Đường Vân Phàm không nghĩ tới, mình thế này lại bị chụp lén, còn bị đưa lên diễn đàn của trường.
Tin tức này vẫn là nữ sinh bàn trước cẩn thận hỏi anh mới biết.
Đương nhiên, trong diễn đàn bị chụp lén không chỉ có anh, còn có Thẩm Diệu, Đường Thời Tô, các nam sinh nữ sinh thanh tú lớp khác đều có bị chụp, sau đó phía dưới trả lời chính là các loại móc túi tin tức của bọn họ.
Mấy lớp nào đó, thân phận cùng phương thức liên lạc bao nhiêu, rất nhiều đều lộ ra.
Trong đó bài viết hot nhất chính là của Thẩm Diệu, hắn dựa vào ngoại hình cùng với gia thế, trong trường phỏng chừng không có người nào mà không biết anh, nghe nói thư viện trường học đều do người nhà anh quyên góp.
Những thứ này đều là Triệu Đinh Đình cùng bàn nói cho anh biết.
Triệu Đinh Đình phát hiện anh không biết có diễn đàn trường học này, ánh mắt nhìn anh rất kỳ diệu, giống như nhìn người trên trời vừa mới rớt xuống vậy.
Sau đó cô ý thức được bạn cùng bàn không hung dữ như trong tưởng tượng của cô, chậm rãi mở hộp thoại ra, thậm chí thêm wechat gửi cho anh liên kết đến diễn đàn trường học.
Vì thế, Đường Vân Phàm cả buổi chiều đều buôn dưa lê.
Trong lớp bầu ra các loại đại biểu và tổ trưởng, anh đều để Triệu Đinh Đình tùy tiện giúp anh điền.
Mặc dù đối với anh thì chọn ai cũng giống nhau, nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy bạn học đứng lên tranh cử các chức vụ khác nhau, anh đột nhiên có cảm giác trở lại tuổi trẻ.
Nhưng không thể.
Anh thậm chí còn lướt diễn đàn khi anh ngồi trong xe về nhà.
Căn bản không chú ý tới thiếu niên bên cạnh nhìn anh một hồi lâu.
"Anh, anh đang xem cái gì mà chăm chú dữ vậy?" Đường Thời Tô hỏi.
Có lẽ Đường Vân Phàm cũng không chú ý tới, lúc anh căng mặt có vẻ hung dữ, nhưng lúc tâm tình anh sung sướиɠ, giữa hai hàng lông mày đều lộ ra sáng sủa.
Đường Thời Tô nghĩ đến bộ dạng anh với bạn cùng bàn nói chuyện, tâm tình nhất thời giống như bị sương mù bao phủ.
Có phải vì bạn cùng bàn mới vui vẻ như vậy không?
Đường Thời Tô có chút mờ mịt đối mặt loại cảm xúc tiêu cực cùng xa lạ này, cậu khắc chế, không lộ điểm mù làm cho người ta nhìn thấy.
"Tao đang xem diễn đàn trường học, mày không biết à? Đường Vân Phàm liếc cậu một cái, có chút đắc ý.
Anh thực sự biết điều đó.
Đường Thời Tô lộ ra bộ mặt kinh ngạc, ra vẻ không biết nói: "Diễn đàn hả?”
"Không nói mày." Đường Vân Phàm vô tình nói, sau lưng nụ cười ác ý lộ ra răng hổ nhỏ nhọn.
Đường Thời Tô nháy mắt mấy cái, muốn đem thứ khó chịu trong lòng đuổi đi, nhưng hết lần này tới lần khác thứ khó chịu kia lại bắt đầu chọc vào cậu, trong khó chịu lại có chút ngứa ngáy, giống như là cảm giác bị lông vũ phất qua.
"Là Triệu Đinh Đình gửi cho anh diễn đàn sao?" Cậu nói tên, và trực giác của cậu là cô ấy.
Đường Vân Phàm có chút kinh ngạc: "Mày biết tên bạn cùng bàn của tao sak? ”
Đường Thời Tô: "Tên người trong lớp em đều nhớ kỹ. ”
Cậu có trí nhớ tốt.
Đường Vân Phàm: "Cô ấy nhắn tin cho tao thì sao? ”
Đường Thời Tô hình như nghe thấy tiếng tim đập của mình, tràn ngập ý tứ tính kế: "Thế nhưng, em còn chưa thêm wechat anh. ”
Đường Vân Phàm không để ở trong lòng: "Vậy thì sao? Mày có điện thoại của tao. ”
Anh không rõ ý nghĩa của Đường Thời Tô nói lời này.
"Em cũng muốn thêm ngươi WeChat."
Ý niệm nói dối trong đầu ở trong đầu Đường Thời Tô xoay vài vòng, cậu vẫn lựa chọn thành thật nói ra ý nghĩ.
Tài xế phía trước nhịn không được nói một câu: "Tiểu Phàm, hiện tại WeChat thịnh hành như vậy, thêm một chút bạn bè Tiểu Tô like cho nhau cũng tốt. ”
Đường Vân Phàm: ...