Nếu hắn muốn so đo hình như thật sự đáp ứng lời Đường Vân Phàm nói Thẩm Diệu lòng dạ hẹp hòi, nhưng nếu không so đo…
Từ Hạo Khánh không trả lời, tầm mắt xin giúp đỡ hướng về Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu thật lòng cảm thấy Từ Hạo Khánh không có đầu óc, người ta nói chuyện hắn còn thật sự thuận buồm xuôi biển, hiện tại làm cho hắn không tiện xuống đài.
Dù cho hắn muốn làm khó Đường Thời Tô, khẳng định sẽ không tự mình thừa nhận.
"Đủ rồi." Thẩm Diệu đột nhiên mở miệng, trên mặt mang theo vẻ tươi cười, làm như thật sự không để ý, "Lần này coi như tôi xui xẻo, về sau bạn học Đường Thời Tô chú ý một chút."
Đường Thời Tô không phản ứng theo Thẩm Diệu, ánh mắt nhìn lên cằm đang nhếch lên của Đường Vân Phàm.
Đường Vân Phàm trước kia thường dùng giọng điệu và thái độ châm chọc cậu như vậy, mà hiện tại, loại thái độ này đối với một người khác.
Vì cậu.
Hắn cảm giác được máu trong ngực chậm rãi dồn về nhất thời không rõ nguyên nhân, nhưng cảm giác có người bảo vệ che chở tốt như vậy, đáy mắt cậu nổi lên gợn sóng.
Đường Vân Phàm phía trước lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thẩm Diệu.
"Đúng rồi, cả cậu nữa, cũng chú ý một chú ý đi." Âm thanh Thẩm Diệu đột ngột trầm xuống, lộ ra ý tứ uy hϊếp nồng đậm: "Không phải chuyện của mình thì tốt nhất đừng nên quản, cậu hiểu không?”
Đây có phải là đang đe dọa anh?
Đường Vân Phàm nhướng mày, giọng điệu bình thản: "Vậy có lẽ tôi không hiểu rồi.”
Anh còn chưa nói xong, tiếng chuông lớp đã vang lên, đã đến thời gian tập hợp.
Thẩm Diệu bên ngoài vui vẻ nhưng bên trong rất tức giận, để lại một câu: "Hãy chờ đó.”
Sau đó sải bước rời đi.
Từ Hạo Khánh phía sau bưng hai cái khay lên, vội vàng đuổi theo.
Đường Thời Tô đang muốn nói gì đó, nhìn thấy Đường Vân Phàm quay lại. Anh đang nhíu mày, mím môi mỏng, giống như một giây sau trong miệng sẽ nói ra lời khó nghe.
Cậu cho rằng như vậy, nhưng Đường Vân Phàm nhìn chằm chằm cậu trong vài giây lại không nói lời nào, tầng sương mù dày đặc phủ lên con ngươi màu nâu của anh, che dấu cảm xúc phức tạp.
Đường Thời Tô muốn biết anh đang suy nghĩ cái gì, mâu thuẫn phía dưới tầng sương mù, ẩn ẩn hấp dẫn vô cùng, cậu ngượng ngùng nói: "Anh.”
Đường Vân Phàm ngay lập tức khôi phục thái độ thờ ơ, đi vòng qua cậu, chỉ để lại một câu: "Sắp trễ rồi.”
Như thể anh đã trở thành một người lạ trong nháy mắt.
Tầm mắt Đường Thời Tô nhìn xuống giày, thì ra nước rau nóng hổi hoàn toàn thấm vào trong giày, tuy rằng đã lạnh, nhưng vẫn dính dính khó chịu.
Ác ý ẩn sâu sắp bùng phát.
Không có cái gọi là thánh nhân trời sinh nào.
Cậu theo sát Đường Vân Phàm phía trước.
Đường Vân Phàm cảm thấy Đường Thời Tô đầy xui xẻo, anh với Đường Thời Tô trở về đội cùng thời gian, nhưng huấn luyện viên hết lần này tới lần khác bắt Đường Thời Tô huấn luyện.
"Trì hoãn quá, không có một chút tinh thần! Nói chuyện nhẹ nhàng với cậu thì cậu lại không nghe, lại muốn tôi rống lên đúng không?”
Huấn luyện viên đang nhằm vào Đường Thời Tô, cả lớp đều nhìn ra, bọn họ yên lặng xem kịch hay.
Đường Vân Phàm cảm thấy thế giới này thật sự bóp méo, không phải là hệ thống nói quỹ đạo thế giới bị bóp méo, mà là quá nhiều bất công trực tiếp rơi trên người Đường Thời Tô.
Cậu luôn là người xui xẻo nhất.
Mặc dù là thế giới của tiểu thuyết, nhân vật chính thê thảm đáng thương dễ khơi dậy sự đồng cảm người đọc hơn, để cho tính cách nhân vật chính có vẻ tốt đẹp hơn, hơn nữa tính thánh thiện không oán không hối hận... Nhưng trong thực tế, anh nghĩ rằng đó là không hợp lý.
Anh nghĩ rằng điểm bất hợp lý là con người sẽ có phẩm chất của sự chân thành và vẻ đẹp, nhưng sẽ không thể tha thứ cho bất kỳ tổn thương, đức tính đối xử tử tế với kẻ ác. Quá tốt, quá hoàn hảo có vẻ giả mạo.
Lúc anh đang suy nghĩ lung tung , nghe thấy Đường Thời Tô đáp lại huấn luyện viên: "Trước đây em không có nghe thấy.”
Đường Vân Phàm dừng suy nghĩ, chú ý hơn về cậu.
Âm lượng huấn luyện viên đột nhiên tăng lên: "Không nghe thấy? Vậy các cậu có nghe thấy tôi nói không?"
Anh ta chỉ vào mấy người đứng bên cạnh Đường Thời Tô
"Nghe được."
"Em cũng nghe được."
Mấy người lần lượt phụ họa, cho dù không nghe được bọn họ cũng không dám nói ra.
Huấn luyện viên: "Tại sao cậu không nghe thấy, tại sao cậu lại làm những chuyện đặc biệt như vậy? Cả ngày chỉ nghĩ đến lười biếng, cậu chạy hai vòng quanh sân rồi trở về, để đánh thức lỗ tai của cậu.”