Trong thời đại khoa học và công nghệ phát triển, ngay cả thông tin liên lạc, cũng miễn là điện thoại di động là ok.
Đường Vân Phàm phát hiện ra cậu đang đi ra, đứng lên, nói với cậu: "Về nhà đi."
Về nhà đi.
Cậu nhận thấy rằng những người trước mắt cậu dần chậm lại.
Rõ ràng là hành động rất bình thường, trong chuyện rất nhỏ này, lại làm rối loạn tâm thần của cậu.
Lúc trở về, đã đến chạng vạng, ngoài cửa sổ xe hiện lên từng mảng mây, lộng lẫy giống như màu sắc táo bạo trên tranh sơn dầu.
Tài xế lại bắt đầu nói: "Tiểu Tô à, chú vừa gọi điện thoại cho mẹ con, nghe ra cô ấy rất sốt ruột con trở về giải thích với cô ấy một chút đi.”
"Dạ được, cám ơn chú Chu."
Tài xế xuyên qua gương chiếu hậu nhìn thấy gương mặt Đường Thời Tô hết sức nghiêm túc yên tĩnh, nhịn không được đau lòng, đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy...
Nhưng dù sao cậu cũng là người ngoài, không dễ nói gì.
Vừa về đến nhà, Đường Vân Phàm liền nhìn thấy Dương Uyển Tú, cô giống như đã sớm chờ ở cửa phòng khách, vừa mở cửa trong nháy mắt nhìn chằm chằm Đường Vân Phàm, ánh mắt sắc bén.
Cô cho rằng vết thương của Đường Thời Tô là anh đùa bỡn, dù sao anh vẫn nhắm vào con trai cô.
Nhưng cô vẫn khắc chế được cảm xúc, ánh mắt sốt ruột chuyển đến trên người Đường Thời Tô.
Cô nói: "Thời Tô, con sao rồi?”
Đường Vân Phàm trực tiếp vòng qua cậu vào phòng khách, Đường Chính Minh ngồi trên sô pha, thấy anh nói một tiếng: "Chờ hai người về ăn cơm đấy.”
Dì nấu cơm bình thường giờ này đã rời đi nhưng bởi vì hôm nay bọn họ về trễ, cũng kéo dài thời gian.
Bốn người bọn họ ngồi ở trước bàn rộng rãi, mỗi người đều im lặng ăn cơm, ăn được một nửa, Đường Chính Minh mở miệng: "Thời Tô, vết thương của con là thế nào rồi?”
Đường Thời Tô ôn hòa nói: "Chỉ là bị bong gân thôi ạ, bác sĩ nói nghỉ ngơi một tuần là tốt rồi.”
Đường Vân Phàm thấy khâu kim mở miệng: "Cậu chỉ muốn trốn thoát huấn luyện quân sự phải không? Muốn lười biếng thì nói thẳng."
Đường Thời Tô bất giác siết chặt đũa trong tay, vì sao thái độ của Đường Vân Phàm đối với cậu lúc tốt lúc xấu, cậu vốn còn tưởng rằng... Là cậu tự mình đa tình sao?
Hơi thở của cậu có chút không thông, nghe được Đường Chính Minh răn dạy Đường Vân Phàm: "Con nói cái gì vậy, em trai con bị thương, còn biết lễ phép không vậy?”
Bình thường khi Đường Chính Minh khiển trách Đường Vân Phàm, Dương Uyển Tú đều khuyên nhủ, nhưng lần này cô vẫn giữ im lặng.
"Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi lịch sự, phải không? Ông đừng thêm mong muốn của ông vào tôi."
Đường Vân Phàm lộ ra nụ cười châm chọc: "Vậy xin lỗi nha, mẹ tôi không dạy tôi lễ phép, ông có thể gánh vác thêm một chút được không?”
Bầu không khí đột nhiên giảm xuống đến đóng băng, Đường Chính Minh tức giận đến không nói nên lời, ngón tay ấn mi tâm.
Sao gia đình họ lại như vậy?
Đại khái là một năm trước, vợ cũ của hắn bởi vì bệnh mà qua đời làm cho Đường Vân Phàm hơn nửa năm tâm trạng phiền muộn, sau đó hắn đem Dương Uyển Tú đưa đến nhà, còn có con trai Đường Thời Tô của cô.
Nhưng sau khi bọn họ tới, mấy tháng Đường Vân Phàm đều giở quẻ, buổi tối còn thường xuyên đi ra ngoài lêu lổng, hắn cũng bởi vì nội tâm áy náy cho nên đa phần dễ dàng tha thứ cho Đường Vân Phàm.
Nhưng kiên nhẫn của người lớn luôn có hạn, hắn hy vọng con mình có thể hiểu chuyện như Đường Thời Tô.
Thấy không có ai nói chuyện, Đường Vân Phàm nói: "Tôi ăn no rồi, lên lầu trước.”
"Vân Phàm." Dương Uyển Tú gọi anh lại, đôi mắt xinh đẹp phiếm hồng.
Đường Vân Phàm đứng chờ cô nói chuyện.
"Dì biết con vẫn không thích dì, gia đình này dù sao cũng phải có một người phụ nữ xử lý tất cả mọi thứ, dì không cầu con có thể gọi dì một tiếng mẹ, nhưng cũng cho dì một chút tôn trọng được không?"
Dương Uyển Tú rất đẹp, nói đến lời này thật sự đâm thẳng vào lòng người, Đường Vân Phàm biết rõ lực sát thương của cô ta đối với nam nhân lớn bao nhiêu, nếu như anh không phải biết tình tiết, có thể cũng bị bộ dạng điềm đạm đáng thương này của cô lừa gạt.
Đường Thời Tô: "Mẹ, đừng nói nữa."
Đường Vân Phàm không nghĩ tới Đường Thời Tô cũng xen vào, anh không chút nể mặt Dương Uyển Tú: "Dì Dương, lúc mới tới dì cũng nói như vậy, không phải chỉ là tạm ở nhà chúng tôi sao?”
Anh vừa nói ra, sắc mặt Dương Uyển Tú nhất thời trở nên tái nhợt.
Cô không nghĩ tới qua thời gian lâu như vậy, Đường Vân Phàm vẫn là không hề cho cô một chút mặt mũi.
Bữa cơm này ăn cực kỳ không thoải mái, nhưng trong lòng Đường Vân Phàm không có cảm giác đặc biệt, chỉ là dựa theo người nói chuyện mà thôi.
Dù sao anh cũng không phải Đường Vân Phàm.
Anh lên lầu tắm rửa, lại nằm sấp trên giường chơi trò chơi mấy tiếng đồng hồ.
Bụng đột nhiên kêu lên một tiếng.
Đường Vân Phàm: ...
Anh đói bụng, vốn giữa trưa đã bị Thẩm Diệu làm cho ghê tởm đến không ăn bao nhiêu cơm, cơm chiều lại bị Đường Chính Minh quấy rầy.
Vì vậy, anh đã mở cửa, xuống cầu thang, tìm kiếm thức ăn.