"Nhà vệ sinh cũng là của gia đình cậu quyên góp, thì tôi không thể đến sao?" Đường Vân Phàm nhìn khó chịu Thẩm Diệu cũng không phải một ngày hai ngày.
Sắc mặt Thẩm Diệu trầm xuống, "Tôi vẫn nể mặt cậu là bạn cùng lớp, không phải để cho cậu không biết xấu hổ. ”
Đường Vân Phàm gần như cũng muốn tức cười, nhưng anh còn nhớ rõ nói với Đường Thời Tô: "Trở về lớp học đi, tao phải dạy cho cậu ta một bài học. ”
"Anh, chúng ta cùng nhau trở về đi." Đường Thời Tô nhịp tim đập rất nhanh, ý thức được sự tình sẽ theo phương hướng phức tạp hơn phát triển.
Nhưng không cần phải vì người như Thẩm Diệu...
"Trở về phòng học đi." Đường Vân Phàm nhắc lại một lần nữa, anh nói: "Tao không thích dạy bài học cho người khác còn có người nhìn. ”
Đường Thời Tô nhìn anh mím môi, ý thức được anh rất nghiêm túc.
Đường Vân Phàm thấy Đường Thời Tô vẫn đang bất động, trực tiếp đẩy cậu ra ngoài cửa.
Sau đó đóng cửa nhà vệ sinh lại.
Trong nhà vệ sinh chỉ còn lại hai người anh và Thẩm Diệu, bầu không khí đột nhiên lạng lẽo.
Hệ thống: [Cậu thực sự muốn nói chuyện với các nhân vật mục tiêu? Theo phân tích dữ liệu của tôi, cơ hội Thẩm Diệu bị thương xác suất nhỏ hơn 0,01%... ]
Đường Vân Phàm: [... Vậy cậu ta có thể thua không? ]
Hệ thống: [Cậu ta đã học quyền Anh rất nhiều năm, cậu không đánh lại cậu ta đâu. ]
Đường Vân Phàm: [ Sao không nói cho tôi sớm hơn? ]
Hệ thống: [Điều này không quan trọng. ]
Đường Vân Phàm: ...
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Đường Vân Phàm không hề nhận ra chút nào, ánh mắt màu nâu vững vàng nhìn chằm chằm Thẩm Diệu: "Lần trước tôi nói cậu nhưng tôi đã bỏ qua, nhưng cậu khi dễ em trai của tôi thì cậu đã chạm vào lửa. ”
Chữ "em trai" anh nói đến biến vặn, cũng là lần đầu tiên ở trước mặt người khác thừa nhận Đường Thời Tô là em trai anh.
Thẩm Diệu đột nhiên vỗ vài cái: "Thật sự là huynh đệ tình thâm, em trai của cậu ở trước mặt tôi cũng bảo vệ cậu như vậy. ”
Khuôn mặt tuấn mỹ của anh rất nhạt, trong mắt không che giấu ác ý: "Chẳng qua, cậu cho rằng cậu có thể đánh được tôi? ”
Đường Vân Phàm hơi nhíu mày, đối với đánh nhau hắn cho rằng tới bây giờ cũng chưa từng sợ ai.
Không phân biệt được là ai động thủ trước, có lẽ là ánh mắt bọn họ đối chọi gay gắt sau đó xuất hiện ngọn lửa vô hình, nắm tay cũng đã vung ra ngoài.
Đáy lòng hai người đều nghẹn một hơi, nhìn nhau không vừa mắt.
Nắm đấm đập vào thịt cảm giác thực sự rất đau đớn.
Bọn họ đánh nhau, không biết ai đặt đối phương ở chỗ trước, hai người dần dần không còn phong độ đánh nhau.
Thẩm Diệu ý thức được Đường Vân Phàm cũng không phải là bao cỏ hắn bắt đầu cho là, hơn nữa đánh còn cực kỳ xúc xụi, mỗi một quyền đều đánh về phía bộ vị yếu ớt và đau đớn của hắn, xuống tay không chút lưu tình.
Lần đầu tiên Thẩm Diệu chật vật như vậy, quần áo cọ đến sàn nhà vệ sinh dơ bẩn, còn bị người kia ấn bả vai không thể nhúc nhích, thở hổn hển gắt gao nhìn chằm chằm Đường Vân Phàm đang đè hắn.
Trước kia đều là hắn ra lệnh một tiếng kêu người khác đi đánh nhau, mà hắn ở bên cạnh xem kịch hay là tốt rồi, khó được động thủ một lần, dĩ nhiên còn bị kèo.
"Nhìn cậu vậy mà cũng biết đánh nhau sao?" Nơi Thẩm Diệu bị đánh đau, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi lại không có biện pháp.
Hắn không thừa nhận mình sẽ thua Đường Vân Phàm, dù sao đối thủ thật sự quá giảo hoạt, số đường hoàn toàn là hắn không nắm bắt được, còn lộ ra một cỗ hung hăng, giống như con chó hung dữ thấy người là cắn vậy.
Đường Vân Phàm: "Tuy rằng tôi không tốt lắm, nhưng đánh cậu cũng đủ rồi. ”
Hai người bọn họ đại khái trời tức giận không hợp, tức giận nhìn nhau, giống như muốn cắn chết đối phương.
Thẩm Diệu: "Tôi chỉ trêu chọc em trai của cậu, sao cậu lại tức giận như vậy? ”
Thủ hạ của Đường Vân Phàm dùng khí lực lớn hơn, "Cậu gọi đó là đùa sao? Có cần tôi giúp cậu nhớ lại lúc trước cậu đã trêu chọc cậu ta như thế nào không? ”