Chương 8

Nhìn thấy mặt của nam sinh đeo khẩu trang, mắt tam giác ngược, lông mày bên phải có nốt ruồi đen.

Nam sinh đẩy cậu xong rồi nhanh chóng xoay người chạy theo hướng ngược lại.

Trước mắt Đường Vân Phàm hiện lên một thân ảnh, anh phát hiện người ngã xuống cầu thang là Đường Thời Tô, anh vội vàng chạy xuống hỏi: "Cậu có sao không?”

“Em vẫn ổn." Đường Thời Tô sau một lát mới từ trong đau nhức lấy lại tinh thần.

[Tình huống đã xảy ra trước thời hạn.]

Âm thanh của hệ thống truyền vào tai Đường Vân Phàm.

Đường Vân Phàm cau mày, muốn nâng Đường Thời Tô dậy.

Đường Thời Tô chỉ là di chuyển hạ thân, không cẩn thận lại ngã xuống.

Bàn chân dường như bị bong gân.

Đường Vân Phàm nhìn thấy.

Hệ thống cố ý nhắc nhở anh, lần này là do Thẩm Diệu làm.

Tất cả mọi thứ xảy ra quá nhanh đến nỗi anh đã không thể ngăn chặn nó.

Trong lòng anh nổi lên lửa giận, bất kể như thế nào, anh cũng không thể bỏ mặt Đường Thời Tô.

Sau đó, anh cõng Đường Thời Tô lên.

Đường Thời Tô nhìn cũng không tính là thấp, nhưng thân thể đè ở sau lưng anh thật sự rất nhẹ.

"Anh."

Sau tai truyền đến âm thanh Đường Thời Tô, Đường Vân Phàm nói: "Đi bệnh viện xem thử.”

Âm thanh không có ý ghét bỏ như thường lệ, bình thản như trấn an.

Âm thanh Đường Vân Phàm phảng phất như có một loại năng lực thần kỳ, mặc dù bình thường không kiên nhẫn với cậu nhưng ở thời điểm mấu chốt vẫn luôn rất đáng tin cậy, giống như chuyện gì cũng không làm khó được anh.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào bả vai Đường Vân Phàm, Đường Thời Tô cúi đầu xuống, không nhìn chung quanh khẽ lướt qua tầm mắt kinh ngạc của học sinh.

Chóp mũi kề sát cổ áo Đường Vân Phàm, là mùi mồ hôi và hương thơm tạp chất giặt giũ, dưới quần áo mỏng manh là thân thể ấm áp rắn chắc.

Đường Thời Tô lẳng lặng cảm thụ, đau đớn giữa cổ chân giảm bớt một chút.

Cậu đã không được gần gũi với người khác trong một thời gian dài.

Lâu đến nỗi cậu sắp quên liệu có thực sự có những kỷ niệm như vậy hay không.

Lần này cũng là bởi vì Đường Vân Phàm quản chuyện của cậu nên mới thiếu chút nữa bị liên lụy.

May mắn thay, người bị thương là cậu.

Tuy rằng Đường Vân Phàm luôn bày ra vẻ mặt thối với cậu, làm cho cậu cho rằng anh thật sự chán ghét cậu, nhưng khi cậu gặp phiền toái anh lại là người đầu tiên xuất hiện.

Mà người bày tỏ thiện ý với anh lúc khai giảng lại coi như không nhìn thấy đi qua.

"Cám ơn." Cậu thì thầm.

"Đồ phiền toái." Đường Vân Phàm ngoài miệng nói nhưng lại đi rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã ra khỏi cổng trường.

Tài xế nhìn thấy Đường Thời Tô khập khiễng rẽ vào xe, sắc mặt kinh hãi: "Xảy ra chuyện gì vậy?”

Đường Vân Phàm: "Chú Chu, đi bệnh viện trước, trên đường sẽ nói chuyện này cho chú nghe.”

Nhưng thực ra, Đường Vân Phàm chưa kịp giải thích, Đường Thời Tô liền nói mình là huấn luyện quá mệt mỏi nên mới từ trên cầu thang ngã xuống.

Tài xế lo lắng nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy, lúc tôi ở bên ngoài còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới thật đúng..."

Đường Thời Tô cũng hoàn toàn giống với bạn bè cùng trang lứa mà anh nhìn thấy trước kia.

Ngoại trừ thánh phụ miêu tả trong tiểu thuyết, anh càng cảm nhận được thiếu niên trước mặt nội liễm và mẫn cảm. Thiếu niên bình thường có d*c vọng vô tận, chuyện lớn ước gì khoa trương nói ra nhưng Đường Thời Tô bất đồng, vì không gây ra phiền toái... Hoặc là nói tránh phiền toái, cậu tình nguyện nén giận.