Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bách Luyện Thành Thần

Chương 16: Thử luyện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong công pháp luyện khí cũng chỉ có giải thích một chút về những văn tự khó hiểu kia mà thôi, cũng chẳng có ký ức về khía cạnh này. Hiện tại La Chinh cũng chỉ có thể tự mình tìm tòi, mò mẫm mà thôi.

Cuối cùng, tâm thần của La Chinh nhìn về phía chín con rồng. Chín tác phẩm điêu khắc hình rồng này, cũng chỉ có Thanh Long là mở mắt mà thôi, ánh mắt của Thanh Long nhàn nhạt nhìn xuống La Chinh, lộ ra vẻ uy nghiêm vô thượng của Long Tộc.

Linh hồn của La Chinh như muốn nhảy dựng lên, ánh mắt soi mói của Thanh Long thiếu chút nữa khiến linh hồn thể của La Chinh như muốn tan rã ra. Trong nội tâm La Chinh liền nảy sinh nỗi sợ hãi.

Sau khi linh hồn được rèn luyện qua trong lò luyện khổng lồ này, lực lượng linh hồn cũng đã được gia tăng không ít.

Bị Thanh Long chăm chú nhìn vào, La Chinh vẫn như cũ, cảm nhận được một cỗ áp lực cực lớn, linh hồn như bị một cỗ uy áp khổng lồ áp chế. Cảm giác này giống như là bị ép dưới một ngọn núi to lớn vậy, nặng nề, không thể thở nổi.

“Linh hồn của ta cũng đủ để chống lại uy áp đến từ Thanh Long một chút, nhưng… làm thế nào để câu thông với nó đây?”

Khi đối mặt với Thanh Long, La Chinh cảm thấy mình nhỏ bé tựa như hạt bụi vậy, cố gắng tiến đến gần bức phù điêu Thanh Long này hơn. Nhưng khi càng đến gần, La Chinh phát hiện ra linh hồn cũng càng ngày càng nặng nề hơn. Trong nội tâm, tựa hộ như có một vạn ý niệm nhắc hắn "Nhanh chạy mau" vậy.

“Phải liều mạng thôi!”

La Chinh lấy hết can đảm lao về phía trước, linh hồn cũng theo đó dao động mãnh liệt hơn. Càng lại gần bức phù điêu Thanh Long, áp lực mà La Chinh phải gánh chịu càng lớn, tốc độ cũng ngày càng chậm hơn, cảm giác như đang bước đi ở trong bùn nhão vậy.

Uy áp mãnh liệt phát ra từ Thanh Long khiến cho La Chinh không nhịn được, răng run lên "cầm cập". Cho dù dùng sức cắn chặt răng lại, La Chinh vẫn không thể kiềm chế được sự thôi thúc, muốn thối lui của bản thân.

Tuy nhiên, trong đôi mắt của La Chinh lại lóe lên nét kiên nghị, quyết tâm. Sự can đảm này khiến La Chinh có thể tiến về phía trước, cố gắng gượng lại uy áp phát ra từ Thanh Long. Sau cùng, rốt cuộc cũng có thể tiến đến gần con Thanh Long, La Chinh vươn tay ra, chạm vào một sợi râu của Thanh Long.

Một lúc sau, từ miệng của Thanh Long phát ra một tiếng Long ngâm nhè nhẹ, lò luyện khổng lồ bỗng chậm rãi chuyển động. Hắc sắc hỏa diễm bên trong lò tách ra một đạo hắc hỏa, hướng ra bên ngoài phóng đi.

- Thành công rồi!

Quả nhiên, cái lò luyện khổng lồ này lại có ý thức của riêng mình, hơn chỗ lại còn có thể câu thông cùng La Chinh.

Mặc dù La Chinh không biết đây là ý thức của chính cái lò, hay là ý thức của con Thanh Long kia. Nhưng dù sao thì lúc này hắn cũng đã câu thông thành công rồi, còn gọi ra được một đoàn hắc hỏa.

Bên trong phòng trọ, La Chinh đột nhiên mở mắt ra. Tựa như cùng lúc, một ít hắc hỏa ngay lập tức từ mi tâm nhảy ra, bay trên không trung dạo một vòng.

Đoàn hắc hỏa này nhìn qua tựa hồ cũng chẳng thấy có uy lực gì, thậm chí La Chinh cũng chẳng thể cảm nhận được nhiệt lượng phát ra từ ngọn lửa màu đen này.

Thế nhưng, La Chinh lại không dám xem thường đoàn hắc hỏa này.

Thanh Nghiệp Hỏa kiếm, Huyền Khí thượng phẩm kia, bị Chân Hỏa Nhị phẩm của Tà Lang nung đốt lâu như vậy cũng chỉ bị nung đỏ lên mà thôi. Mà khi đám hắc hỏa này chạm vào, trong chớp mắt, Nghiệp Hỏa Kiếm liền tan ra, bị dung luyện thành nước thép tinh hoa.

Uy lực mà hắc sắc hỏa diễm này thể hiện ra hoàn toàn vượt quá phạm vi nhận thức của La Chinh. Hắn căn bản không có tư cách đánh giá uy lực của hắc diễm này.

“Chỉ tiếc là không có cách nào điều khiển đám hắc hỏa này. Nếu như có thể lấy hắc hỏa này ra mà đối địch, vậy thì ta gần như là bất khả chiến bại rồi!”

Hắc hỏa rất nhanh đã phát hiện ra cây chùy lớn màu đỏ ở trước mặt La Chinh, sau khi đã tập trung phương hướng xong, lập tức liền lao tới cuốn thấy cây đại chùy kia.

“Cây huyết sắc đại chùy này là một kiện Huyền Khí trung phẩm, so với Nghiệp Hỏa Kiếm kia, thì cây đại chùy này kém một phẩm giai. Nhưng dù sao thì một cây chùy lớn so với một thanh kiếm thì cũng lớn hơn không ít, không biết có thể luyện chế ra bao nhiêu nước thép tinh hoa? Không biết có thể thắp sáng bao nhiêu long lân đây?”

Bị hắc hỏa bủa vây lại bên trong, cây đại chùy cứ như là cây nến gặp phải lửa nóng vậy, trong một khắc đã bị hắc hỏa hòa tan ra, hóa thành một giọt nước thép tinh hoa.

- Một, một giọt? Chỉ có một giọt!

“Một thanh Huyền Khí trung phẩm to như vậy, cũng chỉ có thể luyện thành một giọt thôi sao?”

La Chinh há to miệng, hơi ngẩng đầu lên, thậm chí khi nói chuyện cũng bị cà lăm.

“Tuy phẩm giai của cây hắc sắc đại chùy này không bằng Nghiệp Hỏa Kiếm, nhưng so với Nghiệp Hỏa Kiếm thì lại lớn hơn không ít. Sao lại chỉ dung luyện ra có một giọt cơ chứ…”

Nghĩ đến đây, La Chinh liền điều động tâm thần, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra vài thanh Huyền Khí, những thanh binh khí này đều là trung phẩm và hạ phẩm. Hắn muốn cùng để một chỗ, dung luyện luôn một thể.

Hắc hỏa nhanh chóng cuốn đến, ngay lập tức liền dung luyện sạch sẽ đống Huyền Khí đó đi.

Kết quả cũng không lạc quan cho lắm. Huyền Khí trung phẩm thì còn có thể dung luyện ra một giọt nước thép tinh, chứ vài món Huyền Khí hạ phẩm kia sau khi bị dung luyện, La Chinh cũng chẳng đành lòng nhìn thẳng, so với hạt bụi cũng chẳng lớn hơn bao nhiêu. La Chinh hắn phải căng mắt ra mới có thể nhìn rõ được.

Sau khi dung luyện xong, đống nước thép tinh hoa kia đều được La Chinh tu tập lại cùng một chỗ, vất vả lắm mới có thể gom đủ năm giọt.

Cuối cùng, ngọn hắc hỏa kia cuộn lại, phóng lên, bao bọc năm giọt nước thép tinh hoa này lại rồi lao vào trong đầu của La Chinh.

La Chinh chăm chú theo dõi nhất cử nhất động diễn ra bên trong đầu, hắc hỏa kia đem năm giọt nước thép tinh hoa kia đưa vào miệng của Thanh Long. Bức phù điêu Thanh Long rung động một hồi, sau đó mảnh long lân thứ hai liền lập lòe, phát ra ánh sáng màu xanh.

- Được rồi sao?

Trong lòng La Chinh kích động một hồi. Lực lượng từ mảnh long lân này quả thật làm cho thực lực của hắn có chút tịnh tiến.

Tuy nhiên, ánh sáng xanh phát ra từ miếng vảy kia lập lòe lên hai cái, rồi ngay sau đó hào quang liền trở nên ảm đạm đi…

Nhìn thấy cảnh này, mặt La Chinh liền biến sắc.

“Chẳng lẽ phải cần đủ sáu giọt mới có thể thắp sáng được mảnh long lân này sao?”

Ngay khi ánh sáng trên miếng long lân kia trở nên ảm đạm, đột nhiên ánh sáng trên chiếc vảy lại hoàn toàn phát sáng hẳn lên, tản mát ra hào quanh xanh mơn mởn, trông rất là đẹp mắt.

Nội tâm La Chinh rốt cuộc cũng buông lỏng. Xem ra, chỉ cần có năm giọt là có thể thắp sáng một miếng vảy rồng.

Đồng thời, La Chinh cũng lập tức cảm nhận được lực lượng mãnh liệt đang lan tỏa đến khắp các bộ phận của cơ thể. La Chinh theo bản năng bóp bóp nắm tay, cảm thấy sức lực cũng tăng lên không ít. Sức mạnh khổng lồ sung mãn ở bên trong cơ thể khiến La Chinh tựa hồ như muốn hét lên.

Một lúc sau, tâm tình của La Chinh cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Thắp sáng hai miếng long lân hiển nhiên là chuyện tốt, nhưng hiện tại, La Chinh lại muốn thực lực của bản thân tăng trưởng càng nhanh càng tốt. Nếu như có thể liên tục thắp sáng những mảnh long lân này, vậy thì khi đối mặt với tên La Phái Nhiên kia, chỉ sợ một quyền cũng có thể đánh bay hắn đi rồi!

“Tuy nhiên, nếu như Huyền Khí có trong tay đều bị dung luyện hết, vậy thì phải đi nơi nào để tìm bây giờ?”

Mặc dù hiện tại trong tay La Chinh có hàng trăm miếng Phương Tinh Thạch, nhưng giá của một thanh Huyền Khí tuyệt đối không thấp, nhiều nhất cũng chỉ có thể mua về một, hai kiện Huyền Khí hạ phẩm mà thôi. Vậy thì có ích lợi gì cơ chứ?

Đúng vào lúc này, La Chinh lại chú ý đến thanh phi đạo bị tàn phá kia.

Thanh phi đao này tuy đã cũ nát, vậy mà cỗ khí tức phát tán ra từ nó vẫn còn kinh người như vậy, phẩm giai của thanh phi đao này hẳn không phải là thấp.

Sau khi suy đi nghĩ lại, La Chinh vẫn kìm nén lại suy nghĩ dung luyện thanh phi đao này đi. Thanh phi đao này không phải là vậy tầm thường, tùy tiện đem đi luyện hóa như vậy, cũng không hẳn là chuyện tốt.

“Vẫn nên từ từ quan sát xem sao. Trước hết là cần phải tiến vào Thanh Vân Tông cái đã.”

Cố gắng kìm nén lại tâm tình của mình, La Chinh liền nắm mắt lại dưỡng thần. Ngày mai sẽ phải tiến hành Thử Luyện rồi, tuy chỉ là chạy bộ, nhưng theo Mạc Xán kể, có lẽ không chỉ là đơn giản như vậy.



Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi rửa mặt, vệ sinh sạch sẽ xong, La Chinh liền xuất phát, đi tới Thanh Vân Tông.

Hôm qua lúc ghi tên, còn chưa thấy đến có bao nhiêu người, hôm nay lại chứng kiến Thanh Vân Tông cũng không rộng mở cửa ra vào đã là người ta tấp nập.

Trên đường đi, có người cưỡi ngựa, có người thì đi bộ, cũng có người cưỡi trên Phi Thiên Liễn bay đi.

Nhiều người tiến đến như vậy, khiến đại môn to, rộng của Thanh Vân Tông cũng phải chật như nêm cối.

La Chinh ước tính rằng hẳn không dưới vạn người.

“Khó trách Thanh Vân Tông mỗi tháng đều phải tiến hành Thử Luyện một lần. Mỗi lần Thử Luyện như vậy, đều có trên vạn người tham gia. Vậy trong một năm, cũng phải có trên mười vạn người tham gia. Ngay cả khi Thanh Vân Tông có nội tình rất sâu, chỉ sợ ứng phó với con số này cũng phải đau đầu một phen.”

“Bất kể là nơi nào, càng có nhiều người, hiển nhiên sẽ càng loạn.”

La Chinh đứng ở phía sau đám đông, trên mặt cũng chẳng có bất kì một biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ chờ đợi mà thôi.

Một lát sau, ở bên trong tông môn, có một cỗ Phi Thiên Liễn bay đến, phía trên có một lão nhân râu tóc bạc trắng đang đứng.

Sau khi lão nhân kia xuất hiện, ông ta liền thở dài một cái rồi dùng một chất dụng trầm ổn nói:

- Những người đã ghi danh, xin mời đi theo thứ tự, tiến vào tham gia Thử Luyện. Không nên lớn tiếng, gây huyên náo. Nếu ai vi phạm, trực tiếp hủy bỏ tư cách dự thi và bị trục xuất khỏi sân. Những người đã bị trục xuất, cả đời sẽ không được tham gia báo danh vào Thanh Vân Tông lần nào nữa!

Giọng của lão nhân râu trắng kia cũng không lớn, nhưng thanh âm lại cực kỳ quỷ dị, phảng phất vang lên bên tai mỗi người. Những người đang đứng ở đây đều nghe rõ ràng, rành mạch.

Sau khi lão nhân kia nói xong, toàn trường đều lập tức im lặng, không ai dám lên tiếng nói gì. Hơn một vạn người đều trầm mặc như vàng, ngay cả tiếng một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được rành mạch.

Bị hủy bỏ tư cách dự thi, đuổi khỏi sân cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, cùng lắm thì tháng sau lại đến. Nhưng mà, cả đời không thể báo danh vào Thanh Vân Tông đích thực mới là chuyện lớn.

Thanh Vân Tông, tông môn lớn nhất của vương triều Phần Thiên, cũng là một thánh địa cho việc tu luyện. Tuy nhiên, trong vương triều Phần Thiên cũng có những tiểu tông phái nhỏ khác nhau. Dù vậy, xét về quy mô hay nhân tài, căn bản không thể so sánh với Thanh Vân Tông được. Nếu như bị Thanh Vân Tông trục xuất vĩnh viễn, thì có lẽ cũng tương đương với việc tiền đồ cũng đã chấm dứt hơn phân nửa rồi.

Tất cả các thí sinh tham gia Thử Luyện đều hiểu được sức nặng mà câu nói này đem đến, không có ai dám lên tiếng nói nhiều nữa.

Hàng nghìn người nối đuôi nhau liên tục bước vào đại môn của Thanh Vân Tông, theo đường thẳng mà đi. Sau khi tất cả đã đi qua một đoạn đường, vòng vo một hồi, cuối cùng một quảng trường khổng lồ cũng hiển lộ ra qua tầm mắt của mọi người.

Xung quanh quảng trưởng, có những cỗ Phi Thiên Liễn đang lơ lững trên không trung. Những người đứng ở trên những Phi Thiên Liễn này đều là những người có trách nhiệm giữ gìn trật tự ở nơi đây.

Sau khi những người tham gia Thử Luyện đều tiến vào quảng trường, lão nhân râu bạc trắng kia liền xuất hiện ở phía trước quảng trường, nói:

- Chắc hẳn trong những người ở đây, có những người đã tham gia những đợt Thử Luyện trước đó, không ít người đã biết quy củ. Bất quá, lão phu vẫn muốn dong dài một lần. Theo quảng trường này chạy về phía trước, dù các ngươi có là Luyện Cốt Cảnh, Luyện Tảng Cảnh hay Luyện Tủy Cảnh, chạy đến khi nào các ngươi cảm thấy trong ngực bực bội, mặt mày biến sắc mới thôi. Thông qua Thử Luyện mới có tư cách tham gia khảo hạch nhập môn của Thanh Vân Tông.

Quy tắc quả thật rất là đơn giản. Không quy định tốc độ chạy tối thiểu là bao nhiêu, cũng chẳng nói là muốn lấy bao nhiêu danh ngạch, chỉ là chạy đến khi trong người cảm thấy không thể chịu đựng nổi nữa là được. Sau khi nhớ kỹ các quy tắc vào trong lòng, La Chinh liền nhìn về phía trước của quảng trường.
« Chương TrướcChương Tiếp »