Chương 1: Khai giảng

Đường Vân Phàm ở trong phòng khách tối tăm mò mẫm bật đèn, trong phòng chợt sáng lên.

Anh bị đám cẩu bằng hữu kia cho uống rất nhiều, đầu óc cũng nhất thời không xoay chuyển được, chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu niên vừa vặn đến phòng khách rót nước, trên mặt cũng không có ý chán ghét căng thẳng như trước.

"Đường Thời Tô?" Miệng anh vừa nói xong, thân thể liền loạng choạng vấp vào góc sô pha, ngay lập tức ngã xuống.

Vẻ mặt của thiếu niên đang rót nước thay đổi, cậu vội vàng đặt ly xuống rồi bước tới đỡ anh.

"Bốp!"

Thiếu niên liếc mắt nhìn bàn tay bị đánh đỏ bừng, giọng nói rụt rè: "Anh, anh say rồi, em đi pha cho anh nước mật ong."

Vừa rồi đến gần một chút, cậu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.

Đường Vân Phàm ngày thường ít khi ở nhà, sau đó nửa đêm mới trở lại, mang theo một thân mùi rượu.

"Tôi gọi cho cậu sao cậu lại phớt lờ tôi?” Đường Vân Phàm mặc dù đang cố tình gây sự, nhưng ngữ khí coi như ôn hòa.

Đôi mắt màu hổ phách của thiếu niên khẽ động, cậu mím môi, sợ anh tức giận nhẹ nhàng giải thích: "Em vừa rồi không nghe thấy.”

Đường Vân Phàm giờ phút này không muốn làm khó xử cậu, anh vì duy trì hình tượng ăn chơi trác táng mà đi ra bên ngoài lăn lộn lâu như vậy, còn chưa ăn cơm tối, bụng đang cồn cào.

Vì thế anh trông mong nhìn Đường Thời Tô: "Anh muốn ăn, không cần nước mật ong.”

Lúc say rượu và tỉnh táo anh hoàn toàn như hai người.

Đường Thời Tô ánh mắt khẽ động.

Lúc này, một âm thanh máy móc lạnh lùng vang lên trong đầu Đường Vân Phàm: "Chú ý, đã chệch khỏi tính cách nhân vật."

Đầu óc Đường Vân Phàm dừng lại, tỉnh táo lại như phá tan sương mù, thay đổi giọng điệu ra lệnh: "Tao đói bụng, còn không đi nấu đồ cho tao ăn?”

Lông mi dài của Đường Thời Tô che đi cảm xúc trong đáy mắt, không bị tính tình xấu của anh ảnh hưởng, không chút oán hận nào mà đáp ứng: "Nấu mì có được không?”

Đường Vân Phàm gật đầu, nhìn bóng lưng thiếu niên.

Có chút gầy gò, sống lưng cao thẳng, giống như một cây trúc cao ngất.

Khi say suy nghĩ luôn hỗn loạn, tuy rằng anh đã thích ứng với thế giới này, nhưng vẫn cảm thấy mọi thứ đều rất vớ vẩn.

Ngón tay thon dài di chuyển đến trước ngực, nơi có sợi dây chuyền ngọc thạch màu đen, anh nhẹ nhàng nắm lấy.

Hệ thống được giấu trong sợi dây chuyền này.

Anh bị hệ thống mạnh mẽ đưa đến thế giới tiểu thuyết này, hệ thống nói cho anh biết, nhất định phải để cho nhân vật chính của tiểu thuyết Đường Thời Tô cùng Thẩm Diệu ở bên nhau, anh mới có thể trở lại thế giới ban đầu.

Và anh là bia đỡ đạn trong sách, anh trai khác cha khác mẹ với Đường Thời Tô.

Sau khi hệ thống thông báo cho anh về cốt truyện, anh phải dừng lại một lúc lâu mới từ từ tiếp nhận nội dung của cuốn tiểu thuyết. Không phải là anh chưa từng đọc tiểu thuyết, nhưng là anh chưa từng thấy qua cuốn tiểu thuyết nào vớ vẩn như vậy.

Lướt web để học thêm từ vựng, tóm lại hai nhân vật chính chính là "cặn bã công tiện thụ".

Thẩm Diệu là kẻ chuyên bắt nạt trong trường học, ngay khi nhìn thấy Đường Thời Tô lúc khai giảng hắn ta đã bị thu hút bởi vẻ bề ngoài sạch sẽ kia, tâm tư đen tối trong hắn bắt đầu nảy nở.

Cách mà tên cặn bã Thẩm Diệu thích một người là muốn tiêu diệt người đó chứ không phải bảo hộ.

Ngược lại Đường Thời Tô, có tâm địa thánh thiện không oán không hận, bị các loại khi dễ đều có thể tha thứ, bất kể là mình thê thảm cỡ nào.

Đương nhiên, một bên nguyện ý đánh, một bên nguyện ý chịu, còn có thể nói cái gì nữa.

Hệ thống cũng nói, quỹ đạo của thế giới này đã móp méo, nguyên bản "Đường Vân Phàm" sau khi xảy ra tai nạn xe cộ ngoài ý muốn qua đời, sự xuất hiện của anh đến là để bổ sung sinh mệnh cho cơ thể này.

Cho nên mục đích của anh chỉ có một, chính là thúc đẩy Đường Thời Tô cùng Thẩm Diệu đến với nhau.

Trong lúc suy tư, chóp mũi chợt ngửi thấy một mùi hương.

Đường Thời Tô bưng bát, nhẹ nhàng đặt trên góc bàn.

Phủ bên trên sợi mì trong bát là trứng màu cam vàng, rắc thêm hành lá trông rất hấp dẫn.

Sau đó, cậu đi vào nhà bếp rồi rót một ly nước mật ong.

Đường Vân Phàm nhớ tới mình cần phải làm gì.

Anh không kiên nhẫn nói với Đường Thời Tô: "Mày lượn được rồi."

Vốn nên nói cút, sẽ có vẻ hung dữ một chút, nhưng em trai hờ vừa mới nấu mì cho anh ăn, khiến anh nói không được lời khó nghe.

Đường Thời Tô không lập tức rời đi, ngược lại nhắc nhở: "Mì có chút nóng, phải ăn chậm một chút.”

Sau khi nói xong, cậu lại nói với anh bằng một giọng nhỏ nhẹ hơn: "Chúc ngủ ngon."

Đường Vân Phàm liếc hắn một cái, khịt mũi ngạo mạn.

Tầm mắt bị hấp dẫn bởi những ngón tay đỏ ửng của em trai hờ, ngón tay cậu rất trắng lại có chút đỏ, vừa rồi hẳn là bị bỏng nên mới nhắc nhở anh.

Ý thức được điều này làm cho đáy lòng Đường Vân Phàm có chút phiền muộn, vẻ mặt trở nên u ám.

Đường Thời Tô không dấu vết thu hồi tay, ngón tay lướt qua chỗ vết đỏ, nổi lên đau đớn, yên lặng rời đi.

Sau khi cậu đi, Đường Vân Phàm uống nước mật ong trước mặc dù đang rất đói.

Chất lỏng ngọt ngào lăn trên đầu lưỡi, Đường Vân Phàm nghĩ đến ngày mai sẽ bắt đầu đi học, còn Đường Thời Tô cũng sẽ bắt đầu cuộc sống bị bắt nạt...

Tâm trạng phức tạp.

Anh đối với Đường Thời Tô là có chút tức giận, đối mặt với sự bắt nạt ở trường học, nếu cậu đều có thể tha thứ cho đám ác nhân kia, vậy người khác dù có thay cậu tức giận cũng vô dụng.

Nhớ lại kinh nghiệm của chính mình, Đường Vân Phàm một ngụm uống hết nước mật ong trong ly, ngoài miệng mắng: "Đồ ngu xuẩn.”

Vừa dứt lời, phía sau anh liền vang lên thanh âm Đường Thời Tô: "Anh, sáng mai phải khai giảng.”

Đường Vân Phàm sửng sốt suýt chút nữa làm rơi cái ly, sau khi phản ứng lại trừng mắt nhìn Đường Thời Tô, "Không cần mày nhắc nhở tao!”

"Còn nữa, ngu xuẩn là đang mắng mày đấy."

Đường Thời Tô: "..."

Hệ thống phát hiện có điểm không đúng, nhắc nhở: "Có thể mắng mạnh bạo một chút, bắt đầu từ người nhà cậu ta, hoặc so sánh cậu ta với gia súc các loại, hiệu quả mắng chửi sẽ tốt hơn."

Đường Vân Phàm: … Hệ thống, mày không có trái tim.

Làm thế nào hệ thống này có thể hiểu rõ hơn anh?

Cũng trách anh năm đó chỉ học đánh nhau mà không có học chửi người khác, hiện tại muốn mắng chửi người cũng không biết mắng như thế nào.

Không khí trầm mặc một hồi, Đường Vân Phàm có chút không chống đỡ nổi ánh mắt trong suốt của cậu, trầm giọng nói: "Nhìn cái gì?”

Đường Thời Tô nhìn thấy cái ly trong tay anh đã bị uống cạn, lại nhìn khuôn mặt anh, tuy rằng biểu tình Đường Vân Phàm vẫn rất khó chịu, nhưng cậu luôn cảm thấy anh ... có chút ngoan ngoãn.

Tuy rằng ngoài miệng luôn bài xích cậu, nói không cần nước mật ong, trên thực tế sau khi cậu rời đi lại lén uống sạch.

Không thể nói ra, nếu không Đường Vân Phàm nghe được sẽ nổ tung.

"Em quên lấy ly nước." Đường Thời Tô giải thích, đi tới bàn lấy ly của mình.

"Anh, em lên lầu."

Đường Vân Phàm mím môi: Mau biến đi!

Sáng sớm hôm sau, Đường Vân Phàm bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Có thể là do tối hôm qua uống rượu, đầu óc anh còn có chút choáng váng, người ở cửa lên tiếng: "Vân Phàm, dậy đi, hôm nay phải cùng em trai đi học.”

Thanh âm người phụ nữ ôn nhu dễ nghe, Đường Vân Phàm lại nhíu mày.

Anh không trả lời, người phụ nữ ở cửa kêu vài tiếng liền dừng lại, sau khi làm tốt việc giữ thể diện mới rời đi.

Đường Vân Phàm vò mái tóc bù xù của mình, bất đắc dĩ chấp nhận số phận, anh phải học lại trung học.

Rửa mặt xong xuống lầu, Đường Vân Phàm nhìn ba người ngồi trước bàn ăn.

Ba anh, mẹ Đường Thời Tô, còn có Đường Thời Tô.

Bầu không khí rất tốt.

Thật không may.

Anh trầm mặt, hạ thấp lông mày, cũng không chào hỏi ai, vẻ mặt khó chịu ngồi xuống ghế.

Hành vi bất lịch sự như vậy tự nhiên khiến Đường Chính Minh chú ý, hắn nhịn không được mở miệng: "Chào trưởng bối cũng không biết sao?”

Đường Vân Phàm cầm lấy sữa, nhướng mi, lười biếng mở miệng: "Là trưởng bối gì của tôi?”

Đường Chính Minh há mồm muốn khiển trách anh, người phụ nữ bên cạnh nhẹ giọng ngăn lại: "Được rồi được rồi, hôm nay là ngày đầu tiên đến lớp, các con đừng đến muộn.”

Khuôn mặt không chút biểu cảm của Đường Vân Phàm làm cho người ta cảm thấy khó gần, anh còn cố ý liếc Dương Uyển Tú một cái.

Ngay lập tức làm cho nụ cười của cô bị đông cứng trên mặt.

Bữa ăn này dưới sự cố ý của anh, đều ăn không vui.

Lúc chuẩn bị rời khỏi nhà, anh bị Dương Uyển Tú gọi lại.

Ánh mắt Dương Uyển Tú có chút phức tạp, nhưng tươi cười trên mặt vẫn ôn hòa như trước, đối đãi anh như con ruột.

"Vân Phàm, Thời Tô đi học, ở trường phiền phức con chăm sóc nó nhiều hơn."

Đường Vân Phàm nở một nụ cười ác ý, răng nanh trắng muốt giống như răng nanh của ác ma: "Con của dì Dương, tôi đương nhiên phải chăm sóc thật tốt.”

Hai chữ "chăm sóc", anh thêm nhấn mạnh.

Không đợi cô trả lời, Đường Thời Tô đi tới nói: "Trước tám giờ phải đến trường, muộn nữa sẽ trễ giờ. Anh, chúng ta đi thôi.”

Có tài xế chuyên môn đưa bọn họ đi học, Đường Vân Phàm ở trong xe cũng không nhàn rỗi khơi mào bệnh của Đường Thời Tô.

"Hôm nay trường có nói yêu cầu học sinh mặc đồng phục sao, làm bộ làm tịch."

Đường Vân Phàm đánh giá Đường Thời Tô, tuy rằng cậu mặc đồng phục màu xanh trắng đơn giản, từ đầu tới chân thoạt nhìn lại không hề ngu ngốc như một học sinh bình thường, ngược lại càng giống một cây xanh biếc hơn, mọng nước, thanh tú có chút quá phận, sạch sẽ không tỳ vết.

Chẳng lẽ, đây là nguyên nhân Thẩm Diệu muốn thu thập cậu?

Tốt đẹp và sạch sẽ, luôn luôn làm cho những người có tâm trí tối tăm nảy ra một số ý tưởng bẩn thỉu trong đầu.

Đường Thời Tô vẻ mặt hơi giật mình, trong mắt màu hổ phách nhất thời đau lòng, tựa hồ muốn nói cái gì lại không biết nên nói thế nào.

Trông thật đáng thương.

Trong lòng Đường Vân Phàm có chút dao động, nhưng rất nhanh bị anh đè xuống.

Xe chạy qua mặt đường bằng phẳng, cây ven đường không ngừng lùi xa ngoài cửa sổ, một buổi sáng dễ chịu, mọi thứ đều mềm mại và thoải mái.

Nhưng Đường Vân Phàm dọc theo đường đi cũng không ngừng mỉa mai chế giễu Đường Thời Tô.

"Mày nghĩ rằng lớn lên trông đẹp có ích gì không?"

"Mày nghĩ thành tích tốt, ba tao sẽ chiếu cố cho mày nhiều hơn sao?"

"Nói cho mày biết, sớm muộn gì sẽ có một ngày tao cũng sẽ đuổi hai mẹ con mày ra khỏi cửa nhà họ Đường."

Đường Vân Phàm cơ hồ đem tất cả những lời châm chọc trong bụng đều móc ra, ác độc của anh hoàn toàn làm nổi bật sự nhu thuận hiểu chuyện của Đường Thời Tô.

Người lái xe phía trước không thể không nói: "Tiểu Phàm ..."

Đường Thời Tô mở miệng, ánh mắt lấp loé, một chút cũng không tức giận: "Anh ấy là đang giáo dục cháu, vì muốn tốt cho cháu mà thôi."

Đường Vân Phàm câm lặng, thật sự không thể tiếp tục.

Chiếc xe dừng lại từ từ ở trước cổng trường, tài xế nhắc nhở: "Đến rồi."

Đường Vân Phàm vẻ mặt kiêu căng: "Năm phút sau mày mới được xuống xe, đừng đi cùng tao, mất mặt."

Anh vừa nhấc chân ra ngoài liền nghe thấy thiếu niên gọi anh lại: "Anh ơi."

Đường Vân Phàm dừng một chút, thanh âm trầm xuống vài phần: "Đừng gọi tao là anh.”

Sau khi anh rời đi, tài xế an ủi thiếu niên bị bỏ lại trong xe, "Đừng buồn, Tiểu Phàm nghịch ngợm, tạm thời cậu ấy như vậy đúng là không thể chấp nhận được..."

Người lái xe thấy mình đã nói sai.

"Bởi vì do cháu và mẹ cháu, cháu biết." Đường Thời Tô nhẹ giọng nói, lông mi mảnh khảnh khẽ rũ xuống, đáy mắt cảm xúc không rõ ràng.

Tài xế thở dài.

Tất cả những lỗi lầm này đều là người lớn gây ra, dù thế nào cũng không nên liên lụy đến trẻ nhỏ.

"Đừng suy nghĩ nhiều, đây không phải là tại cháu." Tài xế nói, lại nhìn đồng hồ thúc giục cậu: "Mau đi học đi, muộn là không tốt đâu."

Đường Thời Tô ngước mắt lên, ánh mắt trở nên trong suốt, lễ phép mở miệng: "Cám ơn chú Chu.”

Lớp 12

Một nam sinh đeo kính đi tới bên cạnh Đường Vân Phàm, "Tôi có thể ngồi ở đây không?”

Đường Vân Phàm không quan tâm, ừ một tiếng.

Anh chẳng qua là tùy tiện tìm một vị trí ngồi mà thôi, dù sao học sinh kém sẽ tự giác chọn vị trí phía sau, anh ngồi ở tổ thứ tư, hàng thứ hai bên phải từ dưới lên.

Bạn học nọ lịch sự nói lời cảm ơn.

Mà Đường Thời Tô đến lớp vào phút cuối.

Nhìn ra được cậu đi rất vội, mái tóc đen vốn ngay ngắn bây giờ hơi lộn xộn, lộ ra cái trán trơn bóng, đôi mày thanh tú, cả người lộ ra cảm giác thiếu niên tràn đầy sức sống tuổi trẻ, trong phòng học có chút ngột ngạt, cậu giống như một cơn gió mát mẻ từ từ thổi đến.

Tất cả mọi người đều bị cậu thu hút, ngây người nhìn cậu.

Mà cậu nhìn qua một vòng trong lớp học, ngồi xuống bên trái hàng thứ hai của tổ thứ ba.

Sau khi cậu ngồi xuống bỗng nhiên nhìn thoáng qua phía sau, chính là phương hướng Đường Vân Phàm.

Sau đó, một giáo viên nữ mặc quần áo chuyên nghiệp bước vào lớp học, tự giới thiệu bản thân, tiếp theo là nói về những điều cần lưu ý của ngày khai giảng.

Sự chú ý của Đường Vân Phàm dừng lại ở hai chữ "Nghiêm Phương" trên bảng đen.

Vô thức nhớ lại thời trung học của mình ở thế giới ban đầu.

Thật sự. Càng sống càng thụt lùi.

Lúc anh đang suy nghĩ miên mang, cánh cửa đập mạnh vào tường phát ra tiếng động lớn, anh nhanh chóng định thần lại thì thấy trước cửa có một thiếu niên tuấn mỹ cao lớn.

Không cần phải nói, động tĩnh chính là hắn làm ra, hắn không tịch thu thần thái kiêu ngạo của mình, trực tiếp mở miệng: "Cô ơi, em có thể vào không?”