật đèn, quần áo cũng không thèm thay, đi thẳng vào phòng ngủ, sau đó nằm lên giường.
Nhưng trằn trọc hồi lâu, cô vẫn không ngủ được.
Trong đầu vẫn nghĩ đến hình ảnh Kỳ Hàng lái xe đưa cô đến phố ăn vặt, đôi môi mỏng của anh mím chặt, sống mũi cao thẳng, hai tay cầm vô lăng, gân xanh hữu lực trên mu bàn tay hơi nhô lên, nhìn chăm chú vào con đường phía trước.
Đã nhiều năm không gặp, nhưng anh vẫn như cũ, thậm chí so với trước kia càng thêm đẹp trai trưởng thành.
Sự khác biệt duy nhất, có lẽ ngay cả chính Trần Chức Hạ cũng không rõ, vì sao anh lại xuất hiện ở chỗ này, làm công việc không thích hợp với anh, lái một chiếc xe rách nát chở hàng cho người khác, quả thực khác biệt một trời một vực so với trước kia.
Trần Chức Hạ càng nghĩ càng phiền lòng, cô xoay người lại, vùi đầu vào trong chăn, ép mình ngủ.
Bên này Trần Chức Hạ đi rồi, Kỳ Hàng đứng ở phía sau quầy bar, thật lâu không nhúc nhích.
Trần Chức Hạ vừa mới nói xong, hơn nữa còn nhắc tới chuyện trước kia, giống như một cái gai nhỏ, vẫn đâm sâu vào trong trái tim anh.
Khi nói chuyện, hàng mi của cô gái nhỏ cụp xuống, khóe mắt vì bi thương mà rũ xuống, giống như một con vật nhỏ đau khổ bị oan ức.
Kỳ Hàng thở ra từng hơi tức giận nặng nề trong ngực, buông đồ trong tay xuống, gọi một nhân viên phục vụ khác tới, còn mình thì rời khỏi quầy bar.
Đêm hôm sau, Lâm Dữ Mân lái xe đến nhà nghỉ đón Trần Chức Hạ.
Cô ấy nhìn trang phục của Trần Chức Hạ, có chút ghét bỏ nói: "Bây giờ dẫu gì cậu cũng là một nhϊếp ảnh gia nổi tiếng, đi họp lớp mà ăn mặc tùy ý như vậy.”