Chương 4

Thẩm Diệu cố ý duỗi chân làm Đường Thời Tô vấp ngã, ở thời điểm này cả người đều mệt mỏi và không có khả năng tự vệ.

Hắn còn cố ý đánh cậu, nói rằng đồ ăn của Đường Thời Tô làm bẩn giày của hắn.

Đường Vân Phàm nhất thời không còn cảm giác thèm ăn.

Thẩm Diệu vui mừng vì kế hoạch của mình đã thành công, hung ác nói: "Bạn học Đường, không có lời xin lỗi hay gì sao?"

Hắn nhìn thấy thiếu niên ẩn nhẫn nắm chặt tay lại, chung quanh lại không có ai giúp cậu đứng ra nói chuyện.

Có người nhìn thấy hắn đang gây chuyện, nhưng cũng không dám nói lời nào, coi như không nhìn thấy.

Thẩm Diệu chỉ cảm thấy buồn cười.

Thời gian ăn uống và nghỉ ngơi mà huấn luyện viên đưa ra chỉ có bốn mươi phút, sau đó bọn họ phải ra sân để tập hợp, lúc này bên ngoài đã có rất nhiều người đi lại bàn tán về tình hình của họ.

Đường Vân Phàm vốn đi tới cửa căng tin, nhưng anh nhìn thấy Đường Thời Tô đang đứng bên trong qua tấm gương trước bồn rửa tay.

Đứng đó một mình.

......

Không may mắn vẫn tiếp tục diễn ra ở trung học.

Đường Thời Tô nghĩ, có một số việc không phải cậu không muốn là có thể tránh được, cậu chỉ có thể lần lượt đối mặt với lưỡi liềm vô hình chém về phía mình, sau đó thân thể phun ra dòng máu trong suốt, lại rút khô linh hồn trở thành làn da trống rỗng, lạnh lùng nhìn tất cả mọi thứ.

"Mẹ kiếp, mày ngẩn ra đó làm gì, làm khúc gỗ ở đây sao! Tao gọi mày đến căn tin mua nước mày ở đây làm gì?”

Đột nhiên ai đó nắm lấy cánh tay của cậu và đẩy ra phía sau.

Lưỡi liêm lạnh lẽo kia khi chạm vào làn da của cậu, nó đột ngột dừng lại bởi thân ảnh trước mắt, ánh sáng cùng nhiệt độ từ chỗ tiếp xúc ăn mòn ra.

Thẩm Diệu sắc mặt âm trầm từ chỗ ngồi đứng dậy: "Đường Vân Phàm, chuyện này có liên quan gì đến cậu không?”

Quả thật không liên quan gì đến anh, vướng mắc giữa nhân vật chính cũng không nên quản, hơn nữa hệ thống còn không ngừng nhắc nhở anh không được nhúng tay vào cốt truyện.

Nhưng anh không thể chịu đựng được nữa.

Vừa rồi thấy Đường Thời Tô như vậy, anh giống như trở về trước kia, khi đó, chị gái đau khổ khóc lóc kể lể với anh: "Những người đó chỉ nhìn chị, nhìn chị bị bắt nạt .."

Đó là điểm mấu chốt cho anh.

"Tôi bảo cậu ta mua đồ cho tôi, cậu làm vậy là có ý gì?" Giọng điệu của Đường Vân Phàm không hề nhượng bộ, đôi mắt màu nâu nhìn Thẩm Diệu.

Cả hai đều cao lớn, khi họ nhìn nhau mùi thuốc súng nhanh chóng bốc lên, mà Đường Thời Tô người bị Đường Vân Phàm kéo ra phía sau chính là ngòi nổ.

Từ Hạo Khánh ở bên cạnh có chút bối rối, Đường Vân Phàm lần này xuất hiện là... Anh hùng cứu mỹ nhân?

Theo thói quen bênh vực Thẩm Diệu, hắn chỉ vào Đường Thời Tô nói: "Mắt mù sao? Cậu ta làm bẩn giày của anh Diệu.”

Đường Vân Phàm: "Là cậu ta cố ý?”

Từ Hạo Khánh: "Tôi làm sao biết tiểu tử này tâm tư như thế nào?”

Đường Vân Phàm cười nhạo một tiếng, giọng điệu giống như lúc trước chế nhạo Đường Thời Tô: "Anh Diệu nhà cậu lòng dạ hẹp hòi như vậy sao? Nào có người nào mà tiêu diệt kẻ địch 800 mà lại để bị thương 1.000, cậu mắt mù mới không thấy ai mới là bị làm bẩn giày.”

Ánh mắt Từ Hạo Khánh bất giác rơi vào đôi giày trắng của Đường Thời Tô dính nước canh màu vàng, tiếp theo lại nhìn sang giày của Thẩm Diệu... Mẹ kiếp, so với giày màu tối của Thẩm Diệu, giày trắng của Đường Thời Tô rõ ràng là bẩn hơn.