Chương 2
Thằng nhóc bên cạnh vẫn tiếp tục trò "tán tỉnh"..
Có vẻ nó chẳng liên quan gì tới xấp giấy của tôi.
Ah!! Tên tổ quạ!
Tôi ngó sang chỗ hắn, và...cũng ko có ai. Hắn biến đi đâu nhanh thế?
"Anh...có thấy, xấp giấy của em?"
"Giấy của em?"
"À..ko...chính xác là giấy của anh...hồi nãy em đã mượn của anh. Cùng với cây bút nữa."
"Ko.."
Gã Chiến còn định hỏi tôi gì đó, nhưng 1 người gọi anh ta đến giúp sự cố,
Nên gã để tôi đứng chơ vơ và chạy lại chỗ ấy...
Tôi phải làm gì đây?
Thôi, dù sao tôi cũng đã nhớ chút ít.
Lát về tôi sẽ cố chép lại để lập dàn ý cho bài báo cáo ngày mai...
Tôi chạy nhanh ra khỏi cửa, hy vọng rằng chú Bảy đã ko chờ quá lâu..
Thì... ai đó bỗng kéo vai tôi lại.
Chính là gã chôm bôm tổ quạ ban nãy.
"Bỏ quên gì phải ko?"
Hắn giấu 1 tay sau lưng, tay kia vẫn đặt lên vai tôi.
Đồ sàm sỡ!! >_<
Tôi hất tay hắn ra, và gằn từng tiếng một
"Nếu-đã-lấy-thì-hãy-trả-ngay cho tôi!"
"Gì dữ thế?"
Hắn cười nheo mắt và chìa cái tay sau lưng ra,
quả nhiên, hắn đã giữ xấp giấy của tôi,
cả cây bút của gã Chiến...
Tôi chụp lấy, nhưng hắn đã nhanh hơn giơ nó lên cao,
Tôi cố giật, nhưng so với chiều cao của hắn, khoảng 1m7
thì tôi hoàn toàn ko thể...
"Ahhhhhhhhh!"
Khi dùng sức vóc ko được, thì tôi dùng sức...hét!
Hắn giật mình sau tiếng la của tôi, khựng lại
Và tôi ko bỏ lỡ cơ hội, đoạt được xấp giấy... Khà khà...
tôi vụt chạy về hướng chú bảy đang đợi...
Nhưng...hỡi ôi, chú đã về mất rồi!
Tưởng tượng đến đoạn hẻm hơn 200m dẫn vào nhà,
Tôi nghe người trong xóm bảo có 1 gã biếи ŧɦái...
Hay... khoe "cái ấy" với những cô gái trẻ... vào buổi khuya.
Hic hic, tay tôi lạnh ngắt!
Gã tổ quạ lững thững đi qua tôi,
Hắn ko phá tôi nữa, và cứ thế mà đi...
vừa đi, vừa nghêu ngao bài hát gì đó...
Tôi vô thần đi lẽo đẽo theo hắn,
Có thể, hắn cùng đường về với tôi. Được đoạn nào, hay đoạn ấy.
Dù sao, thì hắn cũng ko... ghê tởm như cái gã biếи ŧɦái kia.
Ko biết hắn có nhận ra sự bám đuôi của tôi hay ko,
Mà cứ thản nhiên bước và hát.
Đã đến đầu hẻm. Ôi ko, hắn ko quẹo, hắn đi thẳng!
Tôi đã mất "thiên thần hộ mệnh" rồi!!
Tôi đành thu hết can đảm đi vào hẻm...Có đèn đường mà... Chắc ko sao.
Bóng tôi in lên vách...
1 bóng đen đang... đứng quay lưng vào tường.
đột ngột quay lại khi thấy bóng tôi.
"Áh!!!!!!!!"
Tôi hoảng hồn chạy vụt ra ngoài đường, tôi chạy như bị ma đuổi vậy TT___TT
Ko... tôi vẫn còn nhỏ... chưa có bạn trai...đừng...
Tôi thấy cái lưng hắn đằng xa và...
cứ nhắm hướng đó mà lao tới..
rồi, tôi túm vạt áo hắn trong sự sợ hãi tột cùng.
"Sao vậy? Bị cướp à?"
Tôi vẫn chưa hoàng hồn, hơi thở tôi buông ra thành tiếng...
Mặt tôi tái mét.
"Có sao ko?"
Lúc này, tôi mới lấy lại được chút bình tĩnh. Chợt nhận ra mình đang bấu lấy áo hắn,
Như 1 con nhỏ đang van nài bạn trai đừng bỏ rơi nó... TT__TT
Tôi buông tay nhanh.
"...tôi...ko dám về nhà!"
Hắn nhìn tôi, ngơ ngác. Rồi nhìn sang hướng mà tôi từ đó chạy tới...
Mặt hắn có vẻ rất bất ngờ với lời thú nhận của tôi.
Cứ như trong mắt hắn tôi hẳn phải là 1 cô gái dữ dằn hung tợn lắm!
Tôi có như thế đâu?...
"Nhà ở trong hẻm đó à?"
Hắn cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi bằng 1 câu hỏi, giọng rất nghiêm chỉnh.
Và điều đó khiến tôi thấy dễ chịu...
"Ừ..."
"Tôi đưa You về nhé?"
Tôi phì cười. Cái cách gọi chả giống ai... Và rồi, nhìn thấy tôi cười,
hắn cũng nhoẻn miệng cười theo. Nụ cười ấy... tôi phải thừa nhận, rất ấn tượng!
với lúm đồng tiền nhỏ bên má phải...
...........
Nhờ hắn, tôi đã về nhà an toàn.
Tôi thậm chí mừng đến nỗi chạy ngay vào nhà và đóng cửa lại,
Quên cả 1 tiếng cảm ơn...
Khi tôi nhớ ra phải nói câu tối thiểu ấy,
Thì hắn đã đi khuất trong đêm.
Tôi ko ngủ được cho đến 3 giờ sáng...
Ko phải vì hắn đâu nhé,
Mà vì tôi ko thể ngủ mà ko có quạt máy,
... và khi ông nhà đèn vui vẻ cho mở điện, thì tôi đã làm 1 giấc ngon lành cho tới gần 7h!
..............
"Chết con rồi!!!!!!!!"
Tôi vừa càu nhàu dì Út đã ko vào đánh thức tôi,
vừa lụp chụp cho mọi thứ linh tinh vào túi, cả xấp giấy tối hôm qua.
Trong phút chốc nhìn thấy xấp giấy, tôi bất chợt nhớ đến nụ cười của hắn...
Vớ vẫn thật!