Đường Thời Tô đột nhiên nhớ tới thời điểm còn nhỏ, trong nhà rất nghèo, một nhà ba người chen chúc trong một gian phòng cho thuê rất nhỏ, giữa ba mẹ luôn tràn ngập tiếng cãi vã vô nghĩa, ba cậu muốn khởi nghiệp, nhưng sau vài lần đầu tư thất bại không kiếm được chút nào thậm chí còn nợ rất nhiều nợ nước ngoài, mẹ cậu lần lượt thất vọng, chỉ lưu lại oán hận.
Họ nhận ra rằng họ thích hai từ này, thực tế tàn nhẫn, trẻ em lại là nạn nhân của sự tan vỡ cảm xúc của bọn họ.
Cuối cùng, đứa nhỏ cũng không ngăn cản được quyết tâm tách ra của bọn họ, năm Đường Thời Tô năm tuổi, bọn họ liền đi nhận giấy ly hôn.
Đường Thời Tô được Dương Uyển Tú mang theo.
Một người phụ nữ xinh đẹp đã ly hôn không có văn hóa gì, mang theo đứa con nhỏ như vậy, sau lưng vấp phải chỉ trích là điều có thể tưởng tượng được.
Đoạn thời gian đó đặc biệt khổ sở, khổ đến mức Dương Uyển Tú mỗi buổi tối đều lau nước mắt, đem tất cả hy vọng đều gửi gắm trên người đứa nhỏ, may mắn thay Đường Thời Tô khi còn nhỏ cũng đã rất hiểu chuyện, chưa bao giờ nghịch ngợm như những đứa nhỏ khác.
Có một ngày, buổi tối Dương Uyển Tú về đến nhà, nhìn thấy bộ dạng cậu nằm trên ghế nhỏ làm bài tập, trong lòng nảy sinh ý niệm trong đầu.
Không bao lâu sau, Đường Thời Tô phát hiện Dương Uyển Tú có tiền.
Cô không cần đi sớm về khuya, giống như đột nhiên có một khoản tiền lớn, cô bắt đầu ăn mặc và nâng cấp bản thân, thậm chí còn đi học lễ nghi.
Những lời đồn đãi kia lại nổi lên, một vài cậu nhóc dưới lầu mắng mỏ chửi bới thô tục, đều là mắng mẹ cậu.
Mãi cho đến khi Dương Uyển Tú đưa cậu đi đổi tên, nhìn thấy người đàn ông kia.
Đó là sự thật.
Đường Thời Tô không muốn nhớ lại trước kia, nhưng Dương Uyển Tú lại vẫn đắm chìm trong quá khứ, bởi vì sợ hãi cảnh nghèo khổ, cô muốn Đường Thời Tô được sống tốt hơn, phải so sánh với tất cả mọi người, như vậy cô mới có thể an tâm, người khác đối với Đường Thời Tô khen ngợi mới có thể che lấp thân phận xấu hổ của cô.
Đường Thời Tô bình tĩnh nhìn Dương Uyển Tú: "Mẹ, anh không có khi dễ con, lúc con bị người khác khi dễ cũng là anh ấy giúp con. ”
Dương Uyển Tú nhíu mày: "Thái độ của cậu ta đối với con đó là gì, mẹ nhìn mà còn không biết sao, cậu ta ngay cả mặt mũi cũng không cho mẹ. ”
Đường Thời Tô: "Con biết, cho nên con cảm thấy anh ấy đối xử tốt với com. ”
Dương Uyển Tú: "Lời của mẹ con cũng không hiểu sao? ”
Đường Thời Tô: "Nếu có đạo lý con sẽ nghe, sẽ phán đoán đúng sai, con đã không còn là đứa con nít. ”
Dương Uyển Tú đột nhiên nói không nên lời.
Cô nghĩ rằng con trai mình sẽ lắng nghe mình như nó đã làm khi còn nhỏ, nhưng bây giờ tại sao đột nhiên thay đổi.
"Con đã lớn rồi..." Lời nói của cô hóa thành lẩm bẩm, ánh mắt phức tạp nhìn lên người Đường Thời Tô.
Con trai trông giống như cô, cũng giống như cha nó.
Cô ghét đàn ông nhiều năm như vậy.
Đáy lòng nổi lên đau đớn, nhiều năm đều đã trôi qua, cô sớm nên quên đi người đàn ông kia, nhưng nhớ lại vẫn như cũ làm cho cô khó chịu không thở nổi.
Móng tay đâm vào trong thịt, cô chợt đứng lên, theo thói quen lộ ra nụ cười nhu hòa: "Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút đi. ”
"Mẹ." Đường Thời Tô gọi cô lại.
"Sao vậy?" Bước chân của cô dừng lại.
"Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút, đừng suy nghĩ quá nhiều."
"Được." Cô đồng ý, sau khi rời khỏi phòng, nước mắt cô không kìm được lăn dài xuống má.
Thái độ của Đường Chính Minh đối với cô mấy ngày nay có chút lãnh đạm.
Có thể là lần trước cô hoài nghi Đường Vân Phàm làm cho hắn không vui.
Cô ở trong nhà này không có quyền chủ động, chỉ có con trai cô đủ ưu tú, trong thời gian tới tận hết khả năng tranh thủ càng nhiều lợi ích, cô mới có cơ hội xoay người.
Ngày hôm sau, vài tia nắng xuyên qua rèm cửa không kéo chiếu trên giường lớn, nội tâm Đường Vân Phàm giãy dụa một hồi lâu mới vượt qua cơn buồn ngủ, xoa xoa tóc rối bời ngáp dài đi rửa mặt.
Sau khi đi xuống cầu thang, anh chỉ nhìn thấy hai người ở bàn ăn.
Dương Uyển Tú nhìn thấy anh, lộ ra ý cười ôn nhu: "Vân Phàm, lại đây ăn đi. ”
Đường Vân Phàm cảm thấy diễn xuất của cô thật sự rất tinh xảo, không đi giới giải trí thật sự quá uống phí nhân tài, nếu không cô chắc chắn có thể đoạt giải vàng trở về.
Anh cầm sữa trên bàn uống, nhân tiện: "Cha tôi đâu?"
Dương Uyển Tú: "Ông ấy đã đến công ty. ”
Sau khi cô dứt lời, trên bàn không còn âm thanh nào khác, cho đến khi Đường Vân Phàm ăn sáng xong.
Anh ăn rất nhanh, sau khi uống ngụm sữa cuối cùng, anh đứng dậy theo thói quen.
Lúc trước anh cũng từng như vậy, anh sẽ không ngồi ở trên ghế với Dương Uyển Tú và Đường Thời Tô nói chuyện phiếm, ăn xong liền muốn đi học.
"Vân Phàm, phải đi sớm như vậy sao?"
Dương Uyển Tú trước kia sẽ không hỏi nhiều, vì thế, Đường Vân Phàm chú ý tới Đường Thời Tô, cậu cũng đã đi theo, muốn đi theo anh, trên bàn còn hơn phân nửa ly sữa.
Nhưng Đường Thời Tô từ trước đến nay không có thói quen lãng phí.
Đường Vân Phàm không để ý tới lời Dương Uyển Tú nói, trực tiếp nói với Đường Thời Tô: "Uống hết sữa đi.”