Thẩm Diệu cũng tự nhiên liên tưởng đến Đường Thời Tô, cũng sắp quên chuyện gọi Đường Thời Tô đi ra ngoài chơi, ở trong mắt hắn Đường Thời Tô chỉ là có bộ dạng đẹp nhưng thắng ở khí chất độc đáo, ở bên cạnh hắn nam nữ xinh đẹp đều không thiếu, cho nên hắn liền muốn đùa bỡn cậu một chút.
Nhưng vẻ độc đáo này cũng chẳng phải là thứ níu giữ hắn, hắn có thể một bên cảm thấy hứng thú với cậu một bên hôn người khác, tựa như hắn khi dễ cũng không chỉ nhằm vào một mình Đường Thời Tô, còn có các loại người hắn nhìn không vừa mắt.
Khi dễ thì khi dễ, ai dám nói cái gì?
Thẩm Diệu: "Tình cảm của anh em các người không tệ. ”
Đường Vân Phàm biết hắn đang nói chuyện của Đường Thời Tô, môi hơi hạ xuống độ cong một chút: "Cái này không liên quan đến cậu, nếu như cậu thích cậu ta thì hãy theo đuổi đàng hoàng, đừng giống như vừa rồi bị tôi nhìn thấy cái gì khác. ”
Lời này của anh nói rất không khách khí, Thẩm Diệu giống như nghe được chuyện cười lớn, tràn ngập chế nhạo nói: "Cùng cậu ta nói mấy câu chính là thích, vậy tôi lên giường với nhiều người như vậy, tôi có cần đến gặp ba mẹ nhà người ta không? ”
Mẹ kiếp.
Đường Vân Phàm cảm thấy cơn say rượu càng lên cao, không biết là bị Thẩm Diệu làm cho tức điên hay là uống quá nhiều rượu, hoặc là cả hai đều có.
Không cần phải nói thêm nữa.
"Vậy thì quên đi." Đường Vân Phàm xoa xoa lông mày, vòng qua hắn rời đi.
May mà lúc anh huấn luyện quân sự còn nhìn thấy Thẩm Diệu với Đường Thời Tô đang trao đổi, anh còn tưởng rằng lực lượng kịch tính là vĩ đại, nên đến vẫn phải đến, có lẽ Thẩm Diệu cảm thụ được tình yêu ngọt ngào muốn tỉnh ngộ.
Tóm lại, dưới tiền đề Thẩm Diệu không làm tổn thương đến Đường Thời Tô, anh sẽ không can thiệp cũng sẽ không quản bọn họ.
Nhưng hiện tại xem ra, cặn bã Thẩm Diệu căn bản không tồn tại chút chuyển biến.
"Cậu muốn đi?" Phía sau truyền đến âm thanh của Thẩm Diệu.
Đường Vân Phàm: "Bằng không tôi ở lại cùng cậu ôn lại chuyện cũ? ”
Lời nói của Thẩm Diệu bị chặn lại, lại nghe thấy giọng nói của Đường Vân Phàm, có chút trầm thấp, nghe kỹ lại cảm thấy rất nghiêm túc: "Còn nữa, cậu có từng nghĩ tới người hiện tại cậu muốn làm tổn thương, tương lai sẽ yêu cậu không?”
Thẩm Diệu im lặng, cảm thấy lời nói của anh không giải thích được lại còn buồn cười.
Đường Vân Phàm không có ý giải thích với Thẩm Diệu nữa, trực tiếp đi dạo ra khỏi câu lạc bộ đêm bắt xe về nhà, sau khi lên xe thuận tiện gửi tin nhắn với cẩu bằng hữu của anh.
Sau đó, anh có một chút bối rối tựa đầu vào cửa sổ, tầm nhìn xuyên qua cửa sổ, nhìn từ xa mặt trăng trên bầu trời.
Mặt trăng trên bầu trời nặng nề giống như một khối ngọc bích màu cam, tản ra ánh sáng mờ nhạt, bất kể xe đi đâu, mặt trăng sẽ không thay đổi, lẳng lặng chờ đợi tại chỗ.
Anh nhìn vào mặt trăng, suy nghĩ, gia đình anh liệu có nhìn thấy một mặt trăng không?
Có, nhưng trong thời gian và không gian khác nhau.
Nghĩ đến đây, kỳ thật anh có vấn đề, vẫn không hỏi hệ thống.
Từ sau khi anh đi vào thế giới này, thì thế giới cũ của anh sẽ như thế nào, dù sao con người cũng không thể phân liệt thành hai linh hồn mỗi nơi một mảnh.
Nhưng hệ thống có một lịch sử che giấu thông tin của mình, anh không tin tưởng nó, vì vậy anh đã không hỏi.
Trong đầu anh là một mớ hỗn độn, thời gian bất tri bất giác trôi qua thật lâu, cho đến khi tài xế phía trước nói: "Đến nơi rồi."
"Cám ơn." Đường Vân Phàm nói một tiếng rồi xuống xe, chậm rãi trở về nhà.