Anh tốt xấu gì cũng ăn chút cơm, nhưng Đường Thời Tô một miếng cơm cũng không ăn đã bị Thẩm Diệu gây phiền toái, hơn nữa huấn luyện quân sự cả buổi sáng phải hao phí rất nhiều thể lực, giữa đường cũng có hai nữ sinh bị say nắng mà ngất đi... Cho dù thể chất của anh có khỏe mạnh, cũng cảm thấy đùi nối với bắp chân, gót chân đau nhức dữ dội.
Trong trường hợp này để cho Đường Thời Tô đi chạy bộ.
Khó thể tránh khỏi, anh có chút lòng trắc ẩn.
Hệ thống không thể hiểu được anh: [ngươi phải hiểu rõ, chỉ dựa trên cốt truyện mới có thể trở lại thế giới của ngươi, tất cả mọi thứ ở đây đều là ảo, ngươi thực sự muốn làm xáo trộn cốt truyện cho một nhân vật ảo để ở lại thế giới này mãi mãi?]
Đường Vân Phàm lúc trước đã cảm giác hệ thống này có chút cổ quái, nhưng khi đó anh không quen thuộc với nơi này, chỉ có thể dựa vào hệ thống.
Hệ thống có thể tiết lộ thông tin anh cần hoặc lừa dối và che giấu anh. Anh sẽ không hoàn toàn tin tưởng hệ thống, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, anh dường như có cơ hội đàm phán.
[Vậy ngươi thành thật nói cho ta biết, kết thúc của cuốn tiểu thuyết là gì? Hệ thống lúc trước chỉ nói cốt truyện] Khi anh hỏi kết cục hệ thống liền tự động giả chết không trả lời.
Quả nhiên, hệ thống lại im lặng.
Đường Vân Phàm nói tiếp: [ngươi nên biết, cùng người khác nói điều kiện phải thành thật, cho dù ngươi là hệ thống.]
Hệ thống: [Tôi cũng không biết.]
Đường Vân Phàm: ???
Hệ thống: [Điều này liên quan đến thời gian và không gian, ta chỉ có thể nói với ngươi, cuốn tiểu thuyết này không có kết thúc, vì vậy ta không biết. Nhưng với tư cách là nhân vật chính, nhân vật mục tiêu chỉ có thể ở bên nhau, thế giới này mới có thể được tính là hoàn hảo. ]
Đường Vân Phàm vốn đã bị ánh mặt trời phơi nắng đến tâm tình phiền muộn, nghe hệ thống nói, anh không tìm thấy bất cứ điều gì để diễn tả cảm xúc bên trong của mình.
Tác giả của cuốn tiểu thuyết này là một đuôi thối... Ồ, không, thái giám?
Ngay cả một kết thúc cũng không có.
Ồ, làm thế nào để anh diễn đây.
Hơn nữa, nếu không phải anh phản kháng hệ thống lần này, tuyệt đối không có khả năng tung ra tin tức này!
Nhưng anh cũng không thể làm loạn hệ thống, còn phải cố gắng làm bà mối, dắt hai cái dưa không biết là ngọt hay đắng.
Chỉ cần Đường Thời Tô với Thẩm Diệu ở bên nhau?
Anh yên lặng từ chối, làm bà mối cho hai người này, chẳng khác nào như làm việc ác vậy.
Người như Thẩm Diệu.
Càng nhìn càng đáng ghét.
Khoé mắt đảo qua anh nhìn thấy Thẩm Diệu ngồi dưới bóng râm, quả nhiên là hào quang của nhân vật chính, hai nữ sinh ngất đi kia sau khi tỉnh lại tiếp tục huấn luyện, hắn thế nhưng còn có thể ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi.
Có lẽ đã xảy ra mâu thuẫn, anh luôn cảm thấy Thẩm Diệu hiện tại cất giấu tâm tư đen tối trong đầu. Bất quá trước khi hắn không động thủ, Đường Vân Phàm cũng sẽ không tùy tiện ra tay.
Mắt không thấy làm ngơ, anh dời ánh mắt đi.
Thấy em trai hời của mình vẫn đang chạy.
Trên đường băng nhựa, Đường Thời Tô ở xa xa gần như thu nhỏ thành một bóng đen, khiến người khác lo lắng cậu sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Đường Vân Phàm thở dài, cảm thấy mình thật không dễ dàng, đang nghĩ nên làm gì, huấn luyện viên bên cạnh vừa đi qua, hét lớn: "Tất cả mọi người nghỉ ngơi tại chỗ hai mươi phút!”
Học lại trường trung học, tất cả đều xa lạ, nhưng giọng nói của huấn luyện viên này vẫn thấm trong lòng.
Anh đá cái chai và nói với huấn luyện viên: "Báo cáo, nước của em đã uống hết, em muốn đi đến căn tin để mua nước."
Huấn luyện viên quay mặt lại, nhìn anh một cái, đồng ý: "Đi nhanh rồi trở lại!"
Đường Thời Tô nghe rõ tiếng tim đập của mình, vừa nhanh và mạnh, mang theo lực muốn phá vỡ l*иg ngực.
Mệt đến cực hạn, không thể kiểm soát nhịp thở của mình, mỗi tiếng thở dốc tim đều đập thình thịch.
Đường Thời Tô nhìn đường băng trước mắt dường như không có điểm cuối, giống như Vòng Mobius, mỗi lần cậu cho rằng mình đang đi tới, thực tế là đang đứng tại chỗ không ngừng đảo quanh.
Nước thấm vào giày sắp khô, bốc hơi nước tiêu tán trên không trung, nhưng cậu không quên rốt cuộc là ai gây ra mọi chuyện, chuyện như thế này trước kia đã từng xảy ra, hơn nữa sau này vẫn sẽ phát sinh.
Khi hoàn thành vòng cuối cùng cậu kéo đôi chân gần như tê cứng trở lại đội ngũ lớp học.