Ngụy đại nhân bưng trà, mắt đảo khắp nơi nói: “Đương nhiên là vì lúc trước chúng ta thập phần tín nhiệm Ứng Thiên Đường, nhưng một tháng sau con con ta mới phát hiện, trong nhà có tài vật bị mất, hỏi bên dưới thì nô bộc nói là con dâu ta đưa cho đại phu của Ứng Thiên Đường. Đó gia truyền chi bảo, không có khả năng đưa ra làm quà, lúc này nghĩ lại chúng ta mới thấy từ sau khi người của Ứng Thiên Đường đến khám bệnh thì thân mình con dâu ta ngày càng sa sút, vô cùng kỳ quái. E sợ vu oan cho người, nên lão phu đã điều tra cẩn thận, có chứng cớ rồi mới xác nhận việc này và nghĩ đến việc đệ đơn kiện lên Huyện thừa.”
Toàn lời vô nghĩa.
Lão hồ ly này biết Ứng Thiên Đường có Phượng Hoàng lâu là chỗ dựa, sợ không thể cáo trạng thành nên mới suy nghĩ bày ra cụ diện này, Tô Tiểu Mị trong lòng biết rõ ràng, nhưng hắn không đi tranh cãi mà chỉ khách khách khí khí hỏi lại.
“Là như thế này a, thế thư cáo trạng kia là do đại nhân viết ra sao?”
“Đúng.” Lão hồ li vuốt cằm.
“Cáo quan cũng là đại nhân sao?” Hắn hỏi lại.
“Cứ cho là như thế.” Lão hồ ly khí định thần nhàn nói.
Tô Tiểu Mị nhìn tên tiền nhiệm cẩu quan kia bày ra bộ dáng người ngoài không động được vào hắn, nở nụ cười. Hắn quay đầu nhìn tên cẩu quan đương nhiệm, nói: “Đại nhân có nghe rõ ràng chưa?”
“Đương nhiên.” Cái này có gì mà không rõ ràng chứ? Mẫu đơn kiện đều còn ở trêи bàn hắn đây.
“Đại nhân thật muốn tra vụ án này?”
“Bản quan xác thực tra án này.” Bất quá ông ta vốn định tốc chiến tốc thắng, ai biết lại có một tên Trình Giảo Kim này nhảy ra.
“Tốt lắm.” Hắn vẫn nắm hai tay phía sau lưng, không cho chính mình liếc mắt về phía Bạch Lộ, chỉ nhìn mọi người trong công đường, lanh lảnh giương giọng nói: “Dân nữ Bạch Lộ, trong ba năm nay đã lấy độc dược sát hại bảy người. Nay Nhạc Châu thứ sử tra ra điều khác thường, gửi thư lên thượng thư Hình bộ, thỉnh cầu đem vụ án điều tra. Tiểu Mị vâng lệnh tới Động Đình hiệp trợ thứ sử đại nhân phá án.”
Hắn vừa nói xong thì đều khiến mọi người há hốc mồm.
Người này không phải là muốn đến giúp Bạch Lộ cô nương sao? Sao lại đem vụ án một mạng người thành vụ án liên hoàn chết bảy người chứ?
Tô Tiểu Mị không nhanh không chậm, nhìn vị Huyện thừa đang nhẹ nhàng thở ra, cùng với Ngụy gia phụ tử đang lộ sắc mặt vui mừng, lại nói: “Vì những người bị hại thuộc ba huyện của một châu nên Hình bộ thượng thư đại nhân chỉ thị án này phải phá lệ yêu cầu ba vị Huyện thừa cùng Thứ sử đại nhân đều tới Nhạc Châu cộng thẩm!”
Hắn nói xong, liền lấy từ trong lòng ra một công văn đưa tới trêи bàn.
Mọi người nghe vậy lại sửng sốt, không khỏi hai mặt nhìn nhau. Huyện thừa vội mở công văn kia ra xem, vừa thấy thì sắc mặt trầm xuống, nháy mắt cả mặt hết trắng lại xanh.
Nhìn tên cẩu quan kia mặt trắng bệch, Tô Tiểu Mị lạnh giọng lại nói: “Đại nhân, vừa nãy người cũng nghe rõ rồi. Ngụy đại nhân đây nói cáo trạng là ông ta viết, mà trình cáo trạng cũng là anh ta, phải không?”
“Đúng……” Huyện thừa có chút thất thần trả lời.
Tô Tiểu Mị nghe xong, mày kiếm nhướng lên, mắt to trừng, quát: “Người tới a! Đem Ngụy đại nhân bắt lại!”
“Ngươi nói cái gì?! Vì sao muốn bắt cha ta?” Ngụy thiếu gia kinh hãi, giận dữ gào lên.
“Điêu dân lớn mật! Ngươi, ngươi dựa vào cái gì?” Khuôn mặt già nua của Ngụy đại nhân cũng trắng bệch lại.
Tô Tiểu Mị mắt lạnh xem lão nhân kia, châm chọc nói: “Ngụy đại nhân, ông là tiền nhiệm Huyện thừa đúng là uổng rồi, chẳng lẽ ông đã quên, pháp lệnh có quy định trước khi sự thật chân tướng được xác định thì ngoài bị cáo ra, kẻ bị hại cũng phải bị bắt giữ để tra hỏi!”
Một câu này khiến mọi người trong công đường đều sửng sốt, Ngụy đại nhân trêи mặt lại là một mảnh tro tàn.
Y theo luật pháp thì đúng là có quy định này, nhưng trước khi ông ta cáo quan, không nghĩ tới có kẻ nào dám bắt mình.
“Làm càn! Ta là tiền nhiệm Huyện thừa a! Ta là Huyện thừa a –”
“Pháp tức là pháp, luật đó là luật! Dù là đương nhiệm Huyện thừa thì cũng phải bắt!” Tô Tiểu Mị mắt lạnh nhìn ông ta nói, lại thêm một câu: “Người tới a, đem họ Ngụy này bắt lấy, trước tiên áp giải đến Nhạc Châu thẩm án!”
Sau khi Huyện thừa cầm lấy tờ công văn kia thì sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, không có ngăn cản, nhóm huyện úy cũng không chần chờ nữ mà lập tức có người tiến lên, lấy trượng áp lên vị Huyện thừa tiềm nhiệm họ Ngụy kia.
Huyện thừa thấy người đến áp Ngụy lão thái gia, lại vội vàng vẫy tay để người lôi Ngụy thiếu gia đang nổi trận lôi đình đi để tránh hắn tạo ra thị phi. Sau đó hắn liền thấy bổ đầu kia ở trước mắt nhiều người cẩn thận ôm lấy Bạch Lộ cô nương lúc này hơi thở mong manh nằm trêи đất, để nàng ghé lên vai hắn.
“Đại nhân, có thể án này có người sai sử, hoặc có ý đồ diệt khẩu, nghi phạm Bạch Lộ ta sẽ áp giải đến Nhạc Châu trước, ông có ý kiến gì không?”
Huyện thừa nhìn thấy mắt hắn mang theo sát khí thì một câu cũng không dám nói, chỉ lắc lắc đầu.
Hắn thấy vậy thì lạnh giọng nói: “Như vậy thì mời đại nhân phái hai gã huyện úy cùng đi, chuẩn bị một cái xe tù không có cửa sổ, cùng ta áp tải nghi phạm.”
“Đó là đương nhiên.” Huyện thừa nghe xong, vội vẫy tay gọi người đi chuẩn bị xe.
“Ngày chính thức khai thẩm sẽ được thứ sử đại nhân thông báo sau.” Hắn nhìn chằm chằm vị Huyện thừa kia, cảnh cáo: “Án này liên quan tới nhiều người, đến lúc thẩm án, từng câu từng chữ đều sẽ có chủ điển lục sự ghi lại báo cáo triều đình, Hình bộ, trung thư, Đại Lý tự, ngự sử đài để chờ xem xét duyệt lại, chớ trách Tiểu Mị không nhắc nhở đại nhân, đại nhân đã muốn thẩm án xử án thì cần phải đem người có liên quan áp tới thành Nhạc Châu để chứng thực, nếu làm không tốt thì ông tự lo thân đi.”
Dứt lời, hắn lạnh lùng nhìn vị Huyện thừa đang xanh mặt kia một cái, rồi mới ôm tiểu nữ nhân nhỏ nhắn, khuôn mặt tái nhợt, không ngừng ứa ra mồ hôi lạnh sải bước đi ra ngoài.
Lúc hắn ôm nàng, Bạch Lộ đã sắp ngất, mà hắn chưa ra tới xe ngựa thì nàng đã ngất đi rồi.
Hắn cố nén xúc động chưa thương cho nàng, chỉ dám ôm nàng, vận khí truyền lực vào bảo vệ tâm mạch suy yếu của nàng.
Xe ngựa chạy ào ào, gió lạnh thổi tới cùng với tuyết trắng.
Xe ngựa cứ thế đi về phía trước, lội qua băng tuyết, chạy ra thị trấn chạy nhanh trong đêm.
Mặc dù hắn đã rất cẩn thận, nhưng nàng bị thương quá nặng, dọc theo đường đi, máu trêи lưng nàng vẫn thấm ướt bàn tay hắn.
Trong chớp mắt, hắn cơ hồ sợ hãi nàng sẽ chết ở trong lòng hắn, nhưng trái tim nàng vẫn đập, mà hắn cũng cố hết sức đem vận khí truyền cho nàng, cố gắng giúp nàng chữa thương.
Nếu có thể, hắn thật muốn trực tiếp mang nàng đào tẩu, đi đến nơi chân trời góc biển, ở đó cả đời nhưng hắn biết nàng sẽ không đồng ý, sau khi tỉnh lại sẽ đòi trở về.
Cho nên, hắn chịu đựng để che chở nàng,
Lúc mặt trăng nghiêng sang phía tây thì đoàn người cũng đến được thành Nhạc Châu, trêи tường thành đèn vẫn sáng.
Huyện úy phụ trách đánh xe ngừng trước cửa thành, xuất ra lệnh bài nên tất cả đều thuận lợi vào thành.
Tô Tiểu Mị để cho hai gã huyện úy nhìn hắn ôm nàng vẫn duy trì nguyên dạng xuống xe, tự mình đưa nàng vào đại lao châu phủ. Hắn không muốn để nàng vào đại lao, hắn rõ ràng cảm giác ngồi tù là thế nào, nhưng nếu nàng muốn thoát tội thì phải trải qua một bước này.
Hắn uy hϊế͙p͙ lợi dụ nghĩ cách để giám ngục chuẩn bị thật tốt cho nàng rồi mới bắt buộc chính mình đi ra, mang theo kia hai gã huyện úy đi gặp thứ sử, bẩm báo tình tiết vụ án, sau đó rời đi.
Đợi đến khi hai gã huyện úy vừa đi, hắn lập tức quay lại trong ngục, đốt đèn, cúi đầu kiểm tra thương thế của nàng.
Lúc trước ở huyện nha, trừ bỏ một cái liếc mắt ban đầu, hắn thủy chung không dám nhìn nàng, dọc theo đường đi cũng không dám, sợ chính mình áp chế không được lửa giận trong lòng, lại làm hỏng việc.
Hắn đã tính toán hết, hắn biết nàng muốn làm cái gì, hắn không muốn cũng sẽ không cho nàng đi làm.
Hắn muốn bảo hộ nàng để nàng không phải chịu khổ.
Nhưng người định không bằng trời định, mặc dù hắn đã nghĩ đến chu toàn nhưng vẫn để nàng phải chịu khổ.
Tô Tiểu Mị vén lên mái tóc dài của nàng, cẩn thận cởi bỏ y phục. Mấy trượng kia đã đem lưng của nàng đánh thành tím bầm, da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa, ngay cả chân sau của nàng cũng một mảnh xanh tím.
Tâm hắn đau đến cực điểm, giống như bị khoét mất một miếng ném lên lửa mà dày vò.
Ngay cả khi đã chuẩn bị tâm lý, hắn vẫn cáu giận đau lòng không thôi.
Đáng chết, hắn không nên rời khỏi của nàng!
Hắn sớm biết Huyện thừa đang đợi cơ hội bắt người, tóm lấy Tống Ứng Thiên. Ngụy gia cùng gã Huyện thừa ngu ngốc cho rằng kẻ gϊếŧ người nhất định là nam tử. Nhưng hắn cho rằng bọn họ không có chứng cớ nên sẽ không dám tùy tiện bắt Tống thiếu gia.
Ai biết những kẻ ăn hối lộ trái pháp luật này vì muốn ép nàng chỉ ra và xác nhận Tống Ứng Thiên phạm tội nên mới chó cùng rứt giậu, trực tiếp bắt nàng với ý đồ vu oan giá hoạ.
Vừa nghe Sầm thúc vội vàng tới nói nhóm huyện úy tới bắt nàng thì hắn đã biết việc lớn hỏng rồi, lập tức ra roi thúc ngựa tới nhưng vẫn chậm một chút.
Hắn mở thuốc trị thương ra bôi cho nàng. Lúc hắn vuốt ve bôi thuốc, nàng đau đến run rẩy, làm hắn cũng run theo. Trong khoảnh khắc đó hắn cực kì chán nản và giận dữ, hận không thể trở về đem tên Huyện thừa kia cùng với Ngụy gia phụ tử, và đám sai nha băm vằm ra thành trăm mảnh.
Hắn chỉ chậm một chút, chưa đến một khắc mà nàng đã bị đánh thành thế này. Nếu chậm nữa thì chẳng phải nàng sẽ bị bọn họ đánh chết ngay trêи công đường sao?
Hắn bôi thuốc rất nhẹ nhàng nhưng vẫn làm cho nàng đau đến tỉnh lại.
Liếc thấy hắn, Bạch Lộ còn tưởng rằng đó là ảo giác của nàng.
Bởi vì rất đau, rất nhớ, rất khát vọng nên mới xuất hiện ảo giác.
Sau đó nàng nhớ lại những gì hắn đã làm.
Đối với việc bị luận tội, Bạch Lộ sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng cho tới bây giờ đều không muốn cho hắn nhìn thấy bộ dạng chật vật của bản thân. Nàng vốn cho rằng cho dù hắn là bổ đầu thì đối với những chuyện này hắn vẫn không có năng lực gì để can thiệp, chuyện đã xảy ra hắn cũng chẳng thể vãn hồi.
Nàng hy vọng hắn nhớ được nàng lúc còn ở Ứng Thiên Đường chứ không phải lúc nàng bị trượng hình, da tróc thịt bong như thế này.
Ai biết được hắn lại đuổi đến tận công đường —
Hắn làm cho nàng ghé vào trêи đùi, dè dặt cẩn trọng thay nàng bôi thuốc, nhưng nàng có thể cảm giác được, bàn tay đang thay mình bôi thuốc cũng run lên, khiến nàng đau lòng, đau hơn cả vết thương trêи lưng.
Vết thương trêи người nàng có thể chịu, nàng biết làm thế nào có thể vượt qua đau đớn đó, nàng đã quen rồi. Nhưng đau đớn trong lòng khiến nàng không nhịn được, nàng không thể nói gì, mắt và mũi đều chua xót, nước mắt chỉ trực rơi xuống.
“Vì…… Cái gì? Chàng…… Vì sao phải đến?”
Nghe vậy, hắn mới biết nàng tỉnh.
Nhìn nàng, lòng hắn thắt lại, tự giễu cười khổ, nhắc nhở nàng nói: “Ta là quan a, nàng là tội phạm thì ta làm sao không liên quan được?”
“Chàng nên biết…… Vô luận sớm hay muộn thì ta cũng đều sẽ nhận tội…… Chàng biết rõ ta đã làm cái gì … Ta không có khả năng chối tội……”
“Ta biết.” Hắn thực sự biết, hắn vỗ về làn da vốn bóng loáng như tơ giờ lại đổ máu của nàng, nhỏ giọng nói: “Chính vì biết nên mới muốn tới.”
“Là ta đem chính mình lâm vào hoàn cảnh này, mặc dù thay đổi thành Huyện thừa khác xử án thì ta vẫn có tội……” Nàng ứa lệ, nghẹn ngào mở miệng: “Sao phải kéo dài chuyện nhất thời này?”
“Bạch Lộ, nàng cho rằng ta có thể nhìn nàng chết mà không làm gì sao?” Hắn cười khổ.
“Đương nhiên không phải……”
Nàng nói không nên lời, hơi hơi nghẹn lại mới nói tiếp: “Đây là tử lộ, ta ngay từ đầu đã biết, mà ta chọn đi con đường này là ta cam tâm tình nguyện, chàng sao lại còn muốn nhảy xuống cùng?”
“Nàng cam nguyện, nhưng ta không cam lòng a.”
Giọng nói của hắn cực nhỏ, nghe đau đớn đến nỗi nước mắt nàng tràn đầy, giọng run run: “Ta không muốn…… Cũng mong chàng đừng gặp ta…… Như vậy……”
Nàng nói lời này làm cho trong lòng hắn lại căng thẳng. Giúp nàng bôi thuốc xong, Tiểu Mị nâng nàng dậy, thay nàng mặc vào ám khoác dày để giữ ấm.
“Cho nên, nàng cũng không cam lòng, không phải sao?”
Hắn lau đi máu trêи khóe miệng nàng, lau nước mắt cho nàng, nâng khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn của nàng lên, nói: “Bạch Lộ, trong thiên hạ này, không có con đường nào là tử lộ chân chính. Cho dù phía trước có tường cao, ta cũng sẽ giúp nàng bay qua, kể cả vực sâu đèo cao thì ta nhất định cũng vì nàng xây cầu, đắp đường.”
Hắn gằn từng tiếng, nói ra quyết định trong lòng.
“Chàng tội gì phải thế?” Bạch Lộ ngước đôi mắt đẫm lệ, nhìn nam nhân phía trước, đau lòng luyến tiếc nâng tay vỗ về mặt hắn, nức nở nói: “Ta đã không còn hy vọng gì, sao có thể vì chính quyết định của mình mà để chàng bỏ hết tiền đồ, phạm pháp, hủy cả đời chàng chứ?”
Hắn nắm lấy tay nàng, thâm tình ngóng nhìn nàng, lưu luyến nói nhỏ: “Không còn kịp rồi, nàng sớm nên cự tuyệt ta, ngay từ đầu không nên cứu mạng ta, không nên để ta tới gần, không nên đem chính mình cho ta……”
Lệ ẩm ướt của nàng rơi xuống, một lời cũng không nói được.
“Nhưng nàng đã cứu ta, để ta đến gần lại đem chính mình cho ta……” Trong mắt hắn có muôn vàn ước ao, tất cả khát cầu, còn có vô hạn ôn nhu, “Trước khi gặp nàng, ta cái gì đều không có, vốn ta cũng quen chỉ có một người, cho dù chết hay sống cũng không liên quan, nhưng giờ ta lại có nàng. Có nàng rồi ta mới cảm thấy mình còn sống, cảm thấy sống mới có ý nghĩa. Hóa ra ta sống trước đây chỉ là tạm bợ.”
Hắn nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong lòng, để cho nàng tựa vào trêи người hắn, gối lên đầu vai hắn, “Bạch Lộ, ta muốn không phải là nhân duyên ngắn ngủi, không chỉ là một đêm vợ chồng, với ta như thế là không đủ, nàng có không? Không đủ.”
Nàng biết, đương nhiên biết.
Không đủ a, làm sao có thể đủ? Đối với nam nhân này, dù cho có ở bên cạnh hắn bao nhiêu lâu với nàng cũng là không đủ.
Đau khổ, yêu thương chất đầy trong lòng, nàng không thể kiềm chế nước mắt, lại ôm lấy nam nhân kia.
“Nàng muốn sống thì ta sống cùng nàng, nếu nàng chết thì ta cũng theo nàng luôn.”
Hắn nói chắc như đinh đóng cột.
Trong giây phút đó nàng chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp đều vì hắn mà ấm áp. Nàng ôm chặt lấy nam nhân tình thâm ý trọng kia, nam nhân, rưng rưng nghẹn ngào hỏi: “Chàng muốn ta nợ nhiều như vậy thì ta làm sao có thể trả hết? Muốn ta…… làm thế nào mới có thể trả hết chứ?”
Hắn khẽ vuốt tóc nàng, mũi cũng chua xót, ở bên tai nàng nói nhỏ.
“Vậy nợ này kiếp sau nhớ đến trả cho ta.”
Bạch Lộ cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, cả đời này lại có một ngày nàng có thể gặp được nam nhân giống hắn, lại được hắn yêu thương đến vậy.
“Ta không cần chàng chết, ta muốn chàng sống……” Nàng gối lên trêи vai hắn, đau lòng khó nhịn nói: “Sống thật tốt.”
Cổ họng căng thẳng, hắn yêu cầu: “Vậy thì đừng nhận tội, không cần nhận tội này, chúng ta sẽ cùng nhau sống.”
“Ta không thể……” Nàng nắm chặt áo hắn, thống khổ nói: “Ta không thể vì chính mình, vì chàng mà đẩy người khác vào hiểm cảnh. Ta làm không được, đây là ý niệm của ta, ta bắt đầu thì ta cũng phải kết thúc.”
Hắn luyến tiếc ôm lấy nàng, nói nhỏ: “Ta biết, nhưng kể cả nàng có nhận tội thì Ngụy gia phụ tử cũng sẽ không buông tha cho Tống Ứng Thiên. Nàng có biết vì sao bọn họ muốn cáo trạng không? Vì bảo vật gia truyền hay vì công đạo cho thiếu phu nhân đã chết sao?”
Nàng ngẩn ra, ngồi thẳng dậy, nhìn hắn.
Tô Tiểu Mị nhìn khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn của nàng nói: “Nàng so với ta chắc còn rõ hơn họ Ngụy kia đối với thê tử của mình có bao nhiêu tình nghĩa. Hắn sẽ không vì nàng ta mà cáo quan, những người đó cũng đều sẽ không. Nếu có chút tình nghĩa, thì làm sao lại làm ra chuyện đến mức đó? Đã chết rồi thì lại cưới một người khác là được cũng chẳng có gì để phải luyến tiếc. Nàng làm bao nhiêu chuyện như vậy thì nàng chắc cũng phải tìm hiểu kỹ rồi đúng không?”