Mắt thấy người trong lòng đang đứng khóc trước mặt, Đường Mạc Long nóng lòng chạy lại hỏi han an ủi cô.
Tuy rất lo lắng cho cô nhưng sâu trong tiềm thức hắn vẫn rất dịu dàng, hắn nắm lấy đôi bàn tay đang siết chặt của cô mà không chút kiêng dè hay câu nệ tiểu tiết gì.
- A Vân muội làm sao thế, sao lại khóc thành ra thế này rồi?.
Cảm nhận được hơi ấm từ đôi bàn tay to lớn ấy, cô từ từ nhìn thẳng vào mắt Đường Mạc Long, đôi tay nhỏ bé ôm chầm lấy Đường Mạc Long, cô thủ thỉ hỏi:
- Hic hic…. Mạc Long… huynh có thể ôm ta không?.
Tuy thấy lạ nhưng Đường Mạc Long hắn vẫn ôm cô vào lòng bằng một cách dịu dàng, hắn nóng lòng nhưng vẫn nâng niu, chiều chuộng cô, vẫn từ từ đáp ứng những yêu cầu do cô đưa ra.
- Được… nhưng mà a Vân muội làm sao thế?
Nghe được câu hỏi quan tâm từ người trong lòng, cô như buông xuôi được tất cả, cô không trả lời câu hỏi của hắn chỉ thấy hắn vẫn ôm cô chưa đủ, cô liền đưa ra thỉnh cầu với hắn một lần nữa.
- Huynh ôm ta chặt hơn tí nữa.
Hắn ngày càng lo lắng cho tình trạng hiện tại của cô, không hiểu tại sao hắn lại cảm nhận rằng đây là lần cuối gặp mặt, càng không hiểu được lý do vì sao cô lại khóc.
Hắn chỉ đành lặng lẽ làm theo những gì cô nói, đành đáp ứng hết tất cả nhu cầu từ cô. " Rốt cuộc là ai đã làm muội ấy thành ra thế này, sao ta lại cảm thấy đây giống như là lần gặp cuối cùng…".
- Được.
" Rốt cuộc chuyện này là sao đây…" hắn rơi vào sự trầm tư, hắn vẫn rất kiên nhẫn đợi cô bình tĩnh trở lại.
Trái lại sự kỳ vọng của hắn, cô như chùn vào nỗi tuyệt vọng. Rõ ràng là người ấy đang trước mắt nhưng vẫn rất đau lòng mà không kìm được nước mắt.
Cô khóc trong sự bất lực, " Thôi vậy… xem như đây là ân huệ cuối cùng huynh ấy dành cho ta, cứ để bí mật ấy chôn vùi theo tất cả, cứ để tình yêu ấy chôn chặt trong tim đi". Cô đưa mắt lên nhìn hắn, đưa ra yêu cầu cuối cùng với hắn.
- Chặt hơn tí nữa, huynh ôm ta chặt vào.
Sau một hồi lâu cô khóc trong vòng tay hắn, vì mệt quá cô đã ngủ thiết đi. Hắn ngồi đó khó hiểu nhìn cô, nhìn gương mặt vẫn ướt đẫm nước mắt.
Hắn đưa tay lên lau nước mắt trên mặt cô, hết lần này đến lần khác, hết kiếp này đến kiếp khác hắn vẫn dịu dàng ôn nhu với cô như thế.
Hương Âm đứng ngoài chứng kiến hết tất cả, trên gương mặt cô hiện rõ sự khó hiểu. " Nếu cô ấy đã gặp Bạch Dĩ rồi, biết được sự thật rồi sao lại khóc thê thảm đến thế. Đáng ra cô ấy phải vui mừng mới đúng chứ, dù sao Đường Mạc Long đó là duyên tiền định của cô từ kiếp này đến kiếp khác, nguyện từ bỏ thân phận cùng cô lịch kiếp cơ mà".
Hương Âm lắc đầu khó hiểu, rồi cũng rời đi. Đột nhiên cô dừng bước lại như đã hiểu gì đó.
- Tên Bạch Dĩ chết tiệt này!
Ở một bên khác.
THIÊN CUNG!.
Bạch Dĩ vẫn chưa biết gì, đang ngồi thảnh thơi thưởng trà trong cung của mình.
Đột nhiên nhận thấy có điềm chẳng lành, bèn định đứng lên rời đi thì giọng nói của Hương Âm vang vọng lên.
- Thần quân Bạch Dĩ có vẽ đang rảnh rỗi nhỉ?
Thấy Kim thần đang từ từ tiến lại, Bạch Dĩ toát hết mồ hôi lạnh biết có chuyện sắp xảy ra. Tuy bề ngoài có vẻ không hề hấn gì nhưng thật ra bên trong nội tâm đang run rẩy.
- Kim thần muội có chuyện gì sao?.
Hương Âm với gương mặt đáng sợ đang tràn đầy xác khí, từ từ tiến lại gần Bạch Dĩ.
- Huynh còn dám hỏi câu này à, xem chuyện tốt huynh làm đi.
Cô phất tay thi triển tiên thuật, trước mặt Bạch Dĩ hiện lên cảnh Bạch Băng đang khóc nức nở.
Bạch Dĩ vẫn chưa biết chuyện gì, thấy Bạch Băng khóc lòng liền như lửa đốt đập bàn đứng dây.
- Sao Băng nhi lại khóc thế, tên nào lại không biết sống chết dám bắt nạt muội muội yêu quý của ta.
Kim thần nghe được lời này lại càng tức giận hơn, cô quay qua nhìn Bạch Dĩ, bây giờ đến lượt cô đập bàn.
- Còn ai ngoài huynh.
Thấy cô tức giận như thế, Bạch Dĩ mới bừng tỉnh, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh lúc đó.
Lúc này hắn mới băn khoăn nhìn Hương Âm với ý định xác nhận lại những điều mình đang nghe thấy.
- Ta… ta sao?.
Hương Âm lười giải thích với hắn cô khó chịu vào thẳng vấn đề chính.
- Huynh nói gì với cô ấy rồi.
- Ta… ta…