Chương 44: Chân tướng

Trong mắt cả ba người bọn họ, Chương Vô Huyền này có thể xem như là thế hệ đi trước. Thực lực của người này, trong đám đệ tử ngoại môn của Tiểu Vũ Phong được xếp vị trí thứ bảy, tuyệt đối là một trong những nhân vật đứng đầu ở nơi đây.

Lúc đầu, Mạc Xán và Chu Hiển vẫn còn có chút câu nệ. Nhưng sau một hồi cạn chén, rốt cuộc hai người cũng buông lỏng tâm tình. Dù sao thì Chương Vô Huyền cũng là người trẻ tuổi, tính tình lại bình dị dễ gần.

- Nếu ta không nhầm, hình như La Chinh huynh vừa mới đột phá Luyện Tủy Cảnh ngay trên lôi đài, đúng chứ?

Chương Vô Huyền "tưới" một chén vào miệng rồi hỏi La Chinh.

La Chinh nhìn thoáng qua Chương Vô Huyền, nói:

- Vô Huyền huynh đã nhận ra sao?

- Hả? La Chinh huynh, huynh đã tiến vào Luyện Tủy Cảnh rồi sao?

Trái lại, Mạc Xán lại cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, hắn tỏ ra kỳ quái hỏi.

La Chinh gật gật đầu, nói:

- Lúc giao thủ với Từ Liệt, cơ thể ta tựa hồ có chút quán thông. Nếu vào lúc đó ta không đột phá Luyện Tủy Cảnh, sợ rằng cái mạng nhỏ này có lẽ đã gặp phải chuyện rồi.

Chương Vô Huyền lại lắc đầu, nói:

- Ta thấy không hẳn là vậy! La Chinh huynh đúng thực là tuyệt thế thiên tài. Nếu như tịnh tiến lên thêm vài cảnh giới, nói không chừng sẽ trở thành nhân vật phong vân của Tiểu Vũ Phong ta rồi.

- Vô Huyền huynh quá lời rồi. Tiểu Vũ Phong có nhiều đệ tử ngoại môn như vậy, trong số đó, thế hệ thiên tài không phải là có rất nhiều hay sao? La Chinh ta chỉ là một tên tiểu tử mới chân ướt chân ráo bước vào mà thôi, làm sao có thể đánh đồng cùng Vô Huyền huynh.

La Chinh vừa lắc đầu vừa nói.

- Sao lại không thể? La Chinh huynh, không biết huynh đã nghe nói qua truyền thuyết về Ngọc Nữ Phong hay chưa?

Trên mặt hiện lên vẻ thần thần bí bí, Chương Vô Huyền nói.

- Ngọc Nữ Phong? Có phải là ngọn sơn phong xếp hạng thứ mười bảy, đệ tử ở nơi này chỉ toàn là nữ có đúng không?

Chu Hiển uống hơi nhiều, vào lúc này mặt đã đỏ bừng. Thế nhưng dù sao cũng là người luyện thể, tửu lượng hơn xa người bình thường rất nhiều. Tuy mọi người uống khá nhiều, mặt đều đỏ bừng hẳn lên, thế nhưng sau khi luyện thể, tửu lượng cũng theo đó mà tăng lên. Dù cho cả bốn người bọn họ tiệc rượu một hồi lâu, nhưng cũng chẳng có ai có vẻ như thấm men say hay gì cả.

Chương Vô Huyền cười nói:

- Đúng là như vậy. Thế nhưng mà, tuy năm nay Ngọc Nữ Phong xếp hạng thứ mười bảy, nhưng năm trước lại xếp tại vị trí thứ hai, chỉ sau Thiên Nhất Phong a!

Chu Hiển tiến vào Tiểu Vũ Phong sớm hơn một năm so với La Chinh và Mạc Xán, đối với việc này hắn cũng không biết rõ lắm, liền kinh ngạc hỏi:

- Sao cơ? Một sơn phong đệ tử toàn là nữ nhân, sao có thể vượt qua được Thái Nhất Phong?

Trong suy nghĩ của Chu Hiển, trong con đường tu luyện, nam nhân luôn là người có bản lĩnh hơn, lợi hại hơn.

- Vậy là Chu Hiển ngươi không biết rồi. Ngọc Nữ Phong có thể đạt được thứ hạng cao như vậy, cũng là nhờ vào một nữ đệ tử…

Chương Vô Huyền vừa cười vừa nói.

- Hẳn là nữ đệ tử kia có thiên phú rất cao, dùng sức một người áp chế được ba mươi mốt sơn phong khác, đứng gần kề với Thiên Nhất Phong?

La Chinh tiếp theo Chương Vô Huyền lại nói nói.

Ba ba ba!

Chương Vô Huyền liền vỗ vỗ tay, đáp:

- La Chinh huynh nói rất đúng. Nữ đệ tử kia thực giống như là tiên nhân hạ phàm vậy, thiên phú của nàng cực kỳ cao. Sau khi bước vào Thanh Vân Tông, chỉ với hai năm ngắn ngủi, đã nhanh chóng trở mình quật khởi. Cho nên, La Chinh huynh, một nữ tử cũng có thể, sao huynh lại không thể cơ chứ? Là nam nhân, huynh không nên tự coi nhẹ bản thân! Ai, chỉ tiếc là, một nữ đệ tử thiên tài như vậy, không ngờ lại phạm vào môn quy, bị dẫn vào Luyện Ngục Sơn…

- Nữ đệ tử kia tên là gì?

Mạc Xán chợt hỏi.

- Đúng là có chút trùng hợp. Nữ đệ tử kia lại trùng họ với La Chinh đây, người này họ La, tên Yên!

Chương Vô Huyền cười cười nói.

BA!

Vô Huyền vừa nói xong, chén rượu màu xanh được làm bằng sứ trên tay La Chinh bỗng nhiên tan nát thành vô số mảnh vỡ. Rượu trong chén bắn ra tứ phía, chảy xuống dọc theo tay của La Chinh.

Cả Mạc Xán, Chu Hiển, lẫn Chương Vô Huyền đều bị hành động này của La Chinh làm cho kinh sợ. Bọn họ không ngờ rằng La Chinh sẽ có dị động lớn đến vậy.

- La Chinh huynh, huynh không sao chứ?

Mạc Xán kinh ngạc hỏi:

- Huynh biết La Yên này sao?

Với sự nhạy bén của cả ba người Vô Huyền, Mạc Xán, há có thể không đoán ra cơ chứ? Cùng là họ La, cộng thêm phản ứng có phần thái quá của La Chinh. Bọn họ cũng đoán ra được bảy, tám phần. Chỉ là, thấy La Chinh phản ứng kịch liệt như vậy, Chương Vô Huyền thận trọng hỏi:

- La Chinh huynh, La Yên này không phải là muội muội của huynh đấy chứ?

Đây cũng là lần đầu tiên, kể từ khi tiến vào Thanh Vân Tông đến giờ, La Chinh hắn trực tiếp nghe được tin tức về muội muội của mình.

Trước đây, tuy hắn có hỏi Chu Hiển về Luyện Ngục Sơn, thế nhưng hắn cũng hỏi cụ thể về La Yên.

Những năm này, ở trong nội tâm của La Chinh, điều khiến hắn lo lắng nhất chính là chuyện về muội muội của mình. Giờ đây, Chương Vô Huyền lại vô tình nhắc đến La Yên, lúc này mới khiến hắn nhất thời bị kích động, bóp nát chén rượu trên tay.

La Chinh không trực tiếp trả lời Chương Vô Huyền, mà hỏi ngược lại:

- Vô Huyền huynh, La Yên là vì bị người hãm hại nên mới bị đày vào Luyện Ngục Sơn hay sao?

Trông thấy dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của La Chinh, Chương Vô Huyền bỏ đi khuôn mặt tươi cười, nói:

- Vào năm trước, chuyện này cũng đã khiến trong tông huyên náo một trận khá lớn. La Yên kia xinh đẹp như tiên tử, thiên phú lại cực cao, ta nghe nói rằng, dường như trong người nàng có một loại huyết mạch đặc thù. Một nữ đệ tử kinh diễm tuyệt luân như vậy, hiển nhiên sẽ khiến cho những nam đệ tử tài tuấn trong tông điên cuồng theo đuổi. Lúc trước, người cuồng nhiệt nhất chính là đệ tử xếp hạng thứ bảy trăm trên Thanh Vân Bảng, Vân Phóng!

- Thanh Vân Bảng?

Ba chữ này khiến La Chinh cảm thấy cực kỳ lạ lẫm.

- La Chinh huynh cả Thanh Vân Bảng cũng không biết sao?

Chương Vô Huyền ngạc nhiên nói.

Chu Hiển ở bên cạnh thấy thế liền chen vào nói:

- Thanh Vân Bảng chính là bảng danh sách tối trọng yếu nhất của Thanh Vân Tông chúng ta. Trên Thanh Vân Bảng có tổng hết thảy một nghìn cái tên. Những đệ tử có tên trên Thanh Vân Bảng, cũng chính là những đệ tử nổi trội nhất trong Thanh Vân Tông ta!

- Thì ra là vậy.

La Chinh nhẹ gật đầu. Trên Thanh Vân Bảng có tên của một nghìn đệ tử, mà tên Vân Phóng kia lại xếp ở vị trí thứ bảy trăm. Thực lực như nào không cần nghĩ cũng biết, ngay sau đó hắn liền nói:

- Vô Huyền huynh chớ có để ý đến việc ta ngắt lời, cứ nói tiếp đi.

Chương Vô Huyền nói tiếp:

- Kỳ thật, tin tức của ta tuy linh thông, nhưng dù sao thì ta cũng không phải là người trong cuộc. Ta chỉ biết là tên Vân Phóng kia bị một kiếm chí mạng của La Yên phế bỏ, làm cho Vân gia nổi trận lôi đình, lửa hận ngập trời. Vân Phóng kia chính là tiểu nhi tử của giai chủ Vân gia, một trong Thất Đại Thế Gia. Gia chủ của Vân gia giận đến tím mặt, truy cứu lên Thanh Vân Tông. Mặc dù Ngọc Nữ Phong đã biện luận lí lẽ, muốn bảo trụ nữ đệ tử xuất sắc nhất của mình. Thế nhưng, để dẹp yên lửa giận của Vân gia, rốt cuộc lại đành phải đưa La Yên vào trong Luyện Ngục Sơn!

Nghe đến đây, năm ngóc tay của La Chinh đã cấu sâu vào mặt bàn, tạo thành năm cái rãnh nhỏ sâu hoắm.

Ba người kia hiển nhiên đều có thể nhìn ra, vào lúc nào tâm tình của La Chinh đang kích động đến mức cùng cực.

Hiện tại đúng là La Chinh đang cực kỳ kích động. Gần đây La Chinh hắn luôn giữ vẻ bình tĩnh, dù là tại thời khắc mấy chút hay là lúc chiến đấu sinh tử, hắn luôn một mực giữ vững tâm tình trầm ổn của mình.

Thế nhưng, việc này lại liên quan đến La Yên, trong lòng hắn làm sao có thể yên ổn?

“Kỳ Lân Vân gia…”

Giờ khắc này, bốn chữ này đã khắc sâu vào trong đầu của hắn.

Kỳ Lân Vân gia là một trong Thất Đại Thế Gia. Hơn nữa, trong bảy đại sĩ tộc này, Vân gia vẫn luôn ở ví trí ba tộc đứng đầu! Là gia tộc đứng thứ ba, xét trong toàn bộ vương triều.

Tính cách của muội muội, La Chinh hiểu rất rõ, nàng sẽ không bao giờ chủ động đi gây chuyện với ai. Tuy tin tức mà Chương Vô Huyền nói không được tường tận cho lắm, thế nhưng hắn vẫn có thể đoán ra một chút sự tình ở trong đó.

“Chắc chắn là tên Vân Phóng kia đã mạo phạm đến La Yên, cho nên mới khiến La Yên phải ra tay phế bỏ hắn!”

“Một ngày kia, khi thực lực của ta trở nên mạnh mẽ, ta nhất định sẽ tận diện Vân gia.”

La Chinh thầm thề trong lòng.

"La Chinh huynh, La Chinh huynh! Huynh không sao chứ?

Mạc Xán kêu lên hai tiếng, mặt tràn đầy vẻ lo lắng.

La Chinh kịp thời phản ứng, miễn cưỡng cười nói:

- Không có việc gì, không có việc gì…

Ngay sau đó hắn liền hỏi Chương Vô Huyền:

- Vô Huyền huynh, phải làm cách nào mới có thể cứu người trong Luyện Ngục Sơn ra?

- Nếu muốn vào Luyện Ngục Sơn cứu người, đây cũng không phải là vấn đề gì lớn. Người bị giam một năm, có thể dùng một ngàn điểm tích lũy để đổi.

Chương Vô Huyền giải thích:

- Ví dụ như đệ tử nội môn Tử Tiết Thường, vào tháng trước, người này bị phạt phải vào Luyện Ngục Sơn diện bích bốn năm. Thế nhưng có người lại dùng bốn ngàn điểm tích lũy để đổi lấy khoảng thời gian bốn năm diện bích kia, đưa Tiết Thường ra khỏi Luyện Ngục Sơn.

Một ngàn điểm tích lũy có thể đổi lấy thời gian một năm diện bích!

“Cái giá này tuy đắt một chút, nhưng dù sao đây cũng là một tia hi vọng.”

Nhãn tình của La Chinh chợt sáng lên. Nếu là vậy, phỏng chừng hắn phải điên cuồng kiếm điểm tích lũy rồi. Ngay sau đó hắn lại hỏi:

- Nữ đệ tử tên La Yên kia bị phạt diện bích bao nhiêu năm?

Chương Vô Huyền trông thấy dáng vẻ ân cần thăm hỏi của La Chinh, hắn cũng biết rằng, lời mà hắn sẽ nói ra đây quả thực quá tàn khốc. Vô Huyền thở dài nói:

- Một nghìn năm.

“Một nghìn năm…”

“Nói cách khác, nếu muốn đưa La Yên ra khỏi Luyện Ngục Sơn, cần phải có một trăm vạn điểm tích lũy! Thanh Vân Tông vậy mà lại trừng phạt La Yên nặng như vậy. Một nghìn năm, muốn muội muội của ta chết già luôn sao?”

Giờ này khắc này, cảm tình của La Chinh đối với Thanh Vân Tông cũng nhiều hơn một tia căm hận.

Chương Vô Huyền thấy thế, lại đến an ủi:

- Thanh Vân Tông cùng với Thất Đại Thế Gia có liên hệ với nhau rất sâu xa. Đôi khi, có những việc những nhân vật chủ chốt kia nhúng tay vào, cùng làm trò quỷ với nhau. Theo ta được biết, những vị đạo sư kia sau khi biết việc này đều cực kỳ giận dữ, Ngọc Nữ Phong lại càng ra sức bảo vệ La Yên hơn. Hơn nữa, còn có hai bị đạo sư cũng bởi vì chuyện này mà từ chức.

La Chinh nhẹ gật đầu, nói ra:

- Ta hiểu rồi. Có những việc không đơn giản như vẻ bề ngoài. Đa tạ Vô Huyền huynh nhắc nhở.

Hiện tại, mọi người đã không còn tâm tình để uống rượu nữa, cả bốn đều thu xếp một chút rồi chuẩn bị ra về.

La Chinh cũng không trở về gian phòng của mình. Giữa đêm hôm khuya khoắt, một mình La Chinh đứng ở trong phòng luyện tập, ra sức trút hết sức lực lẫn tâm tình oán hận của mình ra.

“Thực lực, thực lực của ta vẫn là quá yếu.”

Vốn hắn cho rằng chỉ cần bước vào Thanh Vân Tông, trở thành đệ tử của Thanh Vân Tông, là có thể cứu La Yên ra.

Thế nhưng, sau khi cùng Vô Huyền trò chuyện một phen, hắn đã được cảnh tỉnh. Hiện tại La Chinh hắn đã hiểu kẻ địch của mình là loại nhân vật bực gì!

Thực lực của hắn hiện giờ, ở trong mắt những đại nhân vật kia, cũng chỉ như một con kiến mà thôi!

OÀ…ÀNH!

OÀ…ÀNH!

OÀ…ÀNH!

Những con người đá dùng để luyện quyền, luyện công, từng con từng con một đều lần lượt bị La Chinh ra sức đánh nát. Vào giờ phút này, phòng luyện tập chỉ còn là một mớ hỗn độn.

Vài canh giờ sau, La Chinh mới rời khỏi phòng luyện tập. Phát tiết một trận xong, tâm tình hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn đôi chút. Bất kể là người nào, qua cuộc sống hàng ngày đều sẽ có những thứ uất ức, căm hận,… tích tụ lại, dần dần mỗi ngày một ít. Cần phải thông qua một phương thức nào đó để giải tỏa, để phóng thích ra bên ngoài. La Chinh hắn chọn phương pháp hữu hiệu, đơn giản nhất, đó chính là bạo lực!

Sáng sớm ngày hôm sau, La Chinh liền đi lên sườn núi của Tiểu Vũ Phong. Ở phía trên sườn núi, chính là nơi ở của các vị đạo sư của Tiểu Vũ Phong.

Sau khi nghe ngóng qua một hồi, La Chinh cũng tinh tường hơn. Nhiệm vụ mà tông môn ban bố ra, chính là nhận ở những vị đạo sư này.