Mở cửa, xuyên qua cửa ra vào, đèn phòng khách vẫn sáng, anh nhìn thấy thiếu niên mặc áo thun trắng.
Lần trước sau khi anh uống rượu trở về, người đầu tiên gặp cũng là cậu.
"Anh, anh uống rượu sao?" Đường Thời Tô mở miệng trước.
"Ừ?" Anh chú ý tới cái ly trong tay Tô Đường Thời.
Đường Thời Tô mâu quang lóe lên, "Em vừa rót nước, còn chưa uống qua, cho anh uống đấy. ”
Đường Vân Phàm ghét bỏ: "Ai muốn uống nước của mày. ”
Đường Thời Tô đã quen với cách nói chuyện châm chọc của anh, không có lộ ra biểu tình sợ hãi như lúc trước, ôn thanh nói: "Em vừa rót nước xong, chưa từng uống qua. ”
Cậu đưa ly cho Đường Vân Phàm, giống như chắc chắn anh sẽ nhận.
Đường Vân Phàm mơ hồ cảm thấy kỳ quái, sau khi anh ngồi xuống nhận lấy ly, uống qua ngụm nước đầu tiên mới phản ứng lại.
Chờ đã, tại sao anh lại uống?
Đều là Đường Thời Tô giăng ra tấm lưới, đầu óc anh không tỉnh táo bị vòng vào, theo ý tứ của cậu mà làm.
Quên đi, uống hết rồi.
Nước này... Làm thế nào mà nó ngọt ngào đến vậy.
"Mày uống nước mật ong vào ban đêm?" Đường Vân Phàm nhíu mày nhìn cậu.
Đường Thời Tô ngửi được mùi rượu trên người anh, kỳ thật cậu không thích mùi rượu, nhưng cậu không chán ghét mùi rượu trên người Đường Vân Phàm. Bộ dạng Đường Vân Phàm sau khi say, đuôi mắt có chút phiếm hồng, tính tình cũng sẽ nhu hòa hơn bình thường, cả người đều lười biếng, giống như mặt trời buổi chiều biếng nhác, nướng đến trong lòng người ta nhảy dựng lên.
"Uống nước mật ong rất tốt." Đường Thời Tô khẽ nắm chặt tay, kiềm chế cảm xúc khó hiểu.
"Mày lần trước cho tao uống cũng là nước mật ong." Đường Vân Phàm oán giận một câu, ngửa đầu rất nhanh uống hết nước.
Cuối cùng cũng tốt hơn, anh đứng lên muốn trở về phòng.
"Anh." Đường Thời Tô theo bản năng gọi anh lại.
Giọng điệu Đường Vân Phàm lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Còn có chuyện gì nữa? ”
"Tối nay có vui vẻ không?"
Không vui, còn nôn mửa.
Nhưng Đường Vân Phàm mở miệng: "Mày không cần phải quản , không liên quan đến chuyện của mày.”
Anh nói xong liền lên lầu, trong đầu còn nghĩ, mấy ngày nay Đường Thời Tô hình như gan càng ngày càng lớn.
Đường Thời Tô nhìn bóng lưng anh biến mất ở tầng lầu, sau đó tắt đèn cầm ly đi lên lầu trở về phòng.
Cậu vốn là vì chờ Đường Vân Phàm trở về.
Trước khi vào phòng, cậu thấy ánh sáng từ khe cửa.
Bàn tay cậu vặn cửa hơi dừng lại, có người trong phòng.
Vừa mở cửa ra, cậu liền nhìn thấy người phụ nữ ngồi ngay ngắn trên sô pha màu xám, khuôn mặt cô dịu dàng xinh đẹp, bảo dưỡng cực tốt, cho dù là ngồi, đều là dáng vẻ ưu nhã.
"Thời Tô, lại đây ngồi xuống." Dương Uyển Tú gọi cậu một tiếng.
Đường Thời Tô đóng cửa lại, ngồi xuống sô pha: "Mẹ, có chuyện gì sao? ”
Kỳ thật đáy lòng cậu mơ hồ đoán được.
Khi còn nhỏ, Dương Uyển Tú thường xuyên vào phòng cậu xem cậu đã làm gì, giám sát việc học tập của cậu, mà sau khi cậu hình thành thói quen tự kỷ luật, cô cũng rất ít khi tới tìm cậu nói chuyện.
Giọng nói nhẹ nhàng của cô: "Gần đây mẹ thấy con và Vân Phàm rất thân thiết. ”
Đường Thời Tô hơi mím môi, không có tiếp lời, biết phía sau cô còn có lời nói.
Dương Uyển Tú nhìn chằm chằm mặt cậu, ánh mắt hiện lên đau đớn, nói tiếp: "Là mẹ khiến cho con chịu nhiều thiệt thòi, mẹ không nghĩ tới Vân Phàm nhằm vào con như vậy, con còn phải nhịn theo tính tình của cậu ta. ”
Đường Thời Tô: "Kỳ thật anh không phải giống như bề ngoài..."
Thấy cậu thay Đường Vân Phàm nói chuyện, dịu dàng trên mặt Dương Uyển Tú rút đi, trở nên âm trầm: "Con thật đúng là coi hắn là ngươi thân?”
Dương Uyển Tú: "Không phải mẹ không có mắt không nhìn thấy gì, con mỗi ngày đi theo phía sau cậu ta như cái đuôi, con không biết trong lòng mẹ khó chịu như thế nào sao? ”
Trong mắt cô rưng rưng nước mắt, cảm xúc nhịn không được khuếch tán về phía cực đoan hóa, "Không có biện pháp. Không có cách nào, con không phải là con trai ruột của Chính Minh, hắn với con không có tình cảm, con trai hắn muốn khi dễ con, mẹ con mình cũng chỉ có thể nén giận, bằng không chúng ta biết đi đâu để được sống yên ổn.”
Vậy bây giờ cô có hạnh phúc không?