Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạch Liên Hoa Nghịch Tập

Chương 81: Phiên ngoại II – Kết cục của bọn họ

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
Khi Tưởng Tư Vũ tỉnh lại, bọn họ đã ở một nơi khác.

“Tưởng Tư Nhã đâu? Con tiện nhân Tưởng Tư Nhã kia đâu?” Tưởng Tư Vũ vừa tỉnh, liền nhao nhao ồn ào đòi gặp Tưởng Tư Nhã. Vòng ngọc của cô ta! Không gian của cô ta! Hi vọng duy nhất của cô ta! Cứ như vậy bị con tiện nhân Tưởng Tư Nhã kia cướp mất! Không cam lòng, không cam lòng!

“Cô Tưởng, cô im lặng một chút.” Hạ Hành Vũ nghe thủ hạ báo cáo, đi tới: “Cô Tưởng, buổi chiều sẽ có những người bị thương phải đưa về căn cứ chữa trị, nếu cô muốn, mời đi theo các đội viên tiếp ứng về căn cứ trước. Chúng tôi ở nơi này còn có nhiệm vụ, không rảnh lo tới cô.”

Hạ Hành Vũ cũng rất phiền não, người này thật phiền toái, cậu chủ cứ như vậy cùng tình nhân nhỏ bé của mình chạy mất, để lại cục diện rối rắm cho hắn! Nếu A Văn ở đây thì tốt rồi, loại người này A Văn nhất định biết cách ứng phó.

“Tưởng Tư Nhã đâu? Anh nói cho tôi biết Tưởng Tư Nhã ở nơi nào?” Tưởng Tư Vũ giãy khỏi các đội viên đang vây khốn mình, vọt tới trước mặt Hạ Hành Vũ.

“Đương nhiên là đi theo người Bạch gia rồi.” Hạ Hành Vũ mặt không chút thay đổi nói. Hắn bề bộn nhiều việc.

Hạ Hành Vũ không quản Tưởng Tư Vũ nữa, hắn còn rất nhiều nhiệm vụ phải làm!

Buổi tối có người đến báo cáo, Tưởng Tư Vũ mất tích.

“Anh Vũ, chúng ta không cần đi tìm cô Tưởng sao?” Thủ hạ có chút lo lắng, dù sao cũng là một cô gái.

Hạ Hành Vũ liếc mắt nhìn thủ hạ một cái, thủ hạ liền căng thẳng, gặp, loại thời điểm này, trừ bỏ nhiệm vụ, mọi thứ đều gác ra sau.

“Anh Vũ, tôi hiểu ý anh, tôi sẽ phân phó xuống dưới không cần quản chuyện của cô Tưởng!” Thủ hạ chào theo tiêu chuẩn quân lễ, sau đó vυ"t một tiếng chạy đi mất.

Hạ Hành Vũ: “…” Hắn rõ ràng chưa có nói gì hết! Nhưng ý hắn cũng không khác lắm.



“Tiểu Nhã, em là ngôi sao may mắn của anh!” Vương Đào, không đúng, hiện tại hẳn nên gọi là Bạch Đào, ôm thắt lưng Tưởng Tư Nhã, ngồi trên vị trí bình thường Bạch Dịch hay ngồi, đắc ý không thôi.

Tưởng Tư Nhã tặng cho hắn một cái xem thường, ai bảo tên Bạch Dịch vô dụng như vậy! Gã đàn ông cường đại của Khương gia lại chướng mắt cô ta, cô ta chỉ có thể đầu nhập vào phe của tên phế vật này. So với Bạch Dịch còn phế vật hơn.

“Tiểu Đào, chúc mừng con nha, thằng anh trai bất hiếu của con rốt cuộc cũng biến mất rồi.” Ba Bạch Dịch giơ ly rượu vang đỏ lên: “Đến, chúc mừng thời khắc thắng lợi này, Tiểu Đào, hai cha con chúng ta cùng uống.”

“Ba!” Bạch Đào lập tức buông Tưởng Tư Nhã ra, cùng ba mình trao đổi cảm tình.

Ba Bạch Dịch đến nay bất quá cũng đã gần năm mươi, nhưng vẫn là một vị đại thúc phong độ ngời ngời. Người Bạch gia đều luôn biết cách chăm sóc bản thân.

Bạch Khởi thèm nhỏ dãi nhìn Tưởng Tư Nhã, lúc trước khi ả đàn bà này cùng con trai ông làʍ t̠ìиɦ, bị ông trong lúc vô ý thấy được, ả vừa thanh thuần, vừa phong tao khiến ông ghi tạc trong đầu. Lúc này thằng con ông bị đá đi rồi, ả cũng đầu phục phe ông, ông có phải có cơ hội hay không…



Bạch Đào bị một loạt đả kích bên ngoài khiến cho trở tay không kịp, hắn vốn lớn lên trong sự sủng ái của mẹ mình, làm sao quản lý nổi một căn cứ lớn như vậy!

“Nhị thiếu gia, chúng ta đã mất đi quyền khống chế 30% căn cứ, cứ đi xuống như vậy, căn cứ Vân Thành sẽ đổi chủ.” Quản gia như trước mặc lễ phục khéo léo, cẩn thận tỉ mỉ chấp hành nghĩa vụ quản gia ở Bạch gia.

“Phế vật! Phế vật!” Bạch Đào quăng đám văn kiện trong tay, văn kiện bay sát qua mặt lão quản gia, giấy mỏng rạch một đường, lưu lại một vệt máu đỏ. Quản gia như trước mặt không chút thay đổi, ngay cả tư thế cũng không có biến hóa, không quan tâm hơn thua.

“Ông còn không đi nghĩ biện pháp!” Bạch Đào vốn định nổi điên với lão quản gia, nhưng khi nhìn đến lão quản gia mặt không gợn sóng thì nhất thời không phát giận được: “Tôi đi tìm ba thương lượng.”

Bạch Đào vội vã đi qua phòng ba mình, một cước đá văng cửa, lại nhìn thấy một màn khiến hắn phát cuồng! Ba hắn cư nhiên cùng Tưởng Tư Nhã làʍ t̠ìиɦ! Hai bóng thân thể kia khiến hắn hoa mắt.

Bạch Đào đỏ mắt, chộp lấy một con dao gọt trái cây phi về phía giường hai người họ! Tuy rằng hắn không thể ngủ với đàn bà, nhưng không có nghĩa là hắn có thể tiếp thu chuyện đàn bà trong tay hắn lại làm loạn với ba mình!

Tưởng Tư Nhã hét lên một tiếng, vội né tránh, cô ta dù sao cũng là dị năng giả. Bạch Khởi tránh không kịp, bị một dao ghim vao bụng, máu chảy đầy đất.

Chờ khi ba hắn run rẩy rồi bất động, Bạch Đào sợ hãi, bất chấp Tưởng Tư Nhã còn ở đây, liền bỏ trốn. Bạch gia càng thêm rối loạn. Hai cha con vì một ả đàn bà mà rút đao gϊếŧ người! Người thừa kế chính thống của Bạch gia mất tích, một người thì bỏ trốn, một kẻ thiếu chút nữa chết. Đám sâu bọ ẩn mình trong Bạch gia bắt đầu rục rịch tranh đoạt quyền lực. Bạch gia hoàn toàn bị quấy đυ.c!

Chờ khi người Bạch gia phục hồi tinh thần lại, quyền khống chế căn cứ Vân Thành đã xói mòn 80%. Bọn họ bắt đầu hoảng loạn, muốn tìm Bạch Dịch về chủ trì đại cục, nhưng làm thế nào cũng tìm không thấy hắn, Bạch Dịch biến mất hoàn toàn.

“Quản gia đâu? Quản gia ở đâu? Lúc trước đã có ước định, Bạch gia gặp phải nguy cơ sinh tử, ông ta sẽ ra tay!” Đám bô lão Bạch gia ngày thường cao cao tại thượng lúc này mặt đỏ tai hồng, giống như một đám điên.

“Nhị lão gia, quản gia nói, trước khi đại lão gia chết, ông ta đã ra tay một lần cuối cùng, hơn nữa ước định lúc trước đã hết hạn, ông ta không muốn ngu ngốc ở lại Bạch gia, ông ta đi rồi.” Người được Bạch gia phân phó nơm nớp lo sợ nói. Đám bô lão nghe xong lời này trong nháy mắt như mất đi toàn bộ khí lực: “Bạch gia xong rồi, xong rồi…” Nói rồi thất hồn lạc phách rời đi.

Bạch gia xong chuyện. Tưởng Tư Nhã không kịp chạy trốn bị người Bạch gia xem như một túi giấy xì hơi, đoạn thời gian đó Tưởng Tư Nhã sống không bằng chết! Cuối cùng, người Bạch gia vì muốn duy trì, đi gặp lão đại một căn cứ khác xin giúp đỡ, xem Tưởng Tư Nhã như lễ vật tặng ra ngoài.

Tưởng Tư Nhã hoảng sợ phát hiện, cô ta vẫn luôn đặt tinh lực trong việc câu dẫn đàn ông và tranh quyền đoạt lợi, cô ta lại không lo tu luyện! Một Thủy hệ dị năng giả cấp bốn ở trước mặt Bạch gia không chịu nổi một kích, Bạch gia lại sắp lụi tàn, nên đem Tưởng Tư Nhã tặng ra ngoài. Cô ta hoảng sợ phát hiện chủ nhân mới của mình chính là kẻ đã mang đến ác mộng cho mình đời trước!

“A a a a!” Tưởng Tư Nhã hoảng sợ thét chói tai, muốn chạy trốn, nhưng vẫn bị chặt đứt một cánh tay bắt trở về.

Tưởng Tư Nhã bắt đầu hoàn nghi việc mình trọng sinh là thật, hay chỉ là một hồi ảo cảnh đẹp đẽ. Cô ta phân không rõ hiện thực và giấc mơ. Cô ta tại sao lại trở về với Địa Ngục?! Không phải cô ta đã trọng sinh sao? Vì cái gì? Vì cái gì vẫn rơi vào kết quả này?!!

“Tưởng Tư Nhã, chị có tới Địa Ngục với tôi không? Tôi chờ chị!” Một người mặc áo hồng chậm rãi tới gần cô ta.

“Không! Chị không phải cố ý đẩy em vào trong đàn tang thi! Không! Đừng tới đây, đừng tới đây! Ai kêu mày thích anh Bạch! Ai bảo mày muốn cản đường tao? Là do mày sai! Mày gieo gió gặt bão! Không phải do tao, không phải do tao… A a a…”

“Lão đại, ả này mới bị chơi có ba ngày mà đã điên rồi. Thật không thể dùng!”

“Thưởng cho tụi mày, muốn chơi sao thì chơi.” Gã đàn ông không chút để ý nói.

“Đa tạ lão đại, còn Bạch gia bên kia…”

“Tao không có đáp ứng bọn họ cái gì cả, mày nói không phải sao?”

“Lão đại anh minh.”



“Gọi số 88 lại đây.” Một lính đánh thuê tráng kiện đặt mạnh vài viên tinh hạch lên quầy.

Một người phụ nữ xinh đẹp cầm lấy tinh hạch, hô to với bên trong: “Số 88, có người gọi! Ra tiếp khách.”

“Vâng, số 88 đến đây, đại gia, ngài xem?”

“Anh nhớ cái mông trắng của cưng!” Gã lính đánh thuê cười ha ha vỗ vỗ mông số 88, ôm người đi vào phòng.

“Khẩu vị thật kỳ quái, số 88 kia có cái gì thú vị, còn không bằng mình!” Một người phụ nữ hâm mộ nhìn căn phòng đặt riêng bên trong một cái, chờ mong có một người khách lựa chọn mình.



“Chị, cám ơn nước của chị, chị thật lợi hại, chị nhất định là Thủy hệ dị năng giả lợi hại nhất.” Một con bé sùng bái nhìn người một đầu tóc trắng xóa trước mắt, lại là một cô gái xinh đẹp tinh xảo.

Cô chỉ cười ôn hòa, vỗ vỗ đầu con bé: “Nhanh về nhà đi, đừng khiến ba mẹ em lo lắng.”

“Chị xinh đẹp, vậy em đi trước! Gặp sau!” Con bé vẫy vẫy tay, chạy xa.

“Tư Vũ, thân thể em vẫn chưa tốt, sao em lại chạy đến đây?! Thật không biết yêu quý bản thân gì cả!” Một gã đàn ông thở hổn hển chạy tới, cầm lấy tay Tưởng Tư Vũ.

“A Hưng, anh đừng nói khoa trương như vậy, em chẳng qua chỉ cung cấp chút nước cho mọi người thôi.” Tưởng Tư Vũ ôn hòa cười. Hiện tại Tưởng Tư Vũ tuyệt không giống bộ dáng điên cuồng khi vừa mới được người này cứu từ miệng biến dị thú về.

“Hì hì!” Người gọi là A Hưng cười hàm hậu.

“Tư Vũ, anh đã dành đủ tiền.” A Hưng đột nhiên quỳ một gối xuống, nắm lấy tay Tưởng Tư Vũ: “Tư Vũ, chúng ta cùng nhau trồng mệnh thụ được không!?” Gã đàn ông hàm hậu nọ cười ngây ngốc, hai má đỏ bừng.

Tưởng Tư Vũ cũng cười, nhìn A Hưng: “Đồ ngốc! Ngay cả hạt giống anh còn chưa có mua đâu! Tuy rằng hiện tại dị năng giả chỉ có thể dựa vào mệnh thụ để sinh thế hệ sau, nhưng anh còn chưa mua về mà đã muốn cưới em sao? Nghĩ thật giỏi nhỉ.”

A Hưng ngơ ngác một hồi mới nhảy dựng lên: “Tư Vũ đáp ứng gả cho mình! Tư Vũ đáp ứng gả cho mình rồi!” A Hưng chạy tới chạy lui quanh khu phố.

“A Hưng, nói anh là tên ngốc không sai đâu, còn không nhanh tới Lục Thành, mệnh thụ mỗi ngày chỉ có ba viên, một người chỉ có thể mua một viên, anh đi chậm, lấy cái gì kết hôn?!”

“Anh lập tức đi, lập tức đi!”

Tưởng Tư Vũ mỉm cười, lúc tỉnh lại cô phát hiện tóc mình bạch trắng, bên người còn có một tên ngốc lo lắng mình sẽ tự sát. Tưởng Tư Vũ rất nhanh liền hiểu được, những thứ mình theo đuổi ngày trước đều vô dụng, hiện tại chỉ muốn quý trọng người đàn ông trước mắt mà thôi. Thời tiết thật tốt! Tên ngốc đó thích ăn sườn lợn rán nhất, thuận tiện đi Lục Thành mua một ít thịt lợn vậy.



Bạch Dịch rời khỏi Bạch gia, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, hắn nhất định phải tạo ra một chỗ đứng mới! Còn ai dám xem thường hắn!

Mục tiêu của Bạch Dịch là nước láng giềng MD, MD cách Hoa quốc rất gần, là nơi sản lượng Ngọc Thạch nhiều nhất, tuyệt đối là tốt lựa chọn.

Nhưng Bạch Dịch đã đánh giá thấp, khi hắn bị một người thô lỗ dã man đặt dưới thân phát tiết như một công cụ, hắn thật sự không nghĩ tới mình sẽ có một ngày như vậy.

Rõ ràng hắn hẳn nên ngồi ở trên cao bễ nghễ nhìn thiên hạ, quyền thế ngập trời, sao lại lưu lạc trở thành đồ chơi cho một người dã man như vậy? Thủ hạ của hắn kẻ thì chết, người thì trốn, còn lại hắn thì bị bắt giữ, trở thành đồ chơi.

Sau khi khiến người dã man đó thỏa mãn, hắn sẽ có một đoạn thời gian tự do ngắn ngủn.

Bạch Dịch cẩn thận lấy da thú mặc lên người, thứ này hoàn toàn không thể che chắn hết cơ thể, nhìn chằm chằm bầu trời phía trên khu rừng rậm.

“Dịch, em phải đi bàn chuyện làm ăn, có thể không về nhà sớm.”

“Ngoan, những người đó rất khó chơi, Tiểu Chí, em hiểu anh mà! Anh yêu em nhất…”

“Vì cái gì…” Vì cái gì anh còn đi ôm người khác?

“Ngoan, anh đi đây, em ngoan ngoãn ở công ty làm đi.”



“Anh Dịch… Sinh nhật vui vẻ, em, em có thể hôn anh một cái không?”

“Uy, Tiểu Hoa Hoa của anh thẹn thùng sao? Mặt hồng như vậy.”

“Anh Dịch…”

“Đừng nóng giận, đừng nóng giận, không thể cho em hôn, anh Chí của em sẽ sinh khí mất.”

“Nhưng mà…” Vì cái gì anh còn hôn người khác? Chẳng lẽ hôn bọn họ anh Chí sẽ không sinh khí sao?



“Dịch! Chuyện người kia là chuyện gì?”

“Tiểu Chí, em biết mà, đó là đối tượng hợp tác đưa tới, không nhận sẽ không giữ mặt mũi cho họ.”

“Anh nể tình đến như vậy sao?”

“Tiểu Chí, anh…”

“Đừng đυ.ng vào tôi! Chờ khi nào anh đoạn tuyệt sạch sẽ với bọn họ, thì anh mới được chạm vào tôi! Có đôi khi tôi thật sự không biết sao mình có thể kiên trì với anh như vậy…”

“Tiểu Chí…”

“Anh để tôi yên tĩnh một lát…”



“Anh Dịch, đừng bỏ Tiểu Hoa lại, Tiểu Hoa sợ.”

“Đó là mẹ anh, anh còn có thể cho em cái gì? Em cứ thành thành thật thật ở trong này đi.”

“Anh Dịch…”

“Câm miệng! Cậu đừng có quấn quýt lấy tôi, thật phiền! Cút, đừng xuất hiện trước mặt tôi!”

“Anh Dịch, em sẽ lại đến, anh Chí nhất định sẽ tha thứ cho anh, đừng nản lòng.”

“Cút!”



“Rốt cuộc là tôi sai sao?” Bạch Dịch nhìn tầng không trung nhỏ hẹp kia.

Một đôi tay thô ráp bỗng nhiên sờ lên thắt lưng hắn, Bạch Dịch không phản kháng, phản kháng chỉ mang đến nhiều thương hơn mà thôi. Bạch Dịch đã học được cách giảm thiểu vết thương cho chính mình.

Hắn nhất định phải sống, nhất định phải mang thủ hạ rời đi! Không quản có thống khổ, hèn mọn hay không, hắn vẫn muốn sống.
« Chương TrướcChương Tiếp »