Chương 4



"Đây."

《Những người thân độc ác của thời gian nhanh chóng ở đâu?》 《Những người thân tốt nhất bị tôi tát vào mặt sau khi tái sinh》 và 《Hành trình ác mộng của những người thân ma cà rồng》

An Tú Kiệt đẩy chồng sách trên tay về phía trước, "Chúng ta hãy nhìn xem. Bình tĩnh lại 1 chút."

Chàng trai trẻ ngồi đối diện, anh ta tuấn tú, bắt mắt, vài sợi tóc đen mềm mại bồng bềnh, cộng với đôi mắt trong veo rũ xuống, trông vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Chàng trai ngước mắt nhìn cuốn tiểu thuyết có bìa lòe loẹt, khóe miệng nhếch lên.

"Cậu thật sự đồng ý với họ à?" An Tú Kiệt có chút áy náy nhìn xung quanh, dựa sát vào Vân Tiểu Ngôn nhỏ giọng thì thầm: "Cậu đã xem qua những bài đăng và tin tức trên mạng vạch trần Kỷ Thần Lâm chưa? Nghe nói anh ta có bản tính lạnh lùng, sở thích tìиɧ ɖu͙© kém cỏi, lại bị nghi mắc bệnh tiềm ẩn. Thật đáng sợ. Chạy trốn khỏi tất cả bạn đời!"

"Đúng vậy." Vân Tiểu Ngôn lẩm bẩm, "Tôi đồng ý. Tôi cũng đã nhìn thấy."

An Tú Kiệt hít một hơi lạnh, nghi hoặc nói: "Sau khi nhìn thấy, cậu còn đồng ý hẹn hò mù quáng với hắn? Còn người thân của cậu, không phải bọn họ đang đẩy cậu vào hố lửa sao?"

Vân Tiểu Ngôn nhớ lại.

Nhìn bề ngoài, hôn nhân là để kết hợp mạnh yếu và hỗ trợ Vân gia, nhưng thực chất...

Dì thứ hai của cậu, người phụ nữ trung niên hung hãn trang điểm đậm ngày hôm qua đã sinh ra ba chị em Zhaodi (Triệu Đệ) , Pandi và Sidi, sau đó bà đã có thể chào đón "Hoàng tử" tám tuổi vào gia đình họ.

Nhưng con trai của họ có quý giá đến mấy cũng vô dụng. Là con trai cả của Vân gia, chỉ khi Vân Tiểu Ngôn gả vào một gia đình giàu có làm vợ, con cái của nhánh trực hệ Vân gia mới có cơ hội tranh giành gia sản.

Hầu hết những người thân khác có con cái cũng mong muốn điều này. Để có được miếng bánh cho gia đình, có thể phải đấu tranh tận răng với cậu, nhưng không thể nào cậu dễ dàng thỏa hiệp và chiêu mộ được một người con rể như "Rừng Mưa".

Vân Tiểu Ngôn giải thích chi tiết tình hình cho An Tú Kiệt.

Đồng tử An Tú Kiệt run rẩy, hắn bắt chước cậu che mặt: "Một đám đạo tặc... khó đối phó! Chúng ta có thể trơ mắt nhìn bọn họ xẻ thịt Vân gia tranh nhau tài sản sao?"

Vân Tiểu Ngôn nhớ lại đứa cháu tám tuổi ở nhà dì hai, miệng toàn nói lời thô tục, không khỏi bật cười: "Làm sao có thể? Tôi chỉ là... không muốn bị họ làm phiền nữa."

"Cũng đúng, họ có thể làm được gì đâu. Chỉ là có chút có lỗi với anh "Rừng Mưa" thôi." An Tú Kiệt xoa xoa mặt, như nhớ ra điều gì, "À đúng rồi! Cậu có ảnh chính diện của anh ấy không? Xem xét tình hình, nhìn ảnh rồi tôi sẽ có quyết định."

"Không có."

"Ảnh chụp nghiêng thì sao? Ghi âm giọng nói? Không thì... ảnh chụp từ phía sau cũng được."

Vân Tiểu Ngôn: "...Đều không có."

"Cái gì?!" An Tú Kiệt bị cậu làm cho bối rối, "Cậu, Cậu đang nói cái loại tình yêu gì vậy? Anh không sợ người đối diện chính là ông chú bụng bia mà giọng lại như thiếu nữ à? Cái này, cái này, cái này... chúng ta hay là cứ chia tay đi, cứ chia tay đi thôi."

Vân Tiểu Ngôn theo bản năng mím đôi môi nhợt nhạt, thay vì phản bác, cậu mở lịch sử trò chuyện giữa mình và "Rừng Mưa" ra.

An Tú Kiệt đi tới, nhìn lịch sử trò chuyện, chân thành nhận xét: "Lần nào cậu cũng chủ động, hình như cậu là con chó liếʍ của anh ta."

Vân Tiểu Ngôn phồng đôi má trắng nõn lên và đáp lại bằng một âm thanh buồn tẻ, trông trẻ con đáng thương.

Trong tưởng tượng của cậu, "Rừng Mưa" là một ngọn cỏ mọc lên từ bùn lầy. Mặc dù hoàn cảnh gia đình nghèo khó, bôn ba khắp nơi, trong trò chơi thậm chí còn không nhận nổi gói quà nạp đầu giá sáu đồng, nhưng lại mạnh mẽ, lạc quan, yêu đời. Anh ta sẽ lau mồ hôi trên trán bằng cổ tay còn tương đối sạch trong lúc kiếm tiền, và nhắn cho cậu một câu "Hôm nay thời tiết đẹp."

Lật qua lật lại, An Tú Kiệt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Mặc dù "Rainforest" trông có vẻ lạnh lùng ít nói, nhưng lại đáp lại mọi lời của Vân Tiểu Ngôn, và đó là kiểu "trả lời ngay lập tức", như một bông hoa khổ hạnh trên cao cúi đầu vì người yêu.

"M* kiếp, ăn ở cũng tốt phết!" An Tú Kiệt lẩm bẩm.

"Ừm, gì cơ?" Vân Tiểu Ngôn không nghe rõ.

"Tớ nói là, bạn tôi à," An Tú Kiệt đặt tay lên vai gầy guộc của chàng trai, "Nghe tớ, giả chết đi."

Vân Tiểu Ngôn: "?"

Dưới sự "giải thích thông thái" của An Tú Kiệt, Vân Tiểu Ngôn mới hiểu ý anh ta là gì.

"Anh ta không có điểm gì sai để cậu bắt bẻ, cậu làm sao mà nói chia tay với anh ta được?" An Tú Kiệt nói, "Hơn nữa, theo kinh nghiệm của tớ, những người đàn ông có hoàn cảnh gia đình không tốt lại ít nói thường có lòng tự trọng rất mong manh. Cậu đột ngột chia tay sẽ khiến anh ta tồn thương suốt đời đấy!"

"Vậy phải làm sao?" Vân Tiểu Ngôn như người chết đuối vớ được cọc.

An Tú Kiệt gõ vài dòng trên ứng dụng ghi chú trên điện thoại của mình rồi đưa cho Vân Tiểu Ngôn xem, nở một nụ cười tinh quái: "Cứ làm thế này."

Vân Tiểu Ngôn mở to mắt nhìn, sau đó dùng hai tay che mặt, trông như thể sắp sụp đổ.

"Cậu bạn, xin lỗi vì phải nói thẳng, nhưng sự khác biệt về hoàn cảnh gia đình của hai người đã định sẵn là sẽ không có kết quả tốt đẹp. Vì lợi ích của cả hai, đau ngắn còn hơn đau dài! Gửi đi!"

Sau nửa giờ chịu đựng tinh thần "tẩy não" từ An Tú Kiệt, Vân Tiểu Ngôn cuối cùng cũng bị thuyết phục. Cậu đập bàn, như thể tự động viên mình: "Gửi! Đau ngắn còn hơn đau dài!"

Bàn tay run rẩy, cậu chỉnh sửa một đoạn dài lời chia tay, nhưng ngón tay trắng mảnh của Vân Tiểu Ngôn cứ nâng lên rồi lại hạ xuống, không thể nhấn nút gửi.