Bạch Mã Hoàng Tử

7.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tự nhiên ở đâu xuất hiện một gã kì quặc với cái đầu tổ quạ cứ bám theo cô Trong lần cô thuyết trình ấy, tự bản thân cũng thấy run run, kết quả không được tốt, vậy mà hắn ta vỗ tay như sấm rền, báo hại …
Xem Thêm

Chương 5
Ai là Bodyguard?

.. là hắn? *__*

..........

Tôi gấp máy lại, không hồi âm tin nhắn đó.

Ko phải tôi bất lịch sự, mà là với cái tin như thế,

Tôi thật chẳng biết trả lời gì nữa....

:::Studio Khánh Nam:::

"Bà phải chạy xe máy đi!"

"Tại sao?! -__- tui đâu có tới trễ!"

"Nhưng nhìn bà thảm lắm!!"

"Thảm à??"

Mai nắm tay tôi lôi vào bên trong khi tôi còn đang thắc mắc chữ "thảm" của nó.

Oh.. cái Studio này, lớn thật đấy. Kana Studio - Studio Khánh Nam..

"Đừng có lẩm nhẩm đọc và ngó dáo dác như mới lên tỉnh vậy!"

"...ah..okay TT__TT"

Tôi tự hỏi tôi có điểm nào giống con bé nhà quê,

Mà nó hở chút là cứ mắng nhiếc rồi lên giọng nhắc nhở tôi như thế. >_<

Chúng tôi đi thẳng vào căn phòng cuối dãy lầu 2..

Tiếp chúng tôi là 1 chị mặc váy đen và áo sơ mi sọc kem.

"Làm bán thời gian à?"

"Vâng ạ"

"Hai em vào phòng bên trái đối diện, trên máy tính có sẵn chương trình, chỉ cần thiết kế 1 cái bìa Album theo hình trong đó."

Chị ấy chỉ tay ra căn phòng có cánh cửa màu xanh đậm, ở đối diện.

...

Tôi và Mai ngồi ở 2 máy cách biệt bởi 1 vách ngăn bằng thạch cao..

Trên máy tính họ để hình của 1 nữ ca sĩ. Chỉ là tấm ảnh thô.

Tôi hoàn thành bài dự tuyển của mình sau 30 phút,

Nó không quá khó đối với tôi..

Nhưng, thực là tôi ko tự tin lắm về khả năng sáng tạo của mình.

Mai vẫn đang say sưa, ko biết tôi đang đứng ngắm nghía tác phẩm của nó.

Mai có tài thật, tôi nhìn mà mê mẩn,

So với bài của tôi, thật đáng xấu hổ TT___TT

"Xong rồi à?"

Cả tôi và Mai đều quay lại,

Một anh trạc 30 đang đứng nhìn chúng tôi ở cửa.

Anh bảo chúng tôi ra ngoài chờ...

.....

"Họ chỉ chọn 1 à?"

"Ừ."

"Sao bà ko đi 1 mình, gọi tui theo chi?"

"Nếu ko có bà, tui cũng phải thi với 1 đứa khác..."

"Xời, thế bà kêu tui làm vật thí mạng hả?"

"^-^ Nói gì thế, biết đâu họ chọn bà?"

Cả nó lẫn tôi đều biết, nó giỏi hơn tôi ở khoản thiết kế trên máy,

Tôi chỉ thừa hưởng được của mẹ năng khiếu vẽ tay bằng màu nước...

Nhưng bây giờ, ai lại tuyển họa sĩ vào studio??

"Ai là Hải Giang?"

"... Em?"

"Em vào đây. Còn em, xin lỗi, em có thể ở lại chờ bạn hoặc về trước"

"..."

Tôi đứng dậy 1 cách chậm chạp, và quay sang nhìn Mai..

"Chúc mừng!^-^ tui đã nói mà, biết đâu... vào đi, tui chờ!!"

Mai cười toe và khoác tay kêu tôi đi nhanh,

Nó đang tỏ ra thế thôi, tôi biết, niềm kiêu hãnh trong Mai lớn lắm.

Tôi thấy, lẽ ra người được chọn phải là nó thì tốt hơn.

tại sao lại là tôi?

.......

"Vì em hiểu được cái hồn của nhân vật"

"Là sao?"

"Bài của bạn em rất đẹp và bắt mắt. Nhưng nó ko phù hợp với bức hình ca sĩ, đang chụp trong tư thế buồn... Thiết kế phải đòi hỏi sự hoà hợp. Bài của em chân phương, nhưng kỹ thuật ko kém chút nào."

Tôi lắng nghe anh ấy khen tác phẩm của mình mà cứ ngỡ đang nghe bài báo nào đó..

Tôi.. đã làm cái bài xuất-sắc đến thế à?

"Khi nào em có thể đi làm?"

"À.. chắc phải tuần sau."

"OK, vậy hẹn em tuần sau. Anh là Tiến."

"Dạ..."

.........

Suốt đường đi, Mai chạy chậm theo tôi, không nói gì cả.

Điều đó làm tôi thấy ái ngại vô cùng... nên tôi phải lên tiếng.

"Sao họ tuyển dễ thế nhỉ?"

"Họ tuyển kín thôi. Ko có thời gian"

"Vậy à... sao bà biết?"

"Anh tui làm giám đốc kinh doanh ở đó."

"Trời..."

Tôi ko kìm nổi sự ngạc nhiên, nếu thế, hẳn là họ phải biết Mai...?

Mai nheo mắt nhìn tôi, rồi vỗ vai..

"thôi, tui rẽ chỗ này, bà về nhé. Nhớ khao khi lãnh lương"

"Ừ..Cảm ơn"

.........

Khi tôi tới nhà, trời đã xế chiều.

Dì Út vẫn chưa về, chắc dì còn bận trên cơ quan..

Tôi mang tạp dề để chuẩn bị bữa ăn tối,

thì chuông cửa reo.

"Hi!!!!"

"??"

"Trông hay nhỉ? Đang nấu ăn à?"

"???"

"Ai chà, đừng có nhìn tôi thế. Tôi chỉ đi ngang và nghe mùi thức ăn thôi."

"Tôi còn chưa bắt đầu!"

"Oh.. vậy hả. trực giác tôi tốt ghê ^-^"

Hắn cứ thế bước vào cửa trong khi tôi ko hề mời,

Tôi bắt đầu hối hận khi tối qua đã bám lấy hắn để về nhà.

Nếu ko... hắn ko thể nào biết được nhà tôi để đi quấy rối thế này.

"Ey!! Bỏ dép ra!"

"Oh... Sorry!" ^^

Bằng câu nói đó, dĩ nhiên hàm ý là tôi chấp nhận cho hắn vào!!

Ôi trời... chỉ vì tôi phát hoảng khi sàn nhà sạch boong dì Út đã lau kỹ bị đôi dép của hắn vấy bẩn..

"Hey, lúc trưa sao không trả lời tin nhắn?"

" -__-......You!! định làm gì ở đây??"

"Ăn tối! Hehehe"

Tôi phải làm gì với gã này bây giờ!

[Xịch...]

Ồ, hohoho... Dì Út đã về!!

Út ơi, tống tên này đi dùm con!!!!!!!!

Tôi nhanh chóng ra mở cửa cho dì Út, còn hắn thì lại tò tò theo sau tôi.

Thêm Bình Luận