Tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau.
Tiểu Thất ngáp một cái, duỗi người. Hắn ra khỏi phòng, phát giác toàn bộ nha môn trống rỗng im lặng, ngay cả nhân ảnh cũng không gặp.
Tiểu Thất lại ngáp to cái nữa, chậm rãi đi ra ngoài.
Hậu đường, Thi Vấn cùng Nam Hương đang ở trong thư phòng nghiền ngẫm đối sách cho án tử của Tiểu Lan Hoa. Tiểu Thất dò xét trong chốc lát, thấy hai người chuyên tâm đến mức ngay cả mình lớn đùng như vậy cũng không nhận ra, liền lười nhác rời đi.
Tiểu Thất ra khỏi nha môn tìm Lan Khánh.
Lúc này, thái dương treo cao cao trên trời, Lan Khánh khẳng định đang tuần tra thành đông, Tiểu Thất tính toán một chút liền đi tới đông thành.
Sư huynh cũng coi như đối với hắn rất tốt, tuy rằng luôn dùng sai phương pháp, nhưng dù thế nào Tiểu Thất vẫn nên “tỏ lòng” mới được.
Tới thành đông, không bất ngờ, Tiểu Thất trông thấy thân ảnh Lan Khánh trên đường cái.
Lan Khánh đang cúi đầu trông đám gà con vàng óng nằm trong l*иg sắt của một nông phụ. Hắn nhìn chằm chằm gà, mắt phát quang, nước miếng đều chảy xuống. Nông phụ kia lấy mấy con từ trong l*иg sắt ra, nhưng không ngờ Lan Khánh vừa mới sờ liền nhảy dựng lên. “Mềm, ta không cần.”
Nông phụ chính là vẫn đưa gà con cho Lan Khánh, Lan Khánh lại càng nhảy ra xa hơn. “Ta nói ta không cần. Cái này vừa mềm lại vừa nhỏ, ngươi nuôi lớn cho ta, Tiểu Kê nói nhỏ chỉ một hơi là nuốt hết, phải để lớn một chút mới có thể từ từ ăn.”
Tiếp theo, Lan Khánh xoay người bỏ chạy, kết quả đυ.ng phải Tiểu Thất.
“Ô ác…” Tiểu Thất cả người thương tích bị Lan Khánh va chạm như vậy thiếu chút nữa ngã ngửa.
Lan Khánh vội vàng bắt lấy Tiểu Thất, sau đó mở to hai mắt mấy hồi nhìn hắn từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu.
Tiểu Thất bị soi có chút kinh động, cẩn thận hỏi: “Sư huynh, ngươi cứ dòm ta mãi như vậy làm cái gì?”
“Ngươi sống!” Lan Khánh nói.
“Đại gia ta vốn vẫn sống.” Tiểu Thất trả lời.
“Không đúng, ngươi hôm qua đã chết, ta gọi thế nào ngươi cũng không tỉnh.”
“…” Tiểu Thất đảo mắt, quyết định không cần cùng người này hao phí trí lực “Đúng rồi đúng rồi, đó là ngủ đến chết, sau ngủ no rồi liền sống trở lại.”
Lan Khánh mở to mắt nhìn Tiểu Thất: “Đấy, ta nói ngươi chết mà cha, Nam tiên sinh cùng Tiểu Lan Hoa đều không tin. Chỉ là ngươi làm sao đột nhiên chết rồi lại sống lại?”
Tiểu Thất không biết phải tiếp nhận đề tài này như thế nào, đành trả lời: “Đại khái ta không cẩn thận ăn phải độc ngươi bắn ra, sau đó ngươi nói chuyện không cẩn thận văng nước miếng khiến ta nuốt phải, kết quả lấy độc trị độc, ta liền tỉnh.”
“Thì ra là thế a…” Lan Khánh bừng tỉnh, sau đó lại hỏi: “Nước miếng của ta có thể lấy độc trị độc sao?”
Tiểu Thất gật đầu. “Nước miếng của ngươi là thiên hạ vô địch độc.”
Hai người tán dóc lung tung một trận, Lan Khánh cảm thấy nhàm chán muốn hướng tây thành tuần tra, lúc này Tiểu Thất dừng một chút ở phía sau hắn hô thanh: “Cái kia… ngươi hôm qua không phải nói muốn đi bắt gấu sao?”
Lan Khánh ngừng cước bộ, sau đó tiếp tục đi về phía trước, không thèm quay đầu lại nói: “Đúng vậy, nhưng có
người không để ý tới ta còn đi chết.”
Nãi nãi cá hùng, Tiểu Thất thầm nghĩ: “Cũng không thèm liếc ta một cái, tiểu tử ngươi hiện nay là giận dỗi sao?”
Tiểu Thất “sách” một tiếng, tăng tốc đuổi theo sóng vai cùng Lan Khánh. “Cái kia… ta hôm qua bởi vì thụ thương, Thi đại nhân phán ta hôm nay nghỉ ngơi. Nếu không cần làm việc… Vậy… ta cùng ngươi lên núi…”
Lan Khánh nói: “Chỉ là ta muốn tuần thành.”
“Nếu như vậy, tiểu nhân cũng không miễn cưỡng ngươi, ta quay về ngủ a…”
Đang lúc Tiểu Thất nói như vậy, còn xoay người thật trở về nha môn, Lan Khánh đột nhiên bắt lấy áo hắn, bất bình căm phẫn nói: “Ngươi dám?”
“Không dám, không dám!” Tiểu Thất lập tức hắc hắc hắc bồi cười. “Tiểu Hắc đại nhân muốn lên núi chơi mà, chỉ cần ngài mở miệng nói một câu, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, Tiểu Thất đều theo ngài, huống chi chỉ là đi bắt gấu.”
Lan Khánh hừ một tiếng, vươn tay thật mạnh véo má Tiểu Thất. “Ngươi a, cười khiến người ta thấy ghét.”
“Ô ác ác ác ác ác…” Tiểu Thất đau đến cuồng rơi lệ.
Đánh chút Hoàng Tửu hương thuần say lòng người, Tiểu Thất mang theo một vò hảo tửu, theo Lan Khánh đi tới ngọn núi ở ngoại thành.
Nói đến Hoàng Tửu, hắn cùng Lan Khánh đều yêu nhất.
Nhớ năm đó hắn uống cũng bởi nghĩa phụ Tô Giải Dung ưa thích duy nhất rượu này, trong thời gian ngắn hắn ở tại cựu trạch nơi Nam Thành, trong hầm tràn ngập hương thơm Hoàng Tửu lâu năm.
Mùi rượu thanh thanh nhàn nhạt, nồng mà không gắt, thơm mà không sặc, cho dù là mùa hạ trấn băng hay mùa đông ấm áp, đều là tư vị mê hồn khiến người ta không cách nào ly khai.
Sau khi nghĩa phụ mất, hắn dịch dung thành nghĩa phụ vào Ô Y ma giáo, ngay lúc đầu đã uống rượu thêm can đảm, muốn uống cho say khướt để không phải sợ yêu ma quỷ quái trong ma giáo. Nhưng không nghĩ tới một lần say sưa tỉnh lại bên đình, ngồi cạnh hắn cư nhiên là… ma giáo giáo chủ, cũng chính là đại sư huynh Lan Khánh nhà hắn.
Hắn phát hiện Lan Khánh cũng thích Hoàng Tửu, vì thế từ đó trở đi, mỗi lần uống, hắn đều mang thêm một bình cho Lan Khánh.
Ai… từ đó tới nay cũng không biết đã trải qua bao nhiêu năm.
Nghiệt duyên giữa hắn cùng Lan Khánh, thật không hiểu đến khi nào mới hoàn toàn đoạn tuyệt.
Lan Khánh vừa tới trên núi, giống như ngựa hoang được tháo cương chạy loạn nhảy loạn, hưng trí còn vận khởi khinh công chạy một vòng quanh núi.
Tiểu Thất bất đắc dĩ, chỉ có thể mang theo vò rượu sau lưng chạy cùng, nhìn sư huynh một đường bắt gà bắt thỏ, còn chạy tới dòng suối nhỏ túm cá túm cua, sau bị con cua giương nanh múa vuốt cắp ngón tay, mỹ nhân phát giận vận khởi
võ công loạn đả cua, kết quả cả ngọn núi đều phải chấn động, dòng suối đáng thương cơ hồ cũng bị san bằng.
Lan Khánh chộp cái gì, Tiểu Thất liền lĩnh mệnh rửa sạch, lột da nướng cho hắn ăn.
Nhưng không nghĩ tới thắt lưng Lan Khánh tựa như một tiểu cô nương y hệt cây gậy trúc gầy teo, vậy mà ăn không biết bao nhiêu gà với thỏ.
Cuối cùng, trời cũng nhanh tối, Lan Khánh tìm được một huyệt động sau bụi cỏ, chạy vào như tầm bảo vật, rồi lại vội vội vàng vàng chạy ra.
Tiểu Thất không hiểu Lan Khánh đang làm gì, con bà nó, hắn không dự đoán được lại có ba con gấu đen lừng lững nhe nanh “hống hống hống …”
đuổi theo phía sau Lan Khánh.
Tiểu Thất sợ tới mức tiểu tâm can đều loạn chiến, cuống quýt chạy tới trước giúp sức.
Nào biết Lan Khánh cũng lập tức quay đầu lại vung tay, một quyền đánh cho ba con gấu ngay cả kêu cũng không kịp, con này chồng lên con khác ngã lộn ra sau, chết đứ đừ.
“…” Tiểu Thất mồm ngoác to đùng, không biết phải nói gì mới phải.
Nãi nãi cá hùng a…
Mỗi con gấu đều cao hơn người nửa thân. Vài cái nửa thân như vậy a…
“Rất béo a.”
Tiểu Thất nghe thấy Lan Khánh khò khè hút nước miếng.
“Mùa hè gấu ăn uống no đủ, nên so với mùa đông có thêm thật nhiều vòng thịt.” Lan Khánh nói.
“…” Tiểu Thất câm lặng.
Buổi tối, bọn họ ở trong hang nướng gấu.
Lan Khánh nhìn con mồi hôm nay, rạng rỡ cười như hoa xuân, cứ đếm đi đếm lại rồi đếm lại đếm đi từng con. “Này là của ta, này là của ta, này cũng là của ta.”
Còn Tiểu Thất khốn khổ nhóm củi lửa, lột da gấu, sau đó cẩn thận thêm chút dược trên thịt, rồi cung thỉnh sư huynh nhà hắn
dùng.
“Thực ngoan, thực ngoan!” Lan Khánh tiếp nhận thịt nướng ngào ngạt mùi mỡ.
Tiểu Thất cả ngày chạy theo Lan Khánh quanh núi, trên người thương tích chưa khỏi, hắn thật sự mệt không tưởng nổi. Sau khi bổ một đầu gấu thật tốt, nướng thật ngon, cũng hầu hạ chu đáo làm Tiểu Hắc đại nhân vừa lòng, hai mí mắt liền díu lại, từ từ nhắm xuống.
Lan Khánh uống một hớp Hoàng Tửu, không ngờ mới quay đầu đã thấy Tiểu Thất ngủ ngon lành trên đống cỏ khô.
Lan Khánh chạy đến trước mặt Tiểu Thất, nhìn hắn nhẹ nhàng hô hấp, lại uống một ngụm rượu ăn một miếng thịt rồi nghiêng đầu nhìn Tiểu Thất không chớp mắt.
“Ngươi sao đến chỗ nào cũng có thể ngủ a?” Lan Khánh hỏi. “Này, gà a, đừng ngủ đến chết!”
Nhưng mà Tiểu Thất cũng chỉ trả lời hắn bằng mấy tiếng: “Khò khò khò khò khò khò…. Phốc phốc phốc…”
Lan Khánh thấy Tiểu Thất ngủ tốt như vậy, động gấu cũng yên tĩnh, lúc này không còn ai cùng hắn nói chuyện, lòng thấy không thoải mái.
Chỉ là đang lúc hắn muốn làm Tiểu Thất tỉnh, bên tai lại nghe thấy tiếng “tê tê”.
Lan Khánh trừng mắt tìm kiếm nơi thanh âm phát ra ở chung quanh.
Hắn vểnh tai lắng nghe, tay sờ soạng, cuối cùng lo nghĩ nên từ từ xốc quần áo Tiểu Thất. Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một con tiểu hoàng xà rực rỡ sắc vàng đang chễm trệ trên bắp đùi Tiểu Thất.
Con rắn chỉ to cỡ ngón tay trỏ, cái đầu nho nhỏ nâng lên, lưỡi thè ra không ngừng rít “tê tê”.
“Kim hoàn xà
(
rắn cạp nong)!” Lan Khánh vừa thấy rắn, hai mắt sáng ngời.
Loại rắn này là độc xà hiếm có trên thế gian, chỉ cần bị cắn một vết nho nhỏ thì cho dù là dộ dạng to lớn như trâu cũng đều mất mạng tại chỗ.
Thứ gì đó động đậy vốn đã dễ dàng khiến Lan Khánh hứng thú, hơn nữa loại này mang độc lại càng làm cho mắt hắn phát quang.
Lan Khánh sợ Tiểu Thất đang ngủ sẽ dọa rắn chạy vì thế hô to: “Tiểu Kê, không được cử động! Ta muốn bắt rắn!”
Tiểu Thất trong lúc mơ màng cơ hồ nghe Lan Khánh gọi: “Tiểu Thất!”, đôi mắt mông lung mở ra, lại thấy Lan Khánh đang làm ra vẻ đánh xuống khố hạ của hắn.
Tiểu Thất hoảng sợ lập tức kêu thảm một tiếng toan nhảy dựng lên.
Hắn còn chưa kịp hành động cho xong, cả người Lan Khánh đã bổ nhào tới.
Nhưng Lan Khánh cũng chưa nhào tới kịp, kình phong đã động đến kim hoàn xà, rắn bị kinh hách liền há miệng vươn răng độc cắn Tiểu Thất.
“Ô a…” Tiểu Thất tru lên thê thảm.
Lan Khánh bị Tiểu Thất hù dọa, tay bắt xà không cẩn thận bóp nát đầu rắn.
Chính là lúc này độc xà đã sớm cắn Tiểu Thất, răng nọc tối lợi hại hung hăng đâm sâu vào chỗ thịt mềm nơi bắp đùi. Lan Khánh nắm đầu rắn như vậy, cơ hồ tất cả nọc độc đều tập trung vào đùi non Tiểu Thất.
Tiểu Thất đau đến hai mắt đều phun lệ, kêu cha gọi mẹ thất thanh.
“Nãi nãi cá hùng a… Cái gì vậy…?” Cả người Tiểu Thất nhảy dựng lên.
Cảm thấy chính mình gặp rắc rối, nhưng không xác định được có phải Lan Khánh đã gây họa nên lập tức đứng dậy thối lui, hai tay giấu sau lưng làm bộ mặc kệ mình hay không.
Tiểu Thất cúi đầu, sợ tới mức hoa dung thất sắc. “Kim hoàn xà!” Hắn lập tức đem rắn cùng răng kéo ra rồi sau đó hoảng loạn, độc khí bắt đầu tản lên trên làm cho mặt hắn nhiễm thượng hắc khí.
“Ngươi… ngươi…” Tiểu Thất run rẩy vươn tay chỉ Lan Khánh. “Ta bất quá buồn ngủ thôi, ngươi cư nhiên phóng rắn cắn ta. Thi Tiểu Hắc, lương tâm ngươi ở đâu?”
“Không phải ta!” Lan Khánh vội xua tay. “Là tự con rắn cắn ngươi, chính mắt ta trông thấy.”
“A… Đầu của ta quay cuồng… Lúc này thật sự là tuyệt mệnh rồi… Con bà nó…” Tiểu Thất lảo đảo, lắc lắc, vỗ vỗ đầu, sau đó từ từ ngã lộn. “…Đại gia ta đã tạo nghiệt gì… Lão thiên gia a… Ngươi sao lại muốn ta ở nơi hoang sơn dã lĩnh… cô đơn lẻ bóng chết một mình a…” Dứt lời, hắn ngã xuống đống cỏ khô, còn không quên kéo quần cao, nhìn sơ qua.
May mắn không phải ở đó… May mắn chính là chỉ gần cội nguồn cẳng chân thôi…
“Ngươi không có cô đơn lẻ bóng, có Thi Tiểu Hắc ta ở đây.” Lan Khánh nói.
“Câm miệng!” Tiểu Thất gào rống.
Lan Khánh bị gào như vậy, mày không khỏi cau lại, thầm nghĩ, người này hôm nay thật sự to gan.
“Trời ơi, đất ơi, sư phụ ơi, thứ cho đồ nhi không thể phụng dưỡng người, sư huynh hắn không muốn ta sống…” Thanh âm Tiểu Thất càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, sau đó từ từ xụi lơ trên cỏ, độc tính phát tác, hắn cảm giác trước mắt mịt mù, thiên toàn địa chuyển cơ hồ không còn thấy rõ cảnh tượng trước mặt.
Lan Khánh chạy đến, dùng mũi chân đá hắn. “Này, Tiểu Kê.”
“Đừng đá, đại gia ta muốn chết…” Tiểu Thất lệ nóng vòng quanh, không nghĩ tới chính mình một đời anh danh, hiện giờ lại vì tìm thứ tai họa này mà rơi vào kết cục bi thảm.
Sớm biết như thế, hắn nên mặc kệ lương tâm, tuyệt đối không nghe lời sư phụ cùng sư huynh ra ngoài tìm người, cứ ở lại Phù Hoa Cung tả ôm mỹ nhân, hữu ôm tiểu tâm can là tốt rồi.
Lan Khánh nhìn sắc mặt Tiểu Thất cực kỳ thê thảm, lại nhìn độc xà, rồi nói: “Nhìn ngươi đáng thương như vậy… Được rồi, niệm tình ngươi thường ngày nghe lời, lại nướng gà nướng heo nướng gấu cho ta, ta liền cứu ngươi. Chính là ta cứu, ngươi về sau càng phải nghe lời hơn mới được.”
“A?” Tiểu Thất liếc Lan Khánh. “Độc của kim hoàn xà là thế gian tối độc, ngươi có thể cứu ta?”
Lan Khánh đột nhiên cười, cười đến vạn phần yêu mị, hắn nhẹ nhàng xuất ra đầu lưỡi đỏ au, nói: “Ngươi đã quên, ta có độc, lấy độc trị độc a.” Dứt lời, hắn liền hướng Tiểu Thất ngồi xổm xuống, sau đó một phen xé quần, lộ ra miệng vết thương sưng đen, rồi áp miệng mình lên.
“Ngươi làm gì?” Tiểu Thất cả kinh nhảy dựng lên.
“Ồn ào muốn chết!” Lan Khánh hút một hơi máu độc rồi phun ra, lại tiếp tục hướng tới khoảng giữa hai chân Tiểu Thất.
“Ác… ác ác…” Lực đạo Lan Khánh hoàn toàn không có một chút tiết chế, địa phương nơi háng Tiểu Thất quả thực giống như bị thiết chùy đập vào, hắn đau đớn đến mức co quắp lại như trứng tôm bị nấu chín, nước mắt nước mũi rào rào đổ ra.
Lan Khánh đem người đè thẳng, sau đó tách hai chân ra, bờ môi mềm mại tiếp cận, cố gắng hút mυ"ŧ chỗ sưng phù ở đùi non nhu nhuyễn mẫn cảm.
“A… a a…”
Tiểu Thất không còn phân rõ nổi chính mình hiện đang ở Tây phương cực lạc hay âm tào địa phủ.
Hắn thở hổn hển, cố gắng vươn người nhìn xuống, lại thấy Lan Khánh chính là đang chôn ở giữa hai chân hắn.
Ngươi nói coi, hút độc thì hút độc là được rồi, làm gì hút hết độc còn ở miệng vết thương liếʍ liếʍ như vậy?
Đây không phải là muốn cho người độc huyết công tâm, trực tiếp khí tuyệt bỏ mình sao?
Tiểu Thất rưng rưng nằm lại trên cỏ.
Trời xanh a…
Lão ngài có thể đừng tra tấn người như vậy được không…
A a a…
Không được… đừng hút nữa…
A a a… không cần liếʍ a…
Nơi đó…Nơi đó…toàn bộ đều đã đứng lên rồi…