*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Mạt thế bùng nổ, đó là khoảng thời gian mà người đời sau đều gọi là năm thứ nhất của Tân Kỷ Nguyên…”Trở lại S thị, Liên Hoa cả người đều héo. Chẳng lẽ cả đời này hắn không thể nào thoát khỏi hào quang nhân vật chính của giò heo? Liên Hoa bắt đầu hoài nghi nhân sinh của bản thân! Lúc bị quăng vào biệt thự của giò heo hắn cũng không phản kháng gì. Hay là pháo hôi thật sự chỉ có thể diễn theo kịch bản?
Không được! Anh mày nhất định phải vùng dậy! Liên Hoa tự bơm hơi cho lá gan của mình! Nếu cứ như vậy mà chết thì thật quá mất mặt rồi! Trong nháy mắt, Liên Hoa cảm thấy cả người đều tràn ngập dũng khí: “Giò heo, anh mày không thèm sợ cậu!” Liên Hoa rống lớn…
Tâm tình tốt lắm, Liên Hoa bắt đầu tham quan biệt thự của giò heo! Không hổ là giò heo, rất biết thưởng thức, Liên Hoa nhìn nội thất bên trong biệt thự mà liên tục gật đầu. Bất quá, hiện tại cái quan trọng nhất là chuẩn bị nghênh đón mạt thế bùng nổ, hắn cũng không muốn bị biến thành tang thi!
Giò heo và nhóm đồng bọn của mình đều không có ở đây, phỏng chừng đang muốn lợi dụng thời gian cuối cùng làm thêm một số việc. Liên Hoa muốn nhân cơ hội chạy trốn, nhưng vừa nghĩ đến thì giò heo đã đến về trước cửa hung hăng trừng hắn một cái, hắn nhịn không được mà run rẩy, đáng sợ quá má, Liên Hoa cảm thấy nếu như hắn dám trốn đi, tuyệt đối sẽ chết rất khó coi!
Bảo dì Lý là một bảo mẫu trong nhà nấu một đống lớn đồ ăn, sau đó tự nhốt mình trong khách phòng ở lầu một mà ăn. Lầu hai hắn được cảnh cáo là khu cấm, Liên Hoa hắn đây cũng không thèm đi lên nhé, anh mày thừa biết trên lầu hai là một đống vật tư rồi! Hừ hừ! Còn biết là chỉ dùng ngụy trang thôi! Hừ hừ!
Nhất định phải bảo trì thể lực, thân thể không tốt thì tỷ lệ biến thành tang thi rất lớn! Liên Hoa thoải mái ăn uống no nê, sau đó sờ lên ba lô bảo bối của mình rồi mới nằm vật ra giường ngủ vù vù. Dù sao tận thế đêm khuya mới đến, trong khi đợi thì ngủ!
…
Chỉ là sau đó Liên Hoa là bị một trận đau đớn kịch liệt ập tới mà giật mình tỉnh giấc! Đau đến khó thở, đau muốn đòi mạng! Cảm giác giống như có con gì liều mạng đυ.c khoét da thịt chui vào trong người, đau đến tê tâm liệt phế! Liên Hoa biết, đây là virus…
…
Rạng sáng ngày 22 tháng 12 năm 2012, một thiên thạch rơi xuống ở phía Tây Thái Bình Dương mang theo một loại vật chất không biết tên, loại vật chất này lấy một tốc độ bất thường lan ra khắp toàn cầu, các loại tai nạn liên tiếp phát sinh, Địa Cầu biến đổi, mạt thế bùng nổ, đó là khoảng thời gian mà người đời sau đều gọi là năm thứ nhất của Tân Kỷ Nguyên…
…
Liên Hoa rất kiên trì, virus có thể mang đến cho sinh vật toàn cầu sự tiến hóa kỳ diệu. Nhưng, nếu không vượt qua được thì sẽ chết, hoặc là biến thành cái xác không hồn! Liên Hoa không muốn chết, càng không muốn biến thành tang thi, mặc dù cơ thể đau rụng rời như bị chia năm xẻ bảy rồi lại hợp nhất, mặc cho việc móng tay đã bấm vào trong lòng bàn tay đến mức da thịt hỗn độn, đầm đìa máu tươi, nhưng hắn vẫn luôn duy trì ý thức thanh tỉnh. Liên Hoa biết kiên trì càng lâu sẽ càng có được nhiều ưu việt, trong truyện viết như vậy, Liên Hoa muốn cố gắng đến cực hạn mà hắn có thể chịu!
Cũng không biết qua bao lâu, tay chân Liên Hoa không tự giác run rẩy, tiếng hai hàm răng nghiến lại vang lên khanh khách, mồ hôi làm ướt cả giường, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, cảm giác sống một ngày bằng một năm này sắp bức hắn điên rồi! Cuối cùng, Liên Hoa cảm thấy trong đầu chỉ còn lại một mảnh đau đớn không thôi, co giật một chút rồi lâm vào hôn mê bất tỉnh…
Trên căn phòng ở lầu hai, Hạ Chí cũng kiên trì không được mà ngất đi…
Liên Hoa một mình bước đi trong bóng đêm, xung quanh rất im lặng, trừ bỏ hắn, không có thứ gì khác. Liên Hoa cũng không biết mình đã đi trong bao lâu, cũng không biết đi về phương nào, hắn chỉ một mực đi tới, đi tới… Đột nhiên, phía trước xuất hiện một cái chấm nhỏ, Liên Hoa giật mình, trực giác nói cho hắn biết chính là nơi đó! Vì thế Liên Hoa chạy thật nhanh, đuổi theo cái chấm đó, bắt được nó…
Ngón tay Liên Hoa khẽ giật một cái, hai mắt chầm chậm mở ra. Trước mặt vẫn là một màu đen tuyền, Liên Hoa run rẩy huơ huơ tay lên tủ đầu giường thì đυ.ng trúng chiếc điện thoại di động, vừa mở liền thấy thế mà đã trôi qua ba ngày, cũng may di động là hàng xịn, vẫn còn pin! Khó trách hắn hiện tại toàn thân vô lực, cổ họng và bụng cũng đau rát!
Chật vật đứng lên, mở công tác đèn, Liên Hoa bất chấp hắn còn đang mặc bộ áo ngủ thối thối, vội vàng mở cửa phòng ra, vội vàng đi vào phòng bếp. Cảm tạ hắn lúc trước đã từng vào, bây giờ mới thuận lợi tìm được tủ lạnh. Liên Hoa lấy ra hộp sữa bò, xé một lỗ rồi uống ừng ực, uống xong cả hộp hắn mới cảm thấy mình thật sự sống lại.
Hắn định lấy vài cái bánh mì trong tủ lạnh ra, nhưng đáng tiếc trong tủ lạnh cơ bản đều là nguyên liệu nấu ăn, Liên Hoa đành phải ăn đỡ 1 trái dưa chuột, ba trái cà chua, bốn quả trứng gà, dạ dày mới coi như thoải mái.
Nhưng vẫn còn cảm thấy đói, Liên Hoa lại tìm được một thùng mì sợi ở ngăn tủ, bắt đầu đun nước sôi, lại rửa sạch một bó cải trắng, đập thêm mấy quả trứng gà. Tùy tiện cho gia vị vào, Liên Hoa liền cảm thấy thơm ghê gớm. Hắn chờ không nổi nữa, cũng không sợ nóng bắt đầu xì xụp húp mì.
Có lẽ nghe thấy mùi, Hạ Chí cũng lạch cạch đi xuống lầu, Liên Hoa nhìn cũng không thèm nhìn một cái, chuyên tâm húp mì sợi. Hạ Chí không để ý, trầm mặc mò tới cái nồi mì sợi, sau đó ngồi đối diện Liên Hoa điên cuồng ăn. Hai người rất ăn ý không nói lời nào, đem nồi mì sợi khổng lồ ăn sạch sẽ, ngay cả tý nước canh cũng không còn.
Liên Hoa thỏa mãn đánh một cái ợ, vuốt bụng rồi thoải mái ngồi trên sofa tiêu hóa. Hạ Chí lại chưa ăn no, cau mày lấy thêm một trái cà chua ăn.
Rất nhanh, phòng khách lầu một lại xuất hiện thêm vài người, Liên Hoa nhìn nhìn, thư ký Hạ Hành Văn của giò heo, hai gã đeo kính đen, còn có vệ sĩ hàng đầu của giò heo Hạ Hành Vũ mà Liên Hoa lần đầu tiên nhìn thấy. Dì Lý cũng đi ra.
“A, cậu chủ! Cậu cư nhiên cùng Bạch tiểu thiếu gia ăn vụng! Tôi sắp chết đói rồi, trời ơi, tôi thật đáng thương, cậu ngược đãi nhân viên!” Hạ Hành Văn vừa ra tới đã ồn ào, còn cho Liên Hoa một ánh mắt khinh bỉ, quả nhiên cái tên này có chút muộn tao. Liên Hoa đầu đầy hắc tuyến!
Còn Hạ Hành Vũ vừa thấy chính là một người hàm hậu, tuy rằng so với Hạ Hành Văn cường tráng hơn nhiều, nhưng không giống Hạ Hành Văn như một cô vợ nhỏ tự đắc, tùy ý khoa tay múa chân.
“Đói bụng.” Hạ Hành Vũ chỉ ngốc ngốc nói thật.
Liên Hoa mới sẽ không bị lừa đâu, trong truyện đều viết, tên Hạ Hành Vũ này cũng chỉ hàm hậu trước mặt giò heo và Hạ Hành Văn mặt mày có mùi tri thức kia, chứ trong nội bộ thì hắc ám lắm, người này là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, từng thấy máu, loại thư sinh như Hạ Hành Văn còn không phải bị hắn ăn hết xương sao! Chỉ là tên kia còn chưa biết thôi! Liên Hoa còn nhớ rõ, sau khi Bạch Liên Hoa gϊếŧ chết Hạ Hành Văn, Hạ Hành Vũ nổi điên đi báo thù, tạo ra phiền toái lớn cho Bạch Liên Hoa và thằng anh họ của hắn, bất quá cuối cùng vẫn bị gϊếŧ! →_→
Liên Hoa run rẩy, lặng lẽ lùi vào trong sofa, tận lực xóa bỏ sự tồn tại của mình.
“Dì Lý, trước tiên chuẩn bị đồ ăn đi, nhiều một chút.” Giò heo rốt cục lên tiếng.
Dì Lý hiển nhiên có chút kinh hoảng và vô thố, khi nghe phân phó thì vội vàng vào phòng bếp.
Hạ Hành Văn cầm lấy một cái quả táo ngồi bên người Hạ Chí cắn rộp rộp liên tục, Hạ Hành Vũ cũng cầm cốc nước đi tới. Hai gã đeo kính đen không nói lời nào mà đến gần giò heo.
Liên Hoa cảm thấy áp lực như núi, càng cố sức chui vào sô pha, chỉ hận không thể lún hẳn xuống cho rồi.
“Chắc hẳn mọi người cũng đã có suy đoán, không sai, thế giới này thay đổi rồi! Trời sáng mọi người liền hiểu rõ.”
“Cậu chủ…” Bộ dáng Hạ Hành Văn muốn nói lại thôi, tuy rằng không biết Hạ Chí làm sao biết được, nhưng nghĩ đến hành vi tiêu tiền của cậu chủ đoạn thời gian trước, hắn cảm thấy mình hình như đã biết rõ chân tướng.
“Vậy còn, Bạch tiểu thiếu gia…” Hạ Hành Văn nhìn Liên Hoa, bộ dáng rất rối rắm.
Liên Hoa cứng đờ, nhìn hắn cái gì? Hắn là bị giò heo ép buộc tha về!
“Không cần quản hắn, tình nhân của Bạch Dịch thôi.” Giò heo thưởng cho Liên Hoa một ánh mắt, không chút để ý trả lời.
Liên Hoa trong lòng khinh bỉ, giò heo rõ ràng bị động kinh, nếu không sao lại đưa hắn đến đây? Khẳng định có âm mưu! Liên Hoa nghĩ, cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ chậm rãi dịch mông, cách giò heo rất xa.
Kế tiếp, tất cả mọi người đều trầm mặc, Liên Hoa cũng lo cho tương lai của mình. Tuy rằng lúc nãy còn cùng giò heo tâm bình khí hòa ăn mì sợi, nhưng giò heo vẫn là cái giò heo muốn hung hăng ngược chết Bạch Liên Hoa kia! Hiện tại rơi vào tay giò heo, Liên Hoa rất lo lắng việc mình không thấy được thái dương ngày mai có thể sẽ thành sự thật bất cứ lúc nào!
Liên Hoa đột nhiên rất tưởng niệm thằng anh họ của mình, ít nhất ở bên người hắn sinh mệnh không bị nguy hiểm! Tốt xấu gì cũng là thân thích, dù sao cũng sẽ quan tâm đôi chút. Bất quá, Liên Hoa rất hoài nghi, thằng anh họ của mình thật sự kính nhờ giò heo chăm sóc mình sao? Sẽ không phải là giò heo muốn cột hắn bên người để lấy cớ về sau tiện ngược mình rồi ngược đến cả thằng anh? Đây là muốn đem đôi cẩu nam nam bọn họ một lưới bắt hết sao! T^T
Liên Hoa càng nghĩ càng thương tâm, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đã đen đi một ít cũng trắng bệch, thoạt nhìn cực kỳ ủy khuất, rất là đáng thương.
Giò heo cùng dàn đồng bọn tinh anh của mình hiển nhiên rất chán ghét biểu tình điềm đạm đáng yêu của Liên Hoa, đặc biệt là cái tên thuộc thành phần tri thức Hạ Hành Văn nọ, vẻ mặt xem thường cực kỳ rõ ràng!
Kết quả là, giò heo đuổi Liên Hoa trở về phòng mình như đuổi ruồi bọ.
Liên Hoa trở lại phòng, khóa cửa rồi mới thở hắt một hơi, hừ hừ, đấu với anh mày, anh mày đấu không lại thì cũng tìm cách cho cậu ghê tởm muốn chết!
Vì thế, Liên Hoa vui vẻ cầm quần áo mới được dì Lý giúp hắn chuẩn bị đi vào phòng tắm thống khoái tắm rửa. Áo ngủ rất thối, sớm đã muốn thay rồi! Về sau cơ hội nhàn nhã tắm rửa như vậy sẽ không có nhiều. Liên Hoa nhớ tới trong không gian giò heo có linh tuyền, không khỏi ghen tị, rất tiện để tắm rửa đó, còn tự động làm sạch nước đó!
Bất quá, Liên Hoa lại nổi tâm tà ác. Giò heo uống nước trong linh tuyền để tẩy kinh phạt tủy, vậy chẳng phải là uống nước mình tắm sao, còn có tên tri thức kia, có cả đám đồng bọn của giò heo mà sau này sẽ được uống qua, tên tri thức đó cũng uống nước tắm của cậu chủ nhà hắn, Liên Hoa nghĩ mà sung sướиɠ cả người, ai kêu tên đó dám khinh bỉ hắn!╭(╯^╰)╮
Tắm xong, Liên Hoa mặc bộ quần áo mới rất thoải mái, quần áo này là do Liên Hoa yêu cầu, màu đen, nhìn rất nam tính, không sợ bẩn, vừa bền vừa giữ ấm, cái quan trọng là không thấm nước! Về sau nếu đánh tang thi, sẽ không sợ bị một thân đính đầy chất lỏng kỳ quái. Giầy cũng là giày da, mặc bộ đồ ôm sát người này vừa tiện hành động, vừa dễ chiến đấu, Liên Hoa cảm thấy mình thông minh cực!
Liên Hoa còn chuẩn bị cả khẩu trang và mũ! Rất đầy đủ nha! Kính chống bụi cũng có, hắn cũng không muốn đang yên đang lại bị thứ gì chui vào trong mắt! Liên Hoa nhớ tới mắt kính của mình bị giò heo vô nhân đạo hủy diệt, thực đáng tiếc!
Một bên hoài niệm, một bên run rẩy, Liên Hoa rất nhanh đã chuẩn bị xong. Lúc này còn hai giờ nữa là trời sáng
Nhớ tới hạt giống bảo bối của mình, Liên Hoa vội vàng đem hạt giống ra, nghĩ nghĩ, lại cởϊ áσ khoác ra, lấy ra một túi kim chỉ và một cái áo sơmi. Cắt bỏ một mảnh trên áo sơmi, ngay bên bên trong may thêm một cái túi áo, như vậy sẽ không sợ đồ vật rơi ra ngoài. Cuối cùng đem mỗi loại hạt giống lấy ra mấy hạt bỏ vào túi áo. Còn có mấy khối ngọc khí nhỏ nhỏ, nhất tịnh phải mang theo bên người. Đương nhiên, đống ngọc khí này Liên Hoa đều đã nhỏ máu vào. -_-||
Thu thập xong xuôi, Liên Hoa cũng thả lỏng.