Đường Thời Tô như vậy là sống động, không phải như trong tiểu thuyết chỉ nói hai ba câu là có thể khái quát được. Sau khi nói xong còn dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn anh, bảo anh không cần vạch trần lời nói dối.
Kỳ thật cũng không khó đoán, cậu hiện tại ăn nhờ ở đậu, làm việc tự nhiên phải cẩn thận hơn.
Nghĩ đến đây, nội tâm Đường Vân Phàm dao động, cũng không mở miệng nói chuyện.
Anh lại nghĩ đến những thứ khác, Đường Thời Tô bề ngoài tuấn tú, thoạt nhìn cũng làm cho người ta cảm thấy thoải mái, nhưng hết lần này tới lần khác, cậu không hay cười lắm.
Cậu có lúm đồng tiền, cười rộ lên rất đẹp.
Tài xế phía trước còn đang lải nhải không ngừng, Đường Thời Tô nhỏ giọng nói với Đường Vân Phàm: "Cám ơn.”
Cảm ơn anh thêm một lần nữa?
Đường Vân Phàm có chút phiền, ngoại trừ đồng tình với Đường Thời Tô ra anh cũng không hy vọng mình quá mức hiểu rõ cậu.
Triệt để hiểu rõ một người, sẽ để ý đến chuyện của người đó, Đường Vân Phàm không quên mục đích của mình là trở về thế giới ban đầu, đồng cảm sẽ ảnh hưởng đến tiến triển.
Đúng vậy, nó thực sự đã ảnh hưởng.
Anh không có cách lừa gạt chính mình, Đường Thời Tô ngồi bên cạnh anh là một người sống, mà anh muốn vì mục đích của mình mà đi làm chuyện chân chính tổn thương Đường Thời Tô, anh làm không được.
Vậy Thẩm Diệu nên làm gì bây giờ?
Để cho anh thúc đẩy Đường Thời Tô cùng Thẩm Diệu ở cùng một chỗ, chính là tự mình đem Đường Thời Tô đẩy vào hố lửa.
Nếu... Sau này Đường Thời Tô tự nguyện cùng Thẩm Diệu ở cùng một chỗ, vậy anh sẽ không quản nữa.
Nghĩ không ra được nguyên nhân, anh buông tha suy nghĩ nói với Đường Thời Tô: "Cho tao xem chân mày."
Đường Thời Tô không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, đôi mắt hổ phách trợn to một chút, lông mi run rẩy.
Đường Vân Phàm: "?”
Khi còn đi học, anh thường chơi bóng rổ, chân cũng trật vài lần, ít nhiều có thể nhìn ra được tình hình.
Đường Thời Tô quay đầu đầy kinh ngạc, vẫn rất nghe lời nhấc chân lên, xoắn ống quần lên một cái.
Làn da của cậu rất trắng, cho nên khi mắt cá chân sưng lên vết bầm tím nhìn có chút kinh khủng.
Đường Vân Phàm tránh vết thương nắm lấy chân Đường Thời Tô, muốn nhìn một góc độ khác.
Nhưng Đường Thời Tô theo bản năng co rúm lại, chống lại ánh mắt Đường Vân Phàm.
Cậu nảy sinh cảm giác đem vết thương đẫm máu của mình xé rách phơi bày cho Đường Vân Phàm xem.
Cậu cảm thấy áp lực với khó chịu, lại nghe thấy âm thanh nhàn nhạt:
"Vấn đề không nghiêm trọng như vậy, đừng có làm bộ dạng muốn chết."
Cũng đúng, cậu đã như vậy từ lâu rồi.
Có thể là khi Đường Vân Phàm đối đãi với cậu không có thái độ thương hại mà giống như đối đãi với một người bình thường.
Cậu cũng không cần thương hại, thời khắc nhắc nhở mình là một dị chủng, nhưng đại đa số mọi người đều không biết cậu nghĩ như thế nào.
Tài xế phía trước nghe Đường Vân Phàm nói như vậy, nhịn không được mà mở miệng: "Tiểu Phàm à, con lại làm ra chuyện gì, không nên khi dễ em trai..."
Ông đột nhiên im lặng vì phát hiện mình nói điều gì đó sai trái.
Trong xe an tĩnh lại, tài xế chuyển hướng đi đến bệnh viện, trong thời gian Đường Thời Tô kiểm tra, gọi điện thoại giải thích tình huống cho Dương Uyển Tú.
Đợi đến khi Đường Thời Tô bước khập khiễng đi ra, nhìn thấy Đường Vân Phàm lười biếng ngồi trên ghế nghe nhạc.
Dây tai nghe màu trắng dán trên đồng phục huấn luyện quân sự ẩn giấu trong túi quần, anh cúi đầu, mày kiếm hơi nhíu lại... Lúc bình thường luôn ra vẻ có chút hung dữ, trên tay cầm một cái vòng cổ ngọc thạch màu đen không hợp với anh, nhìn chằm chằm bộ dạng ngọc thạch tập trung tinh thần.
Đường Thời Tô lúc trước đã quan sát thấy, Đường Vân Phàm đã cầm qua mấy lần cái vòng cổ ngọc thạch màu đen này, không giống như lúc nhàm chán tiện tay chơi đùa, càng giống như... Trong lòng cậu nhảy dựng lên, sao lại có ý nghĩ vớ vẩn như vậy.