Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư

Quyển 2 - Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chạng vạng, sau khi kết thúc công việc, bọn Trần Báo cũng không rõ lo liệu kiểu gì mà có thể khiến cho Lan Khánh bị Nam Hương tìm gọi, nghe đâu nhất thì bán khắc sẽ không trở lại.

Tiểu Thất thay quan phục xong liền đi tới Phiêu Hương viện. Chỉ là không dự đoán được ngoài Phiêu Hương viện có một đám đại gia cẩm y hoa phục đang đứng chờ cho các cô nương nghênh đón vào trong, gặp cảnh tượng vạn đầu toàn động

(rất nhiều người tụm lại một chỗ), Tiểu Thất nghĩ, còn tưởng Quy Nghĩa huyện chỉ là một địa phương nhỏ, không ngờ tới kẻ có tiền vẫn không hề ít.

Đoàn người Trần Báo tới từ sớm, vừa thấy Tiểu Thất liền vội vàng gọi hắn lại.

“Đi nhanh đi nhanh, tới trễ sẽ không còn chỗ.” An Quốc ôm qua vai Tiểu Thất, cùng đoàn nha dịch ra sức gạt đám người đi vào Phiêu Hương viện.

Phiêu Hương viện của Quy Nghĩa huyện mặc dù không thể sánh với lầu viện ở kinh thành hoặc đại thành phồn hoa phương Nam, nhưng có một loại vẻ đẹp tuy nhỏ mà khác biệt.

Trong viện bài trí đơn giản, nhưng từ lan can điêu khắc, xà ngang trạm trổ đến bàn ghế đồ cổ đều toát lên vẻ tinh xảo thanh nhã, hai bên sảnh đón khách treo đầy sa đăng đỏ thẫm, sắc trời thẫm sẫm, mông mông lung lung, ngươi không rõ ta, ta không rõ ngươi, các cô nương ở giữa lại ngẫu nhiên mặc bạc sa

(voan mỏng)

xinh đẹp lướt qua, khiến người cảm giác như lạc vào chốn tiên cảnh.

Tiểu Thất dưới danh nghĩa có Tô Tuyết lâu, đó là một tòa thanh lâu nổi tiếng xa gần, tòa lâu kia lớn, cô nương lại nhiều, hoàn phì yến sấu* chỉ cần ngươi nói ra đều có. Nhưng lúc hắn đi vào Phiêu Hương viện này, mặc dù cảm thấy cùng Tô Tuyết lâu khác xa không thể so sánh, nhưng lại có một loại ý nhị độc đáo tồn tại, loại ý nhị này, kiểu thanh lâu như Tô Tuyết lâu không có.

Tiểu Thất cùng Trần Báo, An Quốc, còn có ba khoái ban bộ khoái ít tuổi hơn bọn hắn một chút – Tiểu Lục, Oa Tử, Cái Tử – ngồi xuống ở tiểu đình bên hồ nước.

Cách hai bước phía trước chính là một viện tử trống trải, trong viện có một tòa tiểu lâu hai tầng rất đặc biệt, dưới tiểu lâu ngồi mãn tân khách quần áo chỉnh chu, mà giữa đám tân khách có các cô nương thân ảnh phiêu phiêu, qua lại hầu hạ các vị đại gia nhất tán thiên kim.

Trần Báo đắc ý nói: “Đình này là ta kêu mụ mụ lưu lại cho riêng chúng ta, từ nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy tiểu lâu của Tần Vãn Vãn, chờ một chút nàng sẽ xuất hiện đánh đàn, các ngươi đợi lát nữa phải hảo hảo mà nghe, có thể không mất đến nửa mao tiền đã được nghe danh kỹ vũ cầm, đây cũng không phải sự kiện hàng năm đều có.”

Mấy tiểu bộ khoái ở một bên tán dương Trần Báo mấy câu, Trần Báo mừng rỡ thao thao bất tuyệt về chuyện hắn cùng mụ mụ Phiêu Hương viện thân thuộc đến thế nào, tiếp đó lại thêm lời bình mấy danh hồng bài cô nương Phiêu Hương viện ai kiều nhất, ai mỹ nhất, ai lạnh nhất, ai ngạo nhất, một chút một chút thuộc như lòng bàn tay, làm cho người ta cảm thấy không biết có phải hắn vừa ly khai nha môn liền chui vào chỗ này hay không.

Tiểu Thất tuy rằng cũng là nam nhân, nhưng bởi vì bị bắt thụ lý Tô Tuyết lâu vài năm lại ngụ trong đó, thành ra đối với các cô nương dù đẹp thật đẹp a, đẹp đến thế nào cũng sớm không dậy nổi hứng thú.

Mặc cho Trần Báo nói đến nước miếng tung bay, hắn vẫn ở một bên “hạp bính hạp bính” cắn hạt dưa, một đôi mắt đen lay láy vọng ra chung quanh, ngẫu hứng nhìn đám cá trong hồ nước, ngẫu hứng nhìn xem người này người đó trong viện, lại ngẫu hứng nhìn các cô nương đi ngang qua, hết thảy nhàn tản vô cùng.

“Tiểu Thất, bắt đầu rồi!” An Quốc vỗ vỗ lưng Tiểu Thất vốn đã nhìn trông cảnh sắc thiếu chút nữa ngủ gật, đem hắn kéo trở về tọa hảo.

Không biết tự lúc nào tiếng cầm vang lên, ôn nhuận như ngọc, trong suốt như nước, róc rách tựa suối chảy, tích tích tựa mưa rơi, bỗng chốc dịu dàng, bỗng chốc bi thương, bỗng chốc lại như gợϊ ȶìиᏂ vô ngữ, thanh minh ngừng tay lúc sau dư vị vẫn không dứt.

Tiếng đàn dừng lại, Tiểu Thất miễn cưỡng nằm trên ghế dựa sắp ngủ mất tiêu, Trần Báo phiêu mắc liếc hắn nói: “Người này… mang ngươi tới đây nghe mỹ nhân đánh đàn, ngươi lại đến ngủ gà ngủ gật.”

Tiểu Thất cố gắng chống không cho mi mắt rũ xuống, bất đắc dĩ nói: “Ta hiện nay có thể thanh tỉnh cùng ngươi nói chuyện đã là rất lợi hại rồi. Ngươi mà giống như ta liên tục mấy ngày không phải ngủ không nổi thì chính là ngủ không ngon, giờ lại nghe tiếng đàn này hẳn đã sớm lăn ra mê man bất tỉnh nhân sự ấy chứ.”

An Quốc cũng tiếp lời: “Đừng để ý đến hắn, đừng để ý đến hắn, hắn muốn ngủ cho hắn ngủ. Ta tiếp tục xem, Tần Vãn Vãn không biết có đi ra không, thấy được nàng so ra trọng yếu hơn.”

Trần Báo thấy An Quốc nói đúng, liền không để ý tới Tiểu Thất, năm người còn lại ánh mắt chờ đợi nhìn về phía tiểu lâu trong viện.

Lúc này mụ mụ Phiêu Hương viện đi ra, tuyên bố quy tắc của Vãn Vãn nhà nàng là: chỉ gặp người hữu duyên, cho nên xin mọi người viết lên một bức phúc tự thϊếp, nếu hợp tâm ý Vãn Vãn liền có thể lên lầu cùng nàng gặp mặt.

Danh khí Tần Vãn Vãn đích xác rất lớn, mụ mụ vừa ra điều kiện như vậy, lập tức các đại gia ngay cả kêu cũng không kêu, lập tức cầm lấy bút mực các cô nương bưng, nhanh chóng múa bút.

Bọn Trần Báo đêm nay vốn chỉ là đến xem trò vui, ai ngờ cũng có cô nương cầm bút mực đến tiểu đình bọn họ.

Cô nương kia tươi cười thản nhiên nói: “Vài vị quan gia hữu lễ, mụ mụ nói người đến là khách, thỉnh nhóm quan gia cũng nâng quý thủ viết phúc tự thϊếp cho Vãn Vãn cô nương, cái gì đều được, coi như là nể mặt cô nương đi.”

“Ai nha, cái gì là coi như nể mặt chứ, nếu là vì thể diện của Vãn Vãn cô nương, bảo ta viết bao nhiêu cũng được.” Trần Báo cười tươi rói tiếp nhận giấy cùng bút mực trong tay cô nương, giấy truyền cho mỗi người một mảnh, chính mình bắt đầu múa bút viết xuống mấy chữ to to.

Đám người ai cũng viết, sau đó cả Tiểu Thất đang buồn ngủ cũng bị túm lại, An Quốc đặt bút vào trong tay hắn nói: “Chỉ còn ngươi, mau viết mau viết!”

Tiểu Thất ngẩn người, ngơ ngác hỏi: “Viết cái gì?”

Oa Tử lúc này nói chen vào: “Viết cái gì đều được a, giống ta viết ‘cô nương ngươi thật đẹp’.”

Cái Tử cũng nói: “Ta thì viết ‘nhiễu lương tam nhật*’.”

Trần Báo chế nhạo Cái Tử: “Tiểu Cái Tử ngươi, thực nhìn không ra, trong bụng còn có chút tri thức a –”

“Đâu có, là Báo Tử ca biết cách dạy.” Cái Tử có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.

Tiểu Thất nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng hạ bút múa vung mực.

Đợi hắn viết xong, An Quốc thăm dò qua, cau mày nói: “Ngươi viết ngoáy như vậy ai hiểu nổi.”

Tiểu Lục Tử chỉ chỉ phần khoảng trống đề tên ở phía dưới nói: “Ta xem hiểu hai chữ này, đây là tên Tiểu Thất ca.”

Tiểu Thất gật gật đầu, lại ngáp một cái rồi buông bút, phiêu mắt hướng tiểu lâu nói: “Tần Vãn Vãn đêm nay xem ra sẽ không xuất hiện, chúng ta hẳn nên nhanh chóng kêu vài cô nương, sau đó mỗi người ôm một nàng rồi tự vào phòng nghỉ ngơi?”

Lời vừa ra, Trần Báo cười ha hả. “Tiểu tử ngươi, nhìn không ra

còn rất

sốt sắng

a!”

“Đâu có đâu có!” Hắn chỉ là rất muốn ngủ mà thôi. Mê dược trong lòng ngực đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần vào phòng liền sái, cô nương kia sẽ ngủ thẳng đến hừng đông, hắn cũng có thể có được một đêm yên giấc.

Cô nương Phiêu Hương viện cầm giấy cùng bút mực đi, Trần Báo đại khái cảm thấy bọn họ như thế nào cũng không trúng liền gọi người thỉnh mụ mụ đến, trước dẫn bọn họ trở lại tiền đầu chọn cô nương.

Sáu người kêu sáu cô nương, mỗi người đều vừa kiều vừa mỹ, tiếp theo liền ôm ôm dắt dắt, đoàn người cùng đi lên lầu.

Bọn họ đi vào một căn phòng bên trong đã bày mãn món ngon, Tiểu Thất nhíu nhíu mày, vừa lúc đói bụng liền thẳng kéo ghế ngồi xuống, lưu lại cô nương kia sững sờ tại chỗ nghĩ thầm chính mình cư nhiên không sánh bằng một bàn rượu thịt.

Chính là Tiểu Thất mới ăn được một miếng, đại sảnh vừa mới nhiệt lạc lên, ngoại đầu liền có người gõ cửa rồi đẩy cửa tiến vào.

“Xin hỏi Trần Thất đại gia có ở trong này hay không?” Mụ mụ đi lên lầu, thần sắc khác thường nhìn các quan sai đại gia bề ngoài thực uy phong nhưng túi tiền hết thảy rỗng không.

Tiểu Thất lặng đi một chút mới vội vàng nuốt đồ ăn xuống bụng.

“Là ta.”

Mụ mụ đi tới trước mặt Tiểu Thất, ánh mắt lợi hại đánh giá từ trên xuống dưới lại từ dưới đi lên, bĩu môi nói: “Vị quan gia này, mụ mụ ta tới chúc mừng ngài, mới vừa rồi thϊếp tử ngài viết được Vãn Vãn cô nương điểm trúng, hôm nay ngài thật may mắn, có thể cùng Vãn Vãn cô nương gặp mặt.” Mọi người ở đại sảnh ồ lên ngay tại chỗ.

“Tiểu Thất, tiểu tử ngươi, thực là, ngươi viết chữ như gà bới lại có thể lọt vào mắt Vãn Vãn cô nương.” Trần Báo một bên vỗ vỗ tâm can một bên hét lớn. Một đại mỹ nhân như vậy a, cư nhiên lại kêu Tiểu Thất.

“Hanh hanh hanh, thứ đại gia viết kêu là cuồng thảo

(một kiểu chữ thảo), ý tứ chính là vừa cuồng lại thảo.” Tiểu Thất đắc ý nói.

“Hảo tiểu tử, thực là, ngươi là viết cái gì trên thϊếp, như thế nào lại được Vãn Vãn cô nương ưu ái, còn không mau thuyết cùng huynh đệ?” An Quốc hướng lưng Tiểu Thất nện xuống, cười đến miệng đều nhanh nứt ra.

Tiểu Thất lúc này cũng thực sự mơ hồ, mấy chữ hắn viết có chỗ nào cao minh bì được với Oa Tử, Cái Tử viết. Chữ trên thϊếp chỉ là mấy cái đại tự “Nãi nãi cá hùng” a.

Hắn nghi hoặc nhìn nhìn mọi người, tái bối rối nhìn về phía mụ mụ, cau mày hỏi: “Thật là ta? Mụ mụ ngươi không tìm lầm người chứ?”

“Chính là Trần Thất đại gia ngài!” Mụ mụ đem thϊếp tử từ trong lòng ngực lấy ra rồi sau đó nói: “Vãn Vãn cô nương đang chờ ngài, thỉnh đại gia đi cùng ta!” Đám đại gia có tiền

tại viện tử

dưới tiểu lâu đã sớm rời đi, viện tử chỉ còn một ít hoa hoa thảo thảo làm đẹp, thoạt nhìn có phần thanh nhã sạch sẽ.

Tiểu Thất cùng mụ mụ đi lên lầu, gõ cửa rồi sau đó nha hoàn cười hì hì mở ra nói tiếng: “Mụ mụ hảo, Trần Thất công tử hảo!” tiếp theo đón hai người vào trong.

Tần Vãn Vãn đẩy bức rèm che, từ phía sau đi ra, Tiểu Thất bị dọa nhảy dựng lên, vốn nghĩ người này nên có chút điệu bộ danh kỹ rụt rè gì đó, ít nhất phải ở phía sau rèm đánh đàn ngâm thơ khoe khoang cao nhã một phen rồi mới khoan thai đi ra cùng hắn gặp mặt chứ.

Mụ mụ kia liếc Tiểu Thất nói: “Trần đại gia, quy củ Phiêu Hương viện ta, một đêm cùng Tần Vãn Vãn cô nương gặp gỡ, tiền trà một lượng vàng, nếu muốn ngủ lại chỗ này, vậy còn phải tính khác.”

Tiểu Thất còn chưa mở miệng nói mình không có tiền, Tần Vãn Vãn ngày thường kiều kiều nhược nhược, mạo mỹ bất khả phương vật liền mở miệng, đạm đạm nói: “Trì Nhi, đến lấy vòng cổ trân châu trong bách bảo tương

(hộp đựng đồ, thường là trang sức)

cho mụ mụ.”

Trì Nhi vâng một tiếng, lập tức đi ra sau lấy vòng cổ, Tiểu Thất nhìn đến vòng kia mỗi viên ngọc trai đều to như trứng bồ câu, nhãn tình liền “đăng” một chút mở thật lớn, hắn trợn mắt nhìn Tẫn Vãn Vãn, đột nhiên lui về phía sau từng bước nói: “Cô nương, chúng ta không quen biết, nàng vừa thấy tự thϊếp của ta liền mời đến, còn tự mình vung tiền chi trả một đêm, này, này… Phải chăng chúng ta có từng gặp nhau ở nơi nào, rồi sau đó nàng đối với tại hạ nhất kiến chung tình mà tại hạ không biết, tiếp đến nàng lại thấy tại hạ ở Phiêu Hương viện, vì thế liền như thiêu như đốt mời tại hạ tới?”

Tần Vãn Vãn

nghe được Tiểu Thất nói lời này cùng bộ dáng khoa trương, đầu tiên là sửng sốt, sau đó che miệng cười, nàng trước hết để nha hoàn thỉnh mụ mụ vốn đang vừa lòng thỏa ý với vòng trân châu không còn tiếp tục loạn thuyết đi xuống, đợi nha hoàn đóng cửa lại rồi cũng rời đi mới chậm rãi hướng Tiểu Thất vén áo thi lễ nói: “Phù Hoa cung Quy Nghĩa huyện phân đà đà chủ Tần Vãn ra mắt phó cung chủ.”

“A!” Nghe thấy tên Tần Vãn này, Tiểu Thất trước nghĩ một chút, tái nhìn kỹ khuôn mặt Tần Vãn Vãn tuyệt sắc, sau đó…

“Sách, nguyên lai là ngươi!” Tiểu Thất nhớ ra, người này trước kia là đương soa

(người hầu hoặc chỉ chức vị nhỏ, không biết là cái nào:”>)

ở Phù Hoa cung, hắn đã gặp vài lần.

Tiểu Thất liếc nhìn chung quanh, nơi này bố trí kiền kiền tịnh tịnh, hoàn toàn không giống khuê phòng thanh lâu nữ tử, lại liếc nhìn Tần Vãn nói: “Khó trách ta nghe ba chữ ‘Tần Vãn Vãn’ thực quen, Tần Vãn cùng Tần Vãn Vãn chỉ kém một chữ. Ngươi từ khi nào tới Quy Nghĩa huyện?”

Tần Vãn đứng dậy nói: “Mấy ngày trước cung chủ giao phó thuộc hạ, nghĩ phó cung chủ một mình tại ngoại làm việc bất tiện, cung chủ muốn thuộc hạ tiến đến chiếu ứng hết thảy nhu cầu của phó cung chủ.”

Tiểu Thất tìm một mặt ghế dựa ngồi lên, liếc nhìn Tần Vãn một cái.”Cung chủ cũng coi như có tâm.”

Tuy nói lời này, nhưng hắn cũng biết Yến Phù Hoa nghĩ gì.

Ném hắn tới bên người Lan Khánh, muốn hắn phải gánh lấy trách nhiệm trọng đại chiếu cố Lan Khánh, cùng lúc lại trấn an hắn, đầu tiên là kêu lão đạo sĩ ở Tiểu Thương Sơn kia đến thăm hỏi hắn, lại vội vàng phái người này tới làm tạp hoạt cho hắn, nói nàng tâm địa không tốt cũng không phải, nhưng nói nàng tâm địa tốt thì… lại chính nàng đem hắn ném đến bên người Lan đại ma đầu đấy thôi.

Quên đi, quên đi, tóm lại là sư tỷ đệ, hắn cũng không phải lần đầu tiên chịu thiệt trong tay nàng, dù sao chiếu cố Lan Khánh cũng tốt, mọi người Quy Nghĩ huyện nha môn này cũng rất hiền lành, ngoại trừ con quỷ kia cùng vấn đề luôn ngủ không no ra, hắn cũng không có gì phải oán hận.

Tần Vãn gọi một bàn đồ ăn, so với lúc trước cùng bọn Trần Báo ăn ở ngoại đầu không biết tinh xảo hơn mấy trăm lần.

Kim Ngọc Tương Hoàn Tử, Tiểu Bảo Ngư Đôn Tam Tiên, Phượng Hoàng Ngư Si, Phỉ Thúy Bạch Canh, đồ ăn toàn bộ đều đủ sắc hương vị cộng thêm một hồ Hoàng Tửu* Nam Thành cực phẩm, còn có mỹ nhân tự mình rót rượu gắp đồ ăn, Tiểu Thất vắt chéo chân nằm trên tháp, vừa ăn vừa cười. Nãi nãi cá hùng, đây mới gọi là cuộc sống con người a!

Tần Vãn kể một chút sự tình phân đà, phân đà Quy Nghĩa huyện này trước vốn không có, sau Yến Phù Hoa hạ lệnh, từ sau khi Tiểu Thất đến, không tới ba ngày liền rõ ràng thành hình.

“Thủ hạ của ngươi có những ai?” Tiểu Thất hỏi.

Tần Vãn hồi đáp: có thuộc hạ cũ của Tiểu Thất, còn có hôi y hộ vệ dụng viên đao ở trong đó, chỉ là hôi y hộ vệ trực thuộc Tiểu Thất, Tần Vãn cũng không có quyền sai khiến bọn họ.

Tiểu Thất cũng gật đầu, hài lòng với an bài của Yến Phù Hoa.

Hai người bàn bạc, canh giờ cũng dần dần chuyển muộn, Tiểu Thất đánh cái ngáp, nước mắt đều chảy ra, hắn đang muốn hỏi Tần Vãn một chút đêm nay có thể ngủ ở chỗ này hay không, dưới tiểu lâu lúc này truyền lại tiếng bước chân hỗn loạn.

Tiểu Thất thính tai, nghe được đi tới ước chừng bốn, năm người, đi đầu còn có một kẻ cước bộ rất nặng.

Nguyên bản còn đang đoán những người này là ai, chỉ là vòng vo suy ngẫm lập tức nghĩ đến hẳn là đám Trần Báo An Quốc… khuyết tâm nhãn muốn tới nhìn coi hắn có thể ôm cô nương hay không. Mấy cái tên này… Tiểu Thất thầm nghĩ, chuyện này liên quan đến thể diện nam nhân, chính mình sao có thể tái để người khác xem thường, vì thế liền hướng Tần Vãn liếc một cái, nói: “Cung chủ kêu ngươi đến nơi này, toàn bộ đều phải nghe phó cung chủ ta?”

Tần Vãn trả lời: “Vâng!”

“Tốt lắm, hiện nay phó cung chủ muốn ngươi cởi ngoại y rồi nằm lên giường!” Tiểu Thất nói.

Tần Vãn lặng đi một chút, nhưng cũng chỉ là một chút, rồi lập tức đem kiện ngoại y mỏng manh trên người thoát hạ, chỉ còn lại một mảnh tiểu đỗ đâu

(yếm)

hồng nhạt bên trong, sau đó nhanh chóng đi tới bên giường, xốc chăn nằm vào bên trong.

Tiểu Thất cũng tùy tiện cởi y sam, tiết y còn lại tùy tiện kéo ra lộng loạn một chút, rồi sau đó ba bước chỉ còn hai bước chạy đến bên giường cũng xốc chăn chui vào.

Tiểu Thất vừa nằm vào giường, nhất thời một trận hương thơm mỹ nhân truyền đến, bất quá hắn tâm vô oai niệm, chỉ cùng Tần Vãn liếc mắt nhìn nhau rồi sau đó kéo chăn cao quá đầu, đem hai người gắt gao quấn chặt ở giữa.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, liền ngay tức khắc, cánh cửa bên ngoài bị người nào một cước đạp khai, lực đạo sử ra rất lớn, lập tức liền nghe được thanh âm mảnh gỗ vỡ tung, vụn gỗ bay tứ phía.

Tiếp theo, bước chân cấp tốc đi tới trước giường, đối phương không có nửa điểm chần chừ lập tức nhéo chăn dùng sức lôi ra.

Tiểu Thất cùng Tần Vãn ôm nhau sát rạt, ngực ép lấy ngực, hai cỗ thân hình không có lấy mảy may khe hở.

Hắn vừa thấy chăn bị kéo ra lập tức làm bộ híp híp mắt như vừa mới rời môi khỏi chiếc gáy thơm mát của Tần Vãn, oán giận nói: “Thật sư là phản rồi, Phiêu Hương viện này là có chuyện gì, đại gia ta chính là tìm hoan mua vui, kẻ nào không dài mắt* cư nhiên dám tới quấy rầy?”

Trong ánh sáng lờ mờ đột nhiên nổi lên một cỗ túc sát khí, tà khí tức lạnh đến mức Tiểu Thất run lên.

Rồi sau đó hắn nghe thấy một thanh âm nói: “Ngươi bảo ai không dài mắt? Hả?”

Một tiếng nhẹ nhàng thản nhiên “Hả “, “Hả” đến khiến Tiểu Thất mãnh run.

Hắn chậm rãi hoạt động cần cổ cứng ngắc, xoay đầu lại, đợi cho đến lúc hắn trông thấy người vận hắc y viền bạc trước mắt, mà người kia còn mang vẻ âm trầm nhìn hắn, Tiểu Thất lập tức sợ tới mức ba hồn bảy vía toàn bộ bay sạch trơn.

“Đại đại đại, đại sư huynh –” hắn thét chói tai.”Ngươi như thế nào lại tới nơi này —?”

“Đáng giận, Trần Tiểu Kê, ngươi thứ hỗn trướng này, thân là nha môn bộ khoái lại dám công nhiên hiệp kỹ túc xướng

(chơi gái, hú hí với gái bán hoa:”>)!” Lan Khánh cả giận nói: “Người đâu, đem tên này bắt về cho ta, ta muốn đích thân thẩm vấn!”

“Tuân lệnh!” Người từ phía sau đuổi tới đồng thanh hô to, tiếp theo đám người Trần Báo An Quốc liền đi đến, vẻ mặt vặn vẹo đem Tiểu Thất túm xuống giường.

Tiểu Thất thấy trong mắt Trần Báo phiếm lệ viết: “Nguy rồi, nguy rồi, tất cả đều nguy rồi!”

Trong mắt Oa Tử Cái Tử càng thêm bi ai viết: “Chết chắc, chết chắc, cái này chỉ có chết chứ không có sống được!”

Khi bị An Quốc xách xuống giường, hắn cùng tay cùng chân thiếu chút nữa té ngã, rốt cuộc là đi đường cũng đi không nổi.

Tiểu Thất bắt đầu run rẩy… Con mẹ nó… Tưởng thông minh té ra sai lầm, lúc này bị bắt gian tại trận hết đường chối cãi… Thật sự là chết chắc rồi!

***

*hoàn phì yến sấu:

_Hoàn = Dương Ngọc Hoàn, (chữ Hán:楊貴妃, 719 – 756), tức Dương Quý Phi. Nàng được xếp vào một trong Tứ đại mĩ nhân của lịch sử Trung Quốc, là mỹ nhân “tu hoa” a.

Dương Quý Phi sinh ở tỉnh Tứ Xuyên. Nàng được tiến cung vào hầu hạ Thọ vương Lý Mạo, nhưng cuối cùng Dương Quý Phi lại trở thành thϊếp yêu của cha Lý Mạo, Đường Huyền Tông, rồi sau này lại dan díu với An Lộc Sơn rồi chiếm quyền đoạt vị rồi thì phải chạy trốn khỏi đất nước….

Sắc đẹp của Dương Quý Phi không chỉ được truyền tụng, mà còn đi vào trong thi ca. Nhà thơ Lý Bạch từng viết bài “Thanh bình điệu” để ca tụng sắc nước hương trời của Dương Quý Phi. Tuy nhiên, theo dã sử Trung Quốc, Dương Quý Phi cao 1 mét 64, nặng 69 kg (cũng có chỗ nói Dương Quý Phi cao 1 mét 55, nặng 60 kg).

_Triệu =Triệu Phi Yến. Triệu Phi Yến (趙飛燕, 32 TCN-1 TCN) tên thật là Triệu Nghi Chủ (趙宜主) (do có tài múa rất hay, điệu múa nhẹ nhàng uyển chuyển như bay như lượn tựa chim yến nên gọi là Phi Yến), là một trong hai đại mĩ nhân của triều đại nhà Hán bên cạnh người đẹp Vương Chiêu Quân. Nàng là người có liên quan đến một giả thuyết về xuất xứ của tục bó chân. Triệu Phi Yến cùng em Triệu Hợp Đức đã che mắt vua làm nhiều điều xấu xa thâm độc trong hậu cung (có thể xem trong “Nàng Phi Yến trong cung nhà Hán”)

Dân gian Trung Quốc cũng lưu truyền câu “Hoàn phì, Yến sấu” (Hoàn béo, Yến gầy) để nói về sự đối nghịch về hình thể giữa mỹ nhân đời nhà Hán và mỹ nhân đời nhà Đường: Hoàng hậu Triệu Phi Yến của Hán Thành Đế nhỏ nhắn còn Dương Quý Phi của Đường Huyền Tông lại đẫy đà. Nhưng dù là mập hay ốm thì đều đẹp cả.

Có người cho rằng Hoàn phì yến sấu là câu tục ngữ; hoàn = tròn, phì = mập, yến = dẹp, sấu = ốm, chỉ tất cả các dáng vẻ có thể có mà vẫn đẹp.

*nhiễu lương tam nhật: Truyền thuyết, thời Chiến quốc, một vị nữ tử kêu Hàn Nga đi vào Tề Quốc, bởi vì một đường đói khát, lương thực đã cạn kiệt vài ngày, vì vậy ở Tề Quốc Lâm Truy thành tây nam môn hát rong cầu thực. Tiếng ca nàng tuyệt vời mà uyển chuyển thật sâu động lòng người nghe, để lại trong mỗi người người ấn tượng sâu sắc. Ba ngày sau, mọi người còn nghe được dư âm tiếng ca của nàng lượn lờ trong phòng, mọi người đều nói Hàn Nga chi ca “Dư âm còn văng vẳng bên tai ba ngày không dứt”. Hàn Nga tìm một lữ điếm trọ lại, bởi vì nghèo khó, nàng bị chủ lữ điếm vũ nhục, Hàn Nga thương tâm thấu lên “Mạn thanh ai khốc” mà đi. Thanh âm bi thương như vậy, phàm là người nghe tiếng ca của nàng đều giống như đắm chìm trong ai oán. Trong lúc nhất thời, “Lão ấu sầu bi, rơi lệ tương đối, ba ngày không ăn”, chủ lữ điếm đành phải thỉnh nàng trở về hát một ca khúc

vui vẻ du khoái. Hàn Nga “Phục vi mạn thanh trường ca”, mọi người nghe thấy liền “mừng vui nhảy múa, không thể tự kiềm chế”, không khí nhất thời vui vẻ hẳn lên, sầu bi trước đây toàn bộ đều quên hết. Tiếng ca này động lòng người, nói như thế cũng không ngoa.

Bởi vậy đời sau còn có điển cố thành ngữ “Dư âm nhiễu lương (dư âm văng vẳng bên tai), “Nhiễu lương tam nhật”, lấy để hình dung mị lực của tiếng ca cùng âm nhạc tuyệt vời.

*Hoàng Tửu: Hoàng Tửu chính là Trúc Diệp Thanh cũng chính là rượu rắn lục- rượu thuốc á, phải nói vì có bạn hỏi rồi nên mình nhấn mạnh lại luôn. Ở đây chỉ đơn giản là mình dịch nó sang tiếng Việt từ đầu nên tiếp tục để thế cho thống nhất, còn bạn nào thích từ hán thì lúc đọc cứ nhẩm trong đầu nó là Trúc Diệp Thanh đi.

*dài mắt: ám chỉ mắt dài như mắt phượng, chỉ những người mẫn tuệ sâu sắc, trí tuệ hơn người, là quân tử đại đa số người chịu phục blah blah.
« Chương TrướcChương Tiếp »