Khi Chu Diệu ra khỏi ktv, sắc trời bên ngoài đã tối đen, những ngọn đèn neon bên đường sáng lên, lại không xua tan nỗi hoang mang trong lòng.
Vẻ mặt hắn u ám, ngó nhìn chung quanh, nâng cánh tay không ngừng gọi điện thoại cho Nguyễn Đại, nhưng bất luận có gọi bao nhiêu, vang lên là âm thanh nhắc nhở lạnh lẽo.
【Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời khóa máy, xin vui lòng gọi lại sau.】
【Xin lỗi ......】
【Xin lỗi ......】
Chu Diệu nghe xong vô số những lời xin lỗi trong điện thoại, sắc mặt càng lúc càng đen, môi mỏng mím chặt, cằm bạnh ra, đường nét lạnh cứng.
Hắn ngắt điện thoại lại nhịn không được chửi bậy, ngọn lửa vô danh trong lòng không nơi nào phát tiết, không biết là đối với bản thân mình hay là đối với Từ Xuân Thuần nữa, hoặc là cái người lười giải thích kia một lời không hợp xoay người liền chạy không thấy tăm hơi đâu.
Chu Diệu lúc này mới phát hiện hiểu biết của mình đối với Nguyễn Đại ít đến đáng thương, ngoại trừ điện thoại, hắn hoàn toàn không biết tìm cô như thế nào.
Những nơi cô thường đi đến, số điện thoại của bạn bè cô, lúc này cô sẽ đi đâu.
Hắn toàn bộ chẳng biết gì cả.
Rõ ràng cô luôn mặt dày ăn vạ ở cạnh hắn, đuổi cũng không đi, không nghĩ rằng thật sự muốn tìm cô lại khó khăn đến như vậy.
Chu Diệu nhìn dòng xe phía trước bị kẹt đến tê liệt, buổi tối cuối tuần từ 6 giờ đến 8 giờ vẫn luôn là giờ cao điểm dòng xe cộ qua lại, chí ít cô không thể gọi xe đi được.
Hắn tâm phiền ý loạn mà tặc lưỡi, tùy tiện chọn một phương hướng chạy qua, ngoài hắn ra Đinh Gia Hào, Lục Hạo, còn có Từ Xuân Thuần bọn họ cũng từ ktv chạy ra.
Suy cho cùng vẫn là một trận hiểu lầm, Đinh Gia Hào và Lục Hạo khó thấy nếm có ngày được mùi vị áy náy là như thế nào, đi theo phía sau mông Chu Diệu ngó nhìn bốn phía, kéo cổ họng gọi tên Nguyễn Đại.
Hai nữ sinh thì đi tìm ở con đường khác, hỏi người đi đường nhưng mà chẳng có chút thu hoạch nào.
Càng xui xẻo hơn nữa là, mây đen kéo đến còn dần dần nhỏ những giọt mưa xuống, ban đầu chỉ là cơn mưa rất nhỏ, sau đó càng lúc càng to trở thành mưa bão.
Nhϊếp Cầm Cầm chịu không nổi nên về trước, Đinh Gia Hào và Lục Hạo tìm nơi trú mưa nhìn Chu Diệu vẫn còn đang ở trên đường tìm người, hét lớn lên :" Anh Diệu, mưa rồi, hay là anh trú mưa chút đi, em gái Nguyễn chắc về nhà trước rồi."
Thân hình trong mưa của Chu Diệu khựng lại, cả người bị mưa mờ bao phủ, trong bóng tối lờ mờ sắc mặt hắn trầm xuống nhìn không rõ biểu tình.
Lúc này Từ Xuân Thuần mua dù trở lại trông thấy hắn đứng dưới trời mưa, liền vội vàng đi tới chia nửa dù cho hắn, lo lắng nói :" Dù thế nào cậu cũng không thể dầm mưa mà tìm, lỡ bị cảm thì biết làm sao ?"
Chu Diệu không cảm kích, xoay người lại đi vào trong làn mưa, tùy tiện gọi một chiếc taxi, giọng điệu và vẻ mặt nhàn nhạt, " Tôi đi về đây, các cậu tùy ý."
Đinh Gia Hào đưa mắt nhìn hắn lên xe rời đi, " Anh ấy là trở về tìm người ?"
" Chắc chắn là thế." Lục Hạo thở dài, " Lần này xác thực là lỗi của chúng ta."
Từ Xuân Thuần mím môi, nhìn chiếc xe dần biến mất trong mưa, tay nắm thật chặt cán dù.
Trong xe, Chu Diệu nhìn bên ngoài cửa sổ, ánh mắt vô thức lướt qua mặt mỗi một cô gái trên đường, cẩn thận nhìn.
Lúc này, một chiếc xe cứu thương vang tiếng còi từ bên cạnh gào thét chạy qua, hắn nhàn nhạt liếc nhìn một cái nhưng không chú ý.
*
Nguyễn Đại bị người bên cạnh nói chuyện đánh thức, nôn nóng, lo lắng, sợ hãi, còn có tranh chấp, giống như một chiếc búa nhỏ nặng nề gõ vào dây thần kinh não của cô.
Mí mắt cô hơi động đậy, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà trắng như tuyết, ngẩn người, ngửi thấy một mùi hơi giống như là mùi nước sát khuẩn, khiến cô chốc lát liền nhận ra mình đang ở đâu.
Nơi này là ...... bệnh viện?
Ánh mắt Nguyễn Đại mê mang dần dần thanh tỉnh, bỗng mở to đôi mắt, nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê.
Lúc cô ngồi bên vệ đường khóc lóc, trông thấy một cô bé sắp sửa bị một chiếc xe mô tô đâm phải, sau đó không suy nghĩ mà lao tới đẩy cô bé ra, kết quả chính mình bị đυ.ng, sau một trận đau nhức, cơ thể giống như một quả bóng "piu" văng ra.
Sau đó ......
Liền không có sau đó rồi.
Nguyễn Đại cạn lời nhắm mắt lại.
Não cô có hố sao? Thế mà làm ra chuyện bỏ mình cứu người, là chê mạng không đủ dài hay là điện thoại chơi không vui?
Lại nói tại sao cô ngồi bên vệ đường khóc lóc chứ?
Nguyễn Đại chau mày nghĩ ngợi, cái đầu hôn mê giựt giựt đau đớn, phát hiện nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.
Một giọng nữ kinh hỉ làm suy nghĩ của cô đứt đoạn.
" Cháu tỉnh rồi à! Quá tốt rồi, thật là ông trời phù hộ, mau, nhanh đi gọi bác sĩ tới !"
Nguyễn Đại chầm chậm chuyển động tròng mắt, nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ tiều tụy của người phụ nữ ngồi bên mép giường, vẻ mặt kích động nhìn cô.
" Cô là ?" Nguyễn Đại hé miệng, giọng nói khàn khàn dị thường, cổ họng giống như chứa đá sỏi vậy.
" Cô là mẹ của Miên Miên, cảm ơn cháu đã cứu lấy nó." Người phụ nữ dường như vui mừng đến rơi nước mắt, lập tức đứng lên kéo cô bé ở bên cạnh qua, " Mau cảm ơn chị đi, nếu không phải chị ấy cứu con, nói không chừng con không được nhìn thấy ba mẹ rồi."
Nguyễn Đại nhìn qua, nhận ra đó là cô bé mà cô đã cứu, cô bé sợ sệt nắm lấy góc áo của người phụ nữ, nhỏ giọng nói một câu cảm ơn chị.
" ...... Đừng khách sáo."
Việc đã đến nước này, Nguyễn Đại nhìn bé gái nhỏ xíu mềm mại đáng yêu, chỉ có thể tiếp nhận.
Cô phát hiện trong phòng bệnh còn có người khác, hình như là kẻ gây tai nạn và người nhà, tiếng tranh cãi vừa rồi chắc là hai bên đang thảo luận về vấn đề bồi thường và tiền thuốc men.
Rất nhanh bác sĩ đã tới kiểm tra tình hình sức khỏe của cô, " Đã chụp phim cho cháu rồi, chỉ có đầu gối và vùng đầu bị thương, nhưng không phải là rất nghiêm trọng, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ tốt lên, thân thể của cháu còn có chỗ nào không thoải mái không ?"
" Chóng mặt," Nguyễn Đại cảm nhận chút, " Còn đói bụng nữa."
" Xem ra không có vấn đề gì lớn." Bác sĩ rút bàn tay kiểm tra lại, lấy điện thoại của mình ra, " Điện thoại của cháu tắt nguồn rồi, mở không lên, cháu còn nhớ số điện thoại của người thân chứ ?"
Nguyễn Đại suy nghĩ rất lâu, mới miễn cưỡng báo số điện thoại của Hạ Oánh Tây, hơn nữa còn báo cả tên của mình, may là chưa quên, bác sĩ gọi qua sau khi nói một loạt tình huống đơn giản và rõ ràng, Nguyễn Đại nghe thấy tiếng thét bén nhọn kinh khủng lại quen thuộc, " Cái gì? Chú nói Nguyễn Đại bị tai nạn ?!"
Hạ Oánh Tây nghe Nguyễn Đại gặp nạn, một hai không nói nhiều liền bò từ trên giường xuống, mặc cả bộ đồ ngủ liền gọi xe chạy đến bệnh viện, cô nàng vốn cho rằng Nguyễn Đại của lúc này nhất định rất yếu ớt nằm bẹp trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt không có sức sống, mang máy thở, trên người sẽ cắm đầy ống tiêm, nhắm mắt chìm vào hôn mê chứ.
Nhưng mà hiện thực thì, lúc cô nàng đẩy cửa phòng bệnh, Nguyễn Đại đang lười biếng dựa đầu giường, tay cầm muỗng ung dung thong thả mà ăn cháo, tóc đen dài nghiêng rũ trên bờ vai thon gầy, che mất nửa khuôn mặt tinh xảo.
Quần áo của cô mặc còn ngay ngắn hơn so với cô nàng, trừ có chút bẩn, sắc mặt hơi nhợt nhạt, còn có trên trán bên ngoài dán băng gạc, căn bản nhìn không ra một chút dáng vẻ bị xe tông phải.
Khóe miệng Hạ Oánh Tây hơi giựt.
Xem ra tinh thần còn tốt chán hơn cô nàng nữa nha.
" Cậu xem như tới rồi." Nguyễn Đại ngoảnh đầu trông thấy cô nàng, khẽ cười một cái, " Mau ngồi đi."
Cô vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.
Hạ Oánh Tây vốn muốn phàn nàn đôi câu, sau khi nhìn thấy nụ cười của cô, sửng sốt một hồi, trong trí nhớ của cô ấy Nguyễn Đại đã rất lâu chưa cười đến thuần túy như vậy, bắt đầu từ lúc thích Chu Diệu, tâm tư của cô toàn bộ đều xoay quanh hắn mà chuyển động, hở tí là mặt mày ủ ê, còn ưu phiền hơn cả Lâm Đại Ngọc, nụ cười ngày thường không phải là giả vờ thì chính là qua quýt có lệ, rất ít khi thật lòng vui vẻ.
Hạ Oánh Tây và Nguyễn Đại rất thân với nhau, nhạy bén cảm nhận được cô giống như có chỗ nào đó không đúng, hình như cả người đột nhiên trở nên cởi mở hơn, khí chất cũng thay đổi chút, không giống với Nguyễn Đại, càng giống là ......
Hạ Oánh Tây nghĩ tới một loại khả năng, trong lòng hồi hộp, lập tức chạy qua, thăm dò nhỏ giọng hỏi :" Tô Nhuyễn Nhuyễn ?"
Nguyễn Đại chẳng hiểu gì, " Cậu gọi tên trước kia của tớ làm gì ?"
" Cậu ...... cậu không mất trí nhớ sao ?" Hạ Oánh Tây nghiến răng nghiến lợi nói :" Không quên cái chết của chú và dì chứ ?"
" Đương nhiên đều nhớ hết rồi." Nguyễn Đại ngược lại không xuất hiện cảm xúc gợn sóng gì quá lớn, giọng điệu bình tĩnh, " Lúc bọn họ đang chấp hình nhiệm vụ bị súng bắn chết ...... Cậu đột nhiên nhắc tới cái này làm gì ?"
" Không," Hạ Oánh Tây mới yên tâm, " Tớ còn tưởng cậu đang diễn giống như trên phim ấy, bị tông đến mất trí nhớ, cảm thấy tính cách của cậu hình như có chút giống với trước kia."
Nguyễn Đại trước kia, cũng chính là Tô Nhuyễn Nhuyễn, rạng rỡ như ánh mặt trời, hoạt bát, cởi mở, từ nhỏ chính là vua của bọn trẻ con, vô cùng nghịch ngỡm, nhưng từ sau khi ba mẹ mất, cô liền trở nên trầm mặc hướng nội, không thích nói chuyện, cũng không thích cười, sau đó vì sự xuất hiện của Chu Diệu tuy rằng cải thiện rất nhiều, nhưng cảm giác cô hình như sống thật mệt mỏi ......
" Đúng rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?" Hạ Oánh Tây nhìn thấy trên tủ ở đầu giường có giỏ trái cây, liền cầm lấy một quả táo gọt bỏ vỏ, nhịn không được hỏi, " Sao cậu bị tai nạn, Chu Diệu đâu ?"
Nguyễn Đại đang ăn cháo, nghe thấy tùy tiện hỏi :" Đó là ai ?"
" Khụ !!" Hạ Oánh Tây xém chút bị sặc nước miếng, dùng sức ho khan, khiến dao con suýt chút cắt trúng tay, cô nàng bỗng ngẩng đầu nhìn cô :" Cậu không biết Chu Diệu? Không phải cậu đang đùa với tớ chứ ?"
Nguyễn Đại ngẩn người, " Tớ nên biết à ?"
Hạ Oánh Tây nhìn vẻ mặt này của cô không giống là giả, nuốt nước miếng nói :" Cậu còn nhớ thằng chồng chưa cưới của cậu là ai không ?"
Nguyễn Đại :" ...... Tớ chưa tới 20 tuổi, đâu ra chồng chưa cưới ?"
" Cậu có người mình thích chưa ?"
" Có nha."
" Tớ nói mà ......" Hạ Oánh Tây vừa mới thở phào, liền nghe thấy cô nói :" Ngô Ngạn Tổ."
" ......"
Hạ Oánh Tây lại hỏi cô mấy vấn đề khác, trải qua xác nhận của cô ấy, Nguyễn Đại hoàn toàn không nhớ bất kỳ chuyện gì liên quan đến Chu Diệu, ký ức về hắn là trống rỗng.
Không riêng gì cô nàng, ngay cả bản thân Nguyễn Đại cũng cảm giác được trí nhớ khác thường của mình.
" Cho nên cậu nói cái tên Chu Diệu đó rốt cuộc là ai thế ?"
Hạ Oánh Tây do dự một lúc, vẫn là nói sự thật cho cô biết, cái đồ chơi này giấu giếm không được, giấu đực một lúc nhưng không giấu được cả đời, Nguyễn Đại thích Chu Diệu đến ai ai cũng biết, đến trường học tùy tiện tóm một người nào đó liền hỏi ra ngay.
Thế là Hạ Oánh Tây đem Nguyễn Đại lúc trước có bao nhiêu thích Chu Diệu, thích đến mức hèn mọn cỡ nào, vì thế làm bao nhiêu chuyện ngốc nghếch, từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ một năm một mười chi tiết kể lại một lần.
Nguyễn Đại nghe xong, hoàn toàn không dám tin đó là mình.
" Cậu xác thực người mà cậu đang nói là tớ? Tớ có cái công phu này không bằng học hành đàng hoàng, còn có ích hơn so với đàn ông."