Sắc mặt Lâm Thâm Lộc âm u, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Vân Từ, hôm nay Tần Tri Trú và Vân Từ khiến hắn có cảm giác như sắp sự mất khống chế với bọn họ.
Hơn nữa hành động thay đổi ca khúc của Vân Từ làm rối kế hoạch của hắn, hành vi khóc lóc nói Vân Từ copy trước mặt Tần Tri Trú cũng trở thành trò hề, bảo sao vừa rồi Tần Tri Trú không vui cười gì với hắn.
Lâm Thâm Lộc nắm chặt tay, hắn nhất định phải có được Tần gia và Tần Tri Trú, chỉ có thể lạt thủ tồi hoa với Vân Từ.
Hắn nói với Lý Trạch: “Lý ca, chúng ta đi thôi.”
Lý Trạch đi theo sau Lâm Thâm Lộc, thấy đối phương không nói câu nào, hắn an ủi: “Đừng lo lắng, anh biết trình độ của Vân Từ như nào. Chỉ cao hơn chút so với người mới học.”
Lâm Thâm Lộc “dạ” một cái: “Em không lo lắng việc đó.”
Hắn đang lo lắng hình tượng của hắn trong lòng Tần Tri Trú, chắc phải kiếm thời gian thử cô ta.
Giải quyết xong vấn đề đệ trình ca khúc, kế tiếp là chờ bộ môn xét duyệt thông báo kết quả.
Dựa theo lưu trình, được bộ môn xét duyệt thông qua là có thể đến công ty ghi âm bài hát rồi đưa lên Ngôi Sao Âm Nhạc.
Vân Từ đợi hai ngày, mãi cho đến sáng thứ sáu mới nhận được thông báo của thanh niên hôm bữa.
Vân Từ chạy đến công ty, vừa nhìn thấy thanh niên kia, cậu ta mặt rất kích động, đứng lên nhanh chónnày “Vân tỷ, bài hát nà của chị quá dễ nghe! Cực kỳ hay! Chờ lên Bảng Nhạc Mới em sẽ đi vote cho chị.”
“Cảm ơn em đã ủng hộ.”
“Vân tỷ, phòng thu âm tốt nhất của công ty vừa lúc đang trống, bây giờ chị đi xin có thể sẽ được đấy ạ.” Thanh niên kia nghe xong một bài hát đã thành fan Vân Từ, thúc giục nàng mau đi ghi âm.
“Cảm ơn, chị đi trước nhé.”
“Vân tỷ đi thong thả.”
Ca khúc đã qua khâu xét duyệt, không có vấn đề gì thì có thể hẹn phòng thu âm. Vân Từ vừa mới gọi điện xin, chưa đệ trình lên đã thấy Lý Trạch cũng đang cầm đơn xin. Hai người đúng lúc đυ.ng vào, Vân Từ nhìn thấy tên điền trên tờ đơn của Lý Trạch là Lâm Thâm Lộc.
Lý Trạch cũng nhìn thấy Vân Từ, dùng tay che lấy tờ đơn xin, giả vờ giả vịt nói: “Tiểu Vân xin phòng thu âm à.”
“Đúng vậy, Lý ca cũng tới xin phòng thu âm hả?”
“Nghệ sĩ dưới trướng có ca khúc mới sắp ra, nên nhờ anh đi xin giúp.”
Vân Từ nói thầm trong lòng, bộ cha nội nghĩ tôi bị mù hay gì.
Lý Trạch không biết nói gì, muốn dời đi lực chú ý của Vân Từ, bước chân nhanh hơn: “Tiểu Vân thông qua xét duyệt rồi à?”
Vân Từ lười trả lời, nói cho có lệ: “Đã thông qua.”
Nàng xảo quyệt ly khai Lý Trạch, giành trước một bước đi vào trong phòng.
Lý Trạch chậm một bước, chỉ có thể trừng mắt nhìn Vân Từ đệ trình xin trước.
Hắn tự an ủi trong lòng là Vân Từ trừ bỏ khuôn mặt đẹp ra thì vô dụng. Làm ra ca khúc cũng rác rưởi, cho dù xin phòng thu âm tốt nhất cũng không có tác dụng, chắc chắn bị những người khác trong Bảng Nhạc Mới đánh tơi bời.
Quy mô của công ty giải trí Thiên Thành rất lớn, nhiều quy định, thủ tục cũng rườm rà. Như Vân Từ ma cũ xin xong cũng phải đợi ngày hôm sau mới dùng được.
Vân Từ về nhà tiếp tục chờ, bóng đêm dần dày đặc, kim đồng hồ chỉ hướng 8 giờ, hệ thống đột nhiên toát ra: “Ký chủ, có chuyện cần nói cho cô.”
Vân Từ lười nhác nằm trên sofa, dán mặt nạ trên mặt: “Có việc nói lẹ.”
038: “Nguyên chủ sẽ gọi điện thoại cho Tần Tri Trú vào buổi tối thứ sáu mỗi tuần.”
Vân Từ ngồi bật dậy, mặt nạ rớt cũng không để ý: “Mày nói gì?”
“Nguyên chủ sẽ gọi điện thoại nói chuyện với Tần Tri Trú vào 8 giờ tối thứ sáu hằng tuần.”
Vân Từ: “Tao không phải bảo mày lặp lại, tao hỏi tại sao nguyên chủ lại gọi điện cho Tần Tri Trú.”
Vân Từ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nguyên chủ đối chọi gay gắt với Tần Tri Trú, tại sao lại có vụ gọi điện này?
038: “Chờ nói chuyện xong cô cứ hồi ức lại trí nhớ của nguyên chủ.”
038 thúc giục Vân Từ gọi điện, lòng bàn tay nàng đổ mồ hôi, gọi đến dãy số được ghi chú là Phượng Hoàng Nhi.
“À phải rồi, nhớ dùng giọng gốc.”
Vân Từ hắng giọng, điều chỉnh lại giọng trầm thấp gợi cảm.
Tiếng chuông qua đi, giọng điệu vui vẻ của Tần Tri Trú vang lên: “Tỷ tỷ, nay chị chậm 3 phút nha~”
Vân Từ run tay, điện thoại rớt xuống đất, tiếng "bang" vang lên, màn hình vỡ tan tành thành mạng nhện.
Giọng của Tần đột nhiên cao lên, hỏi ngay: “Tỷ tỷ, bên đó xảy ra chuyện vậy, chị có bị thương không?”
Vân Từ khom lưng nhặt điện thoại lên: “Không cầm chắc điện thoại nên rớt xuống đất, không sao, đừng lo lắng.”
“Không có bị gì thì tốt, lúc trước tỷ tỷ rất đúng giờ, tại sao hôm nay lại trễ 3 phút?”
Vân Từ biên lý do lấy lệ, Tần Tri Trú cũng không nhận ra, tiếp tục lải nhải: “Tỷ tỷ không biết đâu, cái con tiểu bạch liên kia càng ngày càng quá đáng.”
Vân Từ cảm thấy hơi phi diệu, mắc cười, nàng nói: “Tiểu bạch liên kia làm gì em?”