Đèn dưới lầu vẫn bật, Đường Vân Phàm cũng không nghĩ muốn đi chào hỏi, sợ lại sinh ra chuyện.
Sau đó, khi anh đi ngang lầu một để đi phòng bếp thì nghe được âm thanh của Dương Uyển Tú: "Thời Tô tính tình cẩn thận, làm sao lại vô duyên vô cớ ngã xuống cầu thang, chắc chắn là có người làm. ”
Đường Chính Minh giọng điệu không vui: "Em có nghĩa là do Vân Phàm hại Tô từ cầu thang ngã xuống?"
Dương Uyển Tú âm thanh yếu đi một chút: "Thời Tô là cốt nhục của em, vết thương ở trên người nó đau ở trong lòng em cũng đau, lúc trước Vân Phàm vẫn ra lệnh cho nó làm việc..."
Trong lời nói của cô, chỉ rõ chính là Đường Vân Phàm làm.
Phần hoài nghi này quả thật cũng không kỳ quái, dù sao Đường Vân Phàm nhằm vào Đường Thời Tô tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.
"Vân Phàm tuy rằng bướng bỉnh, nhưng sẽ không làm ra loại chuyện này."
Sau khi Đường Chính Minh dứt lời, Dương Uyển Tú trầm mặc vài giây.
"Chính Minh, có một số lời em vẫn giấu trong lòng, anh có nghĩ tới hay không, như vậy đối với Thời Tô mà nói một chút cũng không công bằng."
"Năm đó lúc Thời Tô mười tuổi em bảo nó đổi họ thành họ Đường, chính là muốn có thể thân cận với anh một chút, lúc học trung học cơ sở, mỗi lần thằng bé thi đều có thể lấy giải nhất lớp, huy chương cầm một đống lớn, nhưng nó vừa khai giảng đã cùng Vân Phàm học chung một lớp, những thứ này đều là anh sắp đặt..."
Âm thanh của Dương Uyển Tú mang theo nghẹn ngào, nhưng ý tứ trong đó Đường Vân Phàm nghe rõ.
Lớp học hiện tại của anh không phải là lớp tốt, bởi vì trước khi khai giảng có một kỳ thi khai giảng, thành tích của anh tự nhiên phân vào lớp kém.
Nhưng Đường Thời Tô thì khác, thành tích của cậu rất tốt, cùng anh phân vào một lớp đương nhiên chính là Đường Chính Minh đã sắp đặt.
Trách sao lớp 11, bọn họ còn có thể gặp nhau.
Đường Chính Minh: "Em cũng biết Vân Phàm..."
Đường Vân Phàm không muốn nghe tiếp nữa, lúc quay mặt lại nhìn thấy thiếu niên đứng bên cạnh, cậu vừa vặn đứng ở góc phòng khách cùng thông đạo phòng bếp, trong tay cầm một ly nước, cũng không biết đứng bao lâu.
Thiếu niên cũng nhìn thấy anh.
Ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, không có biểu tình oán giận với bất công của mình.
Chính xác hơn là thói quen rồi.
Nhưng anh không nghĩ tới, Đường Thời Tô đi về phía anh, hướng về phía phòng khách ngồi trên sô pha đến chỗ hai người rồi mở miệng: "Con đã tự mình ngã, anh còn cõng con đi bệnh viện.”
Ngón tay Đường Vân Phàm run rẩy giật mình.
Hai người lớn ngồi trên ghế sa lon bất giác quay đầu lại, khϊếp sợ nhìn bọn họ.
Ngã, ngược lại không cần thay anh giải thích.
Đồng thời, đáy lòng anh cũng cảm thán một chút, Đường Thời Tô thật đúng là thiện lương.
Thành tích của cậu tốt như vậy, bởi vì theo anh mà phân phối đến lớp kém, thế nhưng không nói một lời, ngược lại còn thay anh giải thích
Thế nhưng, cậu không biết anh căn bản là không quan tâm.
"Các con..." Sắc mặt Đường Chính Minh thay đổi, cố ý duy trì uy nghiêm: "Nghe lén bọn ta nói chuyện sao?”
"Không có, con chỉ đi với anh xuống rót nước, không nghe thấy gì cả." Trên tay Đường Thời Tô còn có ly nước.
Đường Vân Phàm phát hiện cậu gạt người còn rất giỏi, bộ dạng không đổi sắc.
Dương Uyển Tú còn nghi hoặc không thôi, từ khi nào con trai cô với Đường Vân Phàm có quan hệ tốt như vậy?
Tâm tư của cô thay đổi, cũng sẽ không biểu hiện ra trên mặt.
Dương Uyển Tú nói: "Rót nước xong thì lên lầu đi.”
"Các con nghỉ ngơi sớm một chút, mẹ với Chính Minh còn có chuyện muốn nói."
Đường Vân Phàm không lấy được thức ăn lại phải lên lầu, thật sự không biết phải nói gì.
Trực tiếp coi Đường Thời Tô như không khí, sau khi trở về phòng quẹt điện thoại di động.
Anh không đói... Anh không đói...
Đường Thời Tô không liên quan đến chuyện của anh... Không liên quan đến anh...