Chương 6: Người đẹp

Trong lớp có chút náo nhiệt, không ít người nhìn về hướng Chu Diệu xì xầm nói chuyện riêng, còn là lần đầu tiên thấy hắn ngồi cùng bàn với con gái.

Chu Diệu không thèm quan tâm đến, mắt hơi khép lại, như kẻ không xương dựa trên ghế, bộ dạng lười biếng mệt mỏi, từ góc nhìn của Nguyễn Đại, chỉ trông thấy cái đầu đen sì của hắn.

Thật là tức chết mà.

Nguyễn Đại thấy hắn ngồi cùng một chỗ với nữ sinh, hai mắt tức đến bốc lửa, giống như bị người khác ngay tại chỗ tạt một chậu nước lạnh vào mặt, dập tắt toàn bộ nhiệt tình của cô, cũng dập tắt sự hưng phấn và mong đợi nhiều ngày của cô.

Từ lúc biết bản thân được phân vào một lớp với Chu Diệu, cô đã cực kỳ cực kỳ hi vọng ngày này mau tới, còn cố ý mua chuộc Đinh Gia Hào và Lục Hạo, vì để được cùng bàn với hắn.

Ai ngờ hắn thà ngồi cùng với một cô gái xa lạ, cũng không muốn ngồi với cô.

Nguyễn Đại tâm tình hậm hực, ngực khó chịu, bực bội nói không nên lời, quên mất bản thân ở trường là một tiểu bạch hoa, trên mặt không có lấy nửa nụ cười.

Thầy chủ nhiệm đứng trên bục đếm số học sinh, quái lạ "ấy" một tiếng, " Sao thiếu mất một em? Nghiêm Thâm Xuyên đâu, còn chưa tới à ?"

Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cũng không rõ.

Lúc này cửa lớp đột nhiên truyền đến một âm thanh mát mẻ :" Báo cáo."

Tất cả mọi người đều ngó qua.

Nghiêm Thâm Xuyên mặc bộ đồng phục đứng ở cửa, thân hình cao lớn thẳng tắp, trên mặt không có loạt biểu tình nào, cho người ta cảm giác không dễ gần.

Phía dưới bởi vì sự xuất hiện của cậu xôn xao không ngớt.

" Cậu ấy không phải là cái người đứng đầu toàn khối kia sao? Thì ra tên là Nghiêm Thâm Xuyên, tớ chỉ nhớ ảnh của cậu ấy mà thôi."

" Đệch, không nghĩ tới lúc sinh thời còn có thể nhìn thấy Chu Diệu và Nghiêm Thâm Xuyên học cùng một lớp."

" Hờ hờ, hotboy trường đều tập trung ở lớp ta, tuyệt quá đi."

......

Nguyễn Đại đưa tay chống cằm nhìn Nghiêm Thâm Xuyên, phản ứng ngược lại không quá lớn như những người khác, dù gì cũng coi như là quen biết.

Nghiêm Thâm Xuyên và cô sống cùng một tiểu khu, còn là bạn thân lúc nhỏ của Chu Diệu bọn hắn, trên đường đi học ngẫu nhiên sẽ chạm mặt nhau, có điều bởi vì thành tích học tập khác biệt quá lớn, cậu luôn học ở lớp mũi nhọn, cùng với bọn họ không có bất kỳ giao thoa nào cả.

" Được rồi, im lặng chút !" Thầy chủ nhiệm vỗ bảng đen, " Nghiêm Thâm Xuyên, em trước ngồi bên cạnh Nguyện Đại đi, tiết sau lại đổi lại."

" Thầy ơi, cậu ấy không ngồi cùng con gái đâu." Đinh Gia Hào tỏ vẻ rất am hiểu người anh em nhà mình, không để ý nói :" Đem bàn ghế cậu ấy chuyển qua, để cậu ấy trước ngồi cạnh em với Lục Hạo là được rồi ạ."

" Cái này ......" Thầy chủ nhiệm lưỡng lự.

" Không cần thiết vậy đâu." Nghiêm Thâm Xuyên nhàn nhạt lên tiếng, không nhanh không chậm đi tới trước vị trí bàn cuối trong lớp, cũng chính là chỗ bên cạnh Nguyễn Đại, bình tĩnh ngồi xuống.

" Đệch, cậu ấy đổi tính rồi ?" Đinh Gia Hào khϊếp sợ lên, phải biết rằng Nghiêm Thâm Xuyên càng không gần nữ sắc hơn Chu Diệu, lúc nhỏ vì không muốn cùng bàn với nữ sinh, thà chịu đứng chứ không thèm ngồi cùng.

Mà bây giờ cậu vậy mà chịu ngồi chung với Nguyễn Đại, thật là chấn động cả nhà cậu ấy.

Lục Hạo sờ cằm, " Tôi lúc trước liền cảm thấy ánh mắt cậu ta nhìn em gái Nguyễn không đúng lắm, sẽ không phải là kiểu tôi nghĩ đấy chứ ?"

" Có sao? Tôi ngược lại cảm thấy cậu ta nhìn ai cũng như nhìn thấy cục đá vậy."

" ...... Cậu thật hết thuốc chữa."

Bàn đầu.

Chu Diệu trông thấy Nghiêm Thâm Xuyên ngồi cạnh Nguyễn Đại, không dễ nhận ra đang nhăn mày, ngay cả chính mình cũng không phát hiện.

" Được rồi, trước cứ dựa theo như vậy đi." Thầy chủ nhiệm vỗ vỗ tay, " Bây giờ bắt đầu lên lớp rồi, mọi người lấy sách toán ra nào."

Nguyễn Đại lặng lẽ lấy sách ra, trước giờ chưa từng cảm thấy dày vò như vậy, cô không thân với Nghiêm Thâm Xuyên, ở tiểu khu có chạm mặt nhau cũng là kiểu sẽ không chào hỏi nhau, ngồi cùng nhau thực sự có chút xấu hổ.

Nếu như không quen biết còn đỡ, cái loại trạng thái nửa quen biết nhưng không thuộc thì càng phiền lòng.

Nguyễn Đại nhìn Nghiêm Thâm Xuyên một cái.

Vẻ mặt thiếu niên lạnh nhạt, tay cầm bút nhìn bảng đen, giống như là một con robot chỉ biết học.

Dường như cảm nhận được tầm mắt cô, Nghiêm Thâm Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, " Có việc sao ?"

Giọng nói rất nhẹ, lại nhẹ nhàng bất ngờ.

" Không có." Nguyễn Đại vội vã lắc đầu.

Nghiêm Thâm Xuyên trầm mặc một lúc, lại hỏi :" Là có chỗ nào không hiểu à ?"

" Không, không có." Nguyễn Đại lại lắc đầu, " Cậu nghe giảng tiếp đi, đừng để ý tới mình."



*

Nguyễn Đại thực sự không mấy am hiểu cách ứng phó kiểu người như Nghiêm Thâm Xuyên này, tiết học này dày vò vô cùng, cũng may sau khi hết tiết giáo viên chủ nhiệm liền đi tới văn phòng lấy bảng thành tích, sau đó sắp xếp lại chỗ ngồi lần nữa.

Thành tích của Nguyễn Đại tàm tạm, trước là ở giữa, hiện tại đổi đến lớp trọng điểm liền trực tiếp đội sổ, còn may chủ nhiệm lớp không dựa theo thành tích để học sinh chọn chỗ ngồi, mà là đem ngành học của các học sinh bổ sung thành một chỗ.

Thầy cảm thấy Chu Diệu thích hợp ngồi cùng với Từ Xuân Thuần, nên vẫn để bọn họ ngồi như cũ.

Mà Nguyễn Đại và Hạ Oánh Tây ngồi phía sau bọn họ, phía sau nữa là Lục Hạo và Đinh Gia Hào, và Nghiêm Thâm Xuyên thì phong thái đứng đầu ngồi ở bàn đầu.

" Cậu nói xem, đây có phải báo ứng cậu trọng sắc khinh bạn không nè ?"

Đang giờ lên lớp Tiếng Anh, Hạ Oánh Tây nhìn sắc mặt thối hoắc của Nguyễn Đại, cười đến bể bụng.

" Phắn." Nguyễn Đại mắt nhìn thẳng.

Hạ Oánh Tây nén cười, nhìn chăm chăm Từ Xuân Thuần đằng trước bên phải, ánh mắt đầy phòng bị.

Vừa nhìn Từ Xuân Thuần liền biết đây là một học sinh ngoan rồi, chăm chú nhìn bảng đen, không ngừng ghi chép.

Nói thật thì, cô ấy lớn lên không coi là đẹp, nhưng thắng ở ngũ quan thanh tú, bình dị dễ gần, tính cách cô ấy thẹn thùng, lớn lên gầy gầy nhỏ nhỏ, dễ đỏ mặt, rất dễ dàng kích hoạt ý muốn bảo vệ của đám nam sinh.

Nghe nói cô ấy học rất tốt, trước kia ở trường học luôn đứng nhất.

Nguyễn Đại sở dĩ để ý cô ấy đến như vậy, trừ là bạn cùng bàn khác giới đầu tiên của Chu Diệu, còn là kiểu đáng yêu mà hắn thích nhất.

Song cũng có khả năng là cô nghĩ nhiều rồi, cô ngồi ở đây lâu thế rồi, mà chưa thấy hai người họ giao lưu qua, Chu Diệu từ lúc lên lớp liền nằm trên bàn ngủ, không để ý đến bất kỳ ai.

Mà Từ Xuân Thuần có vẻ có chút sợ hắn, không nói chuyện với hắn, chỉ tập trung làm việc của mình.

Hoàn toàn là người của hai thế giới khác nhau, vừa nhìn là biết không có khả năng xảy ra phản ứng hóa học rồi.

Nguyễn Đại yên tâm dời mắt, bắt đầu nghe giảng.

Lúc này giáo viên Tiếng Anh đang giảng đến bài mới, cần người đứng lên đọc bài, cô nhìn một vòng, ánh mắt khóa chặt trên người Từ Xuân Thuần, " Bạn học mới, em tới đọc đoạn đầu tiên đi."

" Vâng." Từ Xuân Thuần có chút căng thẳng đứng lên, cúi đầu đọc câu, âm thanh mềm mềm dẻo dẻo, trong veo mềm mỏng, lúc đọc đến từ "favorite" này, cô giáo ngắt lời cô ấy, " Dừng, từ này em đọc lại một lần nữa."

Sắc mặt Từ Xuân Thuần từ từ phiếm hồng, bắt đầu đọc từ đầu :" her favorite book is ......"

" Em đọc từ favorite không chính xác," cô giáo chỉ ra vấn đề, " Là fei nhé, không phải fai, bạn học này, phát âm của em có chút nặng."

Từ Xuân Thuần lúng túng đến nổi hai tai đỏ rần.

Giáo viên Tiếng Anh lại gọi một người :" Nguyễn Đại, em giúp bạn sửa đúng một chút."

Nguyễn Đại bình tĩnh cầm sách đứng lên, nhanh lại lưu loát đọc hết cả câu :" her favorite writerluxun."

" Rất tốt, mời ngồi." Cô giáo hài lòng gật đầu, " Bạn học Nguyễn Đại đọc rất chuẩn, chính là đọc quá nhanh, bạn học mới, em học theo cách đọc của bạn ấy đọc một lần nữa."

Từ Xuân Thuần lại lắp ba lắp bắp đọc một lần, nhưng trước sau vẫn không phân biệt được âm từ, cô ấy đến từ nông thôn, chuyện khẩu âm này càng vội vàng lại càng không sửa ngay được.

" Phụt - -"

Có người cười ra tiếng, đặc biệt là mấy tên nam sinh nghịch ngợm gây sự kia, vui vẻ bắt chước cô ấy.

" Bạn ấy nói chuyện vui quá rồi, pha- quờ-rẹt ha ha ha, cười chết em rồi, đây chính là tiếng Anh vùng nông thôn sao ?"

" So với cô ấy, Nguyễn Đại tốt nhiều quá rồi."

" Đúng vậy đó, Nguyễn Đại lớn lên cũng đẹp, đâu như cô ấy, lúa muốn chớt."

Phía dưới một trận xì xầm.

Từ Xuân Thuần có chút không chịu nổi, cúi đầu không lên tiếng.

Mà Nguyễn Đại hơi hơi cau mày, mấp máy môi muốn ngăn cản, trước mặt, Chu Diệu bỗng lấy sách đập mạnh lên bàn, chậm rì rì ngẩng đầu, mắt đen sa sầm đè nén lệ khí, giọng nói lạnh băng mất kiên nhẫn, " Mấy người ồn ào đủ chưa ?"

Cả lớp im lặng như thóc.

Ngay cả giáo viên Tiếng Anh cũng bị giật mình, không nghĩ đến hắn tuổi nhỏ mà khí thế kinh người đến vậy.

Miệng Nguyễn Đại chậm rãi khép lại, thẫn thờ nhìn thiếu niên trước mặt.

Hắn, là ra mặt vì Từ Xuân Thuần?

" Được rồi, mời bạn học mới ngồi xuống." Cô khẽ ho một tiếng, tiếp tục lên lớp.



Sau khi Từ Xuân Thuần ngồi xuống, do dự một lát, nhỏ giọng nói với Chu Diệu :" Cảm ơn cậu."

" Hửm ?" Chu Diệu nghiêng đầu ngáp một cái, nghe vậy nhướng mày.

" Cảm ơn cậu vừa rồi giúp mình giải vây." Từ Xuân Thuần nghiêm túc nói.

Có sao? Chu Diệu nghĩ nghĩ, không quá để ý, hắn vừa rồi tức giận đơn giản là bởi vì bị làm ồn mà thôi.

Không tí xíu quan hệ gì với hắn cả.

Thế nhưng Từ Xuân Thuần dường như không nghĩ như vậy, chuyện lần này khiến cô ấy đối với Chu Diệu có cách nhìn khác hẳn, muốn thử cùng hắn nói chuyện, ngay cả giáo viên cũng yêu cầu cô ấy giúp đỡ phụ đạo Chu Diệu học tập, cái chuyện phiền phức này cô ấy cũng vui vẻ nhận lấy.

Là một trong những người cách hai người họ gần nhất, vẻ mặt Nguyễn Đại hờ hững xem tình bạn cùng bàn.

" Đề này phải sử dụng công thức này, sau đó thay thế x ......" Từ Xuân Thuần dùng bút tính toán trên giấy nháp, giọng nhỏ nhẹ giảng đề cho Chu Diệu.

" Được rồi." Vẻ mặt Chu Diệu rất không kiên nhẫn, " Cậu bỏ đây đi, đợi lát nữa tôi sẽ tự làm."

Từ Xuân Thuần :" Không được, thầy bảo tôi giám sát cậu viết cho xong."

Nguyễn Đại thấy Chu Diệu bực bội "chậc" một tiếng, nói một câu thật phiền, sau đó không tình nguyện viết bài.

Hắn ! Viết !

Tuy không tình nguyện.

Nhưng hắn chính là viết rồi.

Nguyễn Đại dùng hết toàn bộ sức lực mới nén xuống cơn xúc động muốn đem đôi cẩu nam nữ này đá chết, hít sâu một hơi, sau khi bình tĩnh, dịu dàng vỗ vai hắn, dùng phương pháp sến súa nhất đề cao cảm giác tồn tại của mình, " Anh Chu Diệu, bài tập hôm nay giao cho em đi, em làm giúp anh !"

" Ừ." Chu Diệu không sao cả, đang muốn đem bài vở ném cho cô, Từ Xuân Thuần ngăn lại, mày mỏng nhíu lại, " Bài tập của mình chính mình làm, nếu không sẽ không giúp ích được cho việc học."

Nguyễn Đại tức đến nổi khóe miệng run rẩy, xém chút thốt ra "liên quan cái rắm gì với cô", cũng may là Hạ Oánh Tây kịp thời đẩy cô một cái.

Nguyễn Đại khựng lại, miễn cưỡng cười nói :" Nhưng tôi nguyện ý nha, anh Chu Diệu, lẽ nào anh không cần ?"

Chu Diệu nhìn bài tập sắp làm xong, " Hôm nay thì bỏ đi."

" ......"

Nguyễn Đại trầm mặc, trơ mắt nhìn Từ Xuân Thuần phụ đạo Chu Diệu làm bài, bộ dạng làm như rất thân quen với hắn vậy.

Từ sau khi Từ Xuân Thuần chuyển tới đây, giữa cô và Chu Diệu giống như thêm một kẻ xen vào, cô không còn tìm được lý do đến gần hắn nữa.

Bên cạnh Hạ Oánh Tây thấy biểu tình Nguyễn Đại triệt để ảm đạm, thì biết cô đang đau lòng, thở dài an ủi nói :" Chân trời nào mà chẳng có hoa thơm cỏ lạ, cậu vẫn là nên nghĩ thoáng chút đi, dựa theo tình tiết mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình mà tớ đã đọc qua, tiểu khả ái và đại ma vương mới là một cặp xứng đôi, mà cậu có ngụy trang kiểu gì đi nữa cũng có một mùi trà xanh ngào ngạt tỏa ra, bỏ vào trong tiểu thuyết, cô ấy nếu như là nữ chính, thì cậu chính là nữ phụ, cậu đấu không lại cô ấy đâu."

" Tớ có chỗ nào thua cô ấy ?" Nguyễn Đại không phục trừng mắt với cô bạn, " Tớ rõ ràng xinh đẹp hơn cô ấy !"

Hạ Oánh Tây thở dài :" Coi như tớ cầu xin cậu đi, đừng nói mấy lời thua thiệt như vậy nữa, tớ đọc qua trong tiểu thuyết đấy, mấy người nói mấy lời này không phải bị ép đến chuyển trường, thì là nhảy lầu tự sát, kết cục thê thảm lắm."

Nguyễn Đại cắn môi :" Tớ vẫn là vợ chưa cưới của hắn, hắn sớm muộn gì cũng kết hôn với tớ."

Hạ Oánh Tây vỗ vai cô :" Tỉnh lại đi, tớ mấy ngày trước mới vừa xem xong một quyển ngôn tình thời xưa, trong đó nữ phụ là vị hôn thê độc ác sau cùng bị xe tông chết, kết cục cực thảm."

Nguyễn Đại :" ...... Có kết cục nào không thảm thiết không ?"

Hạ Oánh Tây nghĩ nghĩ :" Có nha."

" Là gì ?"

" Cậu quay người sà vào vòng tay nam phụ."

" ......"

Trên lớp đang vào tiết tự học, giáo viên có việc liền đi mất, lớp học ầm ĩ cả lên, người chơi game, kẻ nói chuyện phiếm, chăm chỉ học thì chẳng có mấy người.

Trên bục giảng, giáo viên lên lớp thường sử dụng đa phương tiện còn chưa kịp tắt, trên bảng đen còn đang treo màn, máy tính còn đang kết nối mạng, có mấy nam sinh thừa dịp chạy lên chơi game.

" Cái màn này có thể dùng để phát video không ?" Một cậu bạn béo nhanh trí, hứng thú bừng bừng ở trên máy tính tải một cái app Đường Ngọt, sau đó tìm kiếm hai chữ 【Nhuyễn Nhuyễn】, " Vừa hay, tôi cho các cậu amway một chút nữ thần của tôi !"

Nguyễn Đại vốn không chú ý trên bảng, còn đang vì chuyện của Chu Diệu ủ ê đau khổ, cho đến âm nhạc sống động quen thuộc vang lên, khϊếp sợ đứng tim một giây, đột ngột ngẩng đầu.

Chỉ thấy trên màn hình cực đại, một thiếu nữ đeo chiếc mặt nạ hồ ly mặc quần áo da màu đen bó sát, mặc áo khoác, đối diện trước ống kính nhảy theo cảm xúc nhịp điệu cực mạnh.

Thiếu nữ eo thon chân dài, vai lưng mỏng, đường xương bướm thon gầy lộ ra trong không khí, làn da óng ánh như ngọc, mỗi một nhịp đều gợi cảm đến tận xương, dẫn tới tiếng sói tru không dứt bên dưới.

Nguyễn Đại ngây như dại mà nhìn, khắp người phảng phất bị người ta bấm nút tạm dừng, bất động không nhúc nhích.

Mà Chu Diệu trước mặt thì bị làm ồn đến bực, ánh mắt tùy ý nhìn qua, ở trên cái tên 【Nhuyễn Nhuyễn】chợt dừng lại.