Chương 70: Ôn nhu và chủ quyền

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi LợnBạch Liên Hoa Nghịch Tập - Chương 70: Ôn nhu và chủ quyền“Liên Hoa nghĩ nếu như

lấy cái không gian kia luôn”
Liên Hoa ôm Liên Ngọc buồn ngủ, liên tục vài ngày không ngủ, ngay cả Liên Hoa không quá cần chuyện ngủ nghỉ cũng sẽ thấy mệt. Bây giờ tìm được vợ, mệt mỏi mấy ngày nay chịu đựng cứ trào lên không ngừng. Thằng nhỏ Liên Ngọc mở to đôi mắt như hai viên bi, không chớp nhìn ba nó, bộ dáng ba nó thật mệt mỏi, Tiểu Ngọc Nhi là đứa nhỏ ngoan, sẽ không ồn ào đến ba ba.

Đại Bạch khí thế mười phần xông qua, đang muốn rống cổ rít gào biểu hiện thần uy của mình, miệng còn chưa kịp mở đã bị một cây nấm bự nghênh diện đập trúng, bào tử kỳ quái văng đầy đầu.

Hai tròng mắt màu tím của Đại Bạch liền chuyển bất động, đang định phát điên thì một sợi dây leo túm lấy, vυ"t một tiếng bị ném thẳng qua rừng cây nhỏ phía bên kia, khiến vô số cây cây cỏ cỏ, và những động vật nhỏ bị dọa chạy.

Cho nên nói, thú cưỡi gì đó, nào có quan trọng bằng ba ba! Đáng thương thay cho Đại Bạch, so với ba ba thì Đại Bạch bị bỏ rơi không chút do dự.

Hạ Chí đang chuẩn bị tiến không gian, thì ngoài cửa sổ truyền đến tiếng lạch cạch, sau đó cửa sổ thủy tinh bị nung chảy, đυ.c ra một cái lỗ, một cái đầu lấm la lấm lét duỗi vào. Vật nhỏ lanh lợi kia có hai con mắt như hạt đậu đen vừa lúc đối diện với Hạ Chí. Liền bị dọa, cái đầu nhỏ lập tức rụt về. Hạ Chí đợi trong chốc lát, quả nhiên, cái đầu kia lại duỗi vào. Vật nhỏ nhân tính hóa chép chép miệng, sau đó xù lông chen qua cái lỗ trên cửa sổ.

“Chϊếp chϊếp…” Vật nhỏ tội nghiệp kêu một tiếng. QAQ, chủ nhân ngài chạy đi đâu rồi, bạn lữ của chủ nhân thật đáng sợ, nó rốt cuộc đã tạo ra cái nghiệt gì?

“Lại đây.” Hạ Chí mặt không chút thay đổi vươn một tay ra.

Tiểu Ma do dự một chút, kiên trì bay qua, sau đó đậu xuống tay Hạ Chí, lấy lòng cọ cọ.

Hạ Chí mặt không chút thay đổi nhìn con chim kỳ ba, lông trên đầu trọc một nửa, khóe miệng nhịn không được run rẩy. Người ngốc, chim nuôi cũng ngốc chết đi được.

Hạ Chí bắt đầu hoài nghi mắt mình có phải có vấn đề rồi hay không, sao lại đi coi trọng một tên ngu xuẩn như vậy! Vỗ vỗ trán, Hạ Chí quyết định không nghĩ đến loại vấn đề không có tý dinh dưỡng này, xoay người đi vào không gian.

Vào không gian, Tiểu Ma giống như được trở lại vòng tay mẹ nó, hưng phấn “Chϊếp chϊếp” một tiếng, chui đầu vào trong nước linh tuyền. Chờ sau khi Tiểu Ma ngẩng đầu lên, lông trên đầu đã dài ra. Tiểu Ma rơi lệ đầy mặt, trong không gian bay một vòng, chuẩn xác đậu xuống trên đầu con nai, đồng chí, chỉ có đồng chí là bình thường. Con nai nhàn nhã cõng Tiểu Ma đi mất.

Hạ Chí cũng không quản đến Tiểu Ma, cất chân bước vào gian nhà trúc. Liên Hoa ôm Liên Ngọc đang nằm trên giường trúc ngủ, Liên Ngọc nhìn chằm chằm mặt ba ba nó, cảm giác được có người lại đây, lại thấy là má má, cao hứng huơ huơ móng vuốt.

Hạ Chí ôm lấy Liên Ngọc, Liên Ngọc ôm cổ Hạ Chí, thằng nhỏ lại quay đầu nhìn Liên Hoa. Ngón tay Hạ Chí khẽ nhúc nhích, điều chỉnh lại tướng nằm của Liên Hoa cho tốt, Liên Ngọc lúc này mới yên tâm chôn đầu lên cổ má nó, bắt đầu chảy nước miếng đòi ăn.

Hạ Chí ôm Liên Ngọc đi vào phòng bếp.

Đến khi Liên Hoa tỉnh lại, thời gian cũng không quá lâu, hắn sờ soạng trên ngực một phen, lại không thấy cái gì, hoảng sợ ngồi bật dậy. Chợt nhớ tới mình đang ở trong không gian của vợ, mới bình tĩnh lại.

Một làn hương thổi qua, nước miếng Liên Hoa thiếu chút nữa chảy xuống. Móa, hắn đã hơn một tháng không được ăn cơm đó! Hơn một tháng đó! Người bình thường đã sớm chết đói, Liên Hoa lại còn phải tìm người, đánh tang thi, rồi lại tìm người, đánh tang thi như vậy.

Hắn mò đến nơi phát ra mùi hương, nước mắt Liên Hoa thiếu chút nữa rơi xuống. Chỉ thấy Liên Ngọc miệng kêu ‘y y nha nha’ ngồi ở cái bàn nhỏ phía trước, Hạ Chí mặc tạp dề trắng, nấu cơm ở bếp.

“Ba ba!” Liên Ngọc nhìn thấy ba nó đi qua, liền cười ha ha: “Ba ba, ăn… Ăn cơm… Má má… làm… Nấu cơm…” Còn vung vẩy mấy cái móng vuốt nhỏ xíu.

“Ừm…” Liên Hoa trước tiên hôn lên mặt thằng nhỏ Liên Ngọc một cái, khiến nó cười khanh khách không ngừng, sau đó đi đến từ phía sau ôm lấy thắt lưng Hạ Chí.

Tay cầm thìa của Hạ Chí dừng một chút, lập tức cảm giác được từng giọt từng giọt nước nong nóng rơi trên đầu vai, khiến áo sơmi hắn ướt một mảng, ngay cả tâm hắn cũng nóng ở lên, khiến hắn cũng không tự chủ được cong cong khóe môi. Ngu xuẩn…

“Đến,… Mở miệng a.” Liên Hoa giơ muỗng, đút cháo cho Liên Ngọc.

“A… A…” Liên Ngọc lộ ra mấy cái răng sữa thưa thớt.

Liên Hoa đút cháo vào miệng nó, Liên Ngọc liền bẹp bẹp miệng nuốt vào. Lại há to cái miệng nhỏ chờ.

Liên Hoa cho Liên Ngọc ăn no, rồi cứ nhìn Hạ Chí cười ngây ngô, vừa cười ngu vừa ăn cháo, thiếu chút nữa đút muỗng cháo nhầm vào lỗ mũi.

“Nhìn cái gì vậy?!” Hạ Chí bị Liên Hoa nhìn tới khó ở, hai vành tai hồng lên, nếu không phải… nếu không phải tên ngu xuẩn này vừa mới khóc, Hạ Chí thật muốn tát hắn một cái!

“A!” Liên Hoa lại cúi đầu múc cháo, ăn được nửa bát lại nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn.

Hạ Chí dứt khoát ôm lấy Liên Ngọc xoay người, chừa lại cho Liên Hoa một bóng lưng.

Liên Hoa nhìn theo bóng lưng nọ, vẻ mặt đầy si mê, liên tục ăn năm bát cháo, thiếu chút nữa khiến mình no chết! Đây chính là lần đầu tiên vợ hắn làm cơm! Lần đầu tiên rất quý giá!

Hạ Chí xoay người, ánh mắt nóng rực sau lưng cũng không biến mất, khiến hắn chỉ có thể đem lực chú ý phóng lên người Liên Ngọc. Thằng nhỏ Liên Ngọc ăn no, ngậm đầu ngón tay ngủ, miệng còn a a ô ô không biết đang nói cái gì.

Hạ Chí vì để tính thời gian, mới chỉnh thời gian trong không gian đồng bộ với bên ngoài, sắc trời đã đen, bởi vậy không khí trong không gian cũng ái muội.

Cơm nước xong, Hạ Chí bế Liên Ngọc vào phòng dành riêng cho nó. Liên Hoa tranh thủ thu dọn chén đũa, sau đó xoắn xít chạy theo vợ vào phòng ngủ.

Hạ Chí liếc mắt nhìn Liên Hoa một cái, cũng không đuổi người ra ngoài.

Liên Hoa vội vàng sắm vai ông chồng hiền lành trải drap giường sửa sang chăn nệm, sau đó xấu hổ len lén nhìn Hạ Chí. Hạ Chí cởi vài cúc áo trên chiếc sơmi tối màu, không còn nghiêm cẩn như ban ngày, cả người cực kỳ yêu mị.

Liên Hoa nuốt một ngụm nước miếng, đậu má, đã lâu không được gần gũi với vợ. Liên Hoa quả thực muốn rống to một câu —— Vợ, em là một con yêu tinh!

“V… vợ à, em… em tranh thủ ngủ đi, không cần tu luyện.” Liên Hoa lắp bắp nói xong, thiếu chút nữa cắn trúng lưỡi mình, vợ hắn là một người cuồng tu luyện như thế nào hắn còn không biết sao?

Tay Hạ Chí duỗi đến trên giường liền dừng lại, sau một lúc mới phun ra một chữ “Ừ”.

Vì thế, đêm đó Hạ Chí vẫn tu luyện, nhưng là cùng Liên Hoa tu luyện cả một đêm trên giường trúc.

Ngày thứ hai, Liên Hoa thần thanh khí sảng, lưng không đau, chân không mỏi, người cũng không mệt, công lực còn tăng được một khúc.

Tiểu Ma sống chết không chịu ra khỏi không gian, đành phải để nó ngoan ngoãn ăn cỏ với con nai.

Liên Hoa vẫn như trước khoác tấm áo choàng giả vờ thần bí lãnh khốc. Áo choàng màu đen, lúc đánh quái toàn chạy trước mặt người ta. Mọi người chỉ biết Hạ lão đại mời đến một viện trợ là Thủy hệ dị năng giả hết sức trâu bò, không nghĩ tới quan hệ hai người bọn họ lại thật tốt! Người nọ không cho lão đại đánh quái, toàn bộ vật thể không rõ tiếp cận lão đại trong phạm vi bán kính 50m đều bị bom nước tạc chết.

Tuy rằng Hạ Chí vẫn mang bộ dạng lạnh như băng kia, không thân cận bất luận kẻ nào, nhưng Khương Hoài vẫn nhìn ra hắn có điểm bất đồng. Tỷ như, ánh mắt Hạ Chí sẽ không tự chủ được nhìn về phía người khoác áo choàng đen, chỉ sợ ngay cả Hạ Chí cũng không phát hiện bản thân như vậy. Tỷ như, sáng sớm hôm nay khí sắc Hạ Chí thoạt nhìn hồng nhuận, cùng mấy ngày trước khác biệt rõ ràng. Còn có, sau tối hôm qua, sau tai Hạ Chí xuất hiện một vết hồng ngân nho nhỏ.

Là để cho gã xem sao? Khương Hoài cười khổ trong lòng. Trách không được gã cảm thấy người mặc áo choàng đen kia loáng thoáng có chút địch ý đối với mình, thì ra không phải là lỗi giác. Cái này là tuyên bố chủ quyền sao? Khương Hoài nhắm mắt, lại mở mắt ra, khí thế liền biến đổi, gã vẫn là La Sát Khương Hoài mặt lạnh như cũ, không vì vấn đề tình cảm mà hối hận hay đa tình.

Liên Hoa một bên đánh quái một bên chăm chú nhìn vợ với tên mặt than kia, khi biểu tình tên nọ biến hóa hắn đương nhiên nhìn ra được. Hết hy vọng là tốt nhất, không uổng phí hắn tối hôm qua ra sức lưu lại dấu vết trên người vợ như vậy. Phải biết rằng, vợ hắn cũng là người tu chân, muốn lưu lại một chút xíu dấu vết là cỡ nào khó khăn, phí thật nhiều tâm tư và công sức.

Bất quá, hình như vợ cũng biết, cho tới sáng nay khi vợ chớp mắt, đôi mắt hoa đào nhìn hắn, tâm can nhỏ bé của hắn muốn vọt ra bên ngoài! Bất quá vợ vẫn ngầm đồng ý cho mấy cái hành vi nho nhỏ này của hắn, không động tay tiêu trừ dấu vết kia. Lòng Liên Hoa ngọt lịm, đánh quái càng thêm ra sức.

“Anh Hạ, anh có cảm thấy cái người mặc áo choàng kia rất quen hay không, em sao lại cảm thấy hình như đã gặp ở đâu rồi ấy.” Alvin cào cào tóc, liều mạng nhớ lại, nhân vật trâu bò như vậy theo lý thuyết, khi thấy quá một lần sẽ không quên mới đúng, vì cái gì là nhớ không ra?

Khóe miệng Hạ Hành Vũ giật giật, một chuỗi đinh thép phóng ra, giải quyết một tang thi có ý định đánh lén sau lưng Alvin.

“Tập trung.”

Alvin bị dọa cho mồ hôi lạnh ứa ra, má nó, thật nguy hiểm: “Anh Hạ, cảm ơn anh.”

“Ừm.” Hạ Hành Vũ ít lời, không nói gì để che dấu không được tự nhiên trong lòng. Làm thủ hạ đắc lực nhất của cậu chủ, hắn nhất định không thể để chuyện riêng tư của cậu chủ lộ ra ngoà. Alvin thấy Hạ Hành Vũ không có ý muốn nói, vội vàng phóng hỏa cầu.

Mọi người một đường đánh quái, nhặt tinh hạch, rất nhanh đã tiếp cận được mục tiêu.

“Trước tiên ở trong này nghỉ ngơi một chút, nắm chặt thời gian ăn cơm, bổ sung thể lực, chúng ta có một giờ để tới mục tiêu, đến lúc đó chỉ sợ sẽ là một hồi ác chiến, hiện tại duy trì thể lực luôn trong tình trạng tốt mới là quan trọng nhất.” Hạ Chí lên tiếng.

“Không sai, Tiểu Chí nói đúng, đợi lát nữa ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có.” Khương Hoài cũng nói.

Mọi người vừa nghe thấy, liền tranh thủ nấu cơm, đói bụng thì làm sao đánh trận?

Hạ Chí như trước một mình ngồi ở một chỗ đút sữa cho Liên Ngọc, bất quá, lần này còn có nhiều thêm một quái nhân mặc áo choàng đen. Liên Hoa ngồi dưới đất, vừa vặn ngăn cách tầm nhìn của Khương Hoài về phía Hạ Chí.

Hừ, mở miệng là Tiểu Chí, ngậm miệng cũng Tiểu Chí, kêu thân mật như vậy, Liên Hoa thiếu chút nữa chết đuối trong biển dấm chua. Có nên thừa dịp hỗn loạn gϊếŧ chết Khương Hoài hay không đây? Liên Hoa tinh tế suy nghĩ trong lòng.

“Không cần nghĩ những chuyện dư thừa.” Hạ Chí đầu cũng không ngẩng lên nói.

Liên Hoa cả kinh, vội vàng thanh lý mớ bòng bong trong lòng, bỏ đi ý nghĩ muốn lấy Thập đại khốc hình thời Mãn Thanh đối phó với Khương Hoài. Vợ hắn rất hiểu hắn nha.

Liên Hoa nhàm chán nhìn cái miệng thằng nhỏ Liên Ngọc uống sữa.

Đột nhiên, một tầm mắt mang theo ác ý dừng lại trên lưng hắn, tuy rằng nó rất nhanh liền rời đi, nhưng không hề gây trở ngại cho cảm giác của Liên Hoa. Người trong đội ngũ này đều cảm kích và sùng bái hắn, bởi vì Liên Hoa có thể cứu cái mạng nhỏ của bọn họ. Là ai lớn mật muốn gây khó dễ cho hắn như vậy?

Liên Hoa bất động thanh sắc phóng thần thức ra, tinh tế nhìn qua người trong đội ngũ một lần. Hôm qua khi hắn tìm tới, sao lại không chú ý tới những kẻ này? Lần này Liên Hoa phải bài trừ những nhân tố không an toàn một lượt, thanh lý đội ngũ sạch sẽ.

Thần thức dạo qua một vòng, vừa lúc thấy Tưởng Tư Vũ đang đổ nước đầy thùng. Liên Hoa chớp mắt, hắn còn không chưa đi tìm Tưởng Tư Vũ, cô ta ngược lại tự đưa lên cửa. Khiến Liên Hoa cảm tháy buồn cười chính là, hắn còn thấy Tưởng Tư Nhã.

Hai chị em nhà này cùng nhau xuất hiện ở đây. Tưởng Tư Nhã thật ra có lý do riêng, cô ta đi theo Bạch Dịch. Vậy còn Tưởng Tư Vũ thì sao? Không phải đã rời khỏi đội ngũ của vợ rồi sao? Liên Hoa nghĩ đến một khả năng, nhất thời cười không phúc hậu, Tưởng Tư Vũ hẳn là bị bà chị yêu quý của mình đùa bỡn.

Liên Hoa nghĩ đến kế sách của mình đã thành công, liền đắc ý dạt dào. Chuyện mượn đao gϊếŧ người rất kí©h thí©ɧ nha!

Bất quá, Liên Hoa nhìn kỹ, không gian của Tưởng Tư Vũ còn treo trên tay cô ta kìa! Tưởng Tư Nhã cũng quá vô dụng đi, lâu như vậy còn chưa đắc thủ.

Liên Hoa lại thấy Bạch Dịch, nhất thời ghê tởm. Bạch Dịch còn đang ôm Tưởng Tư Nhã! Má, còn cùng một chỗ mưu tính Tưởng Tư Vũ. Tưởng Tư Nhã hào phóng như vậy sao?

Liên Hoa nghĩ nếu như không gian nằm trong tay Bạch Dịch thì sao? Hắn liền thật sự chán ghét, còn nằm trong tay Tưởng Tư Nhã hắn cũng không cao hứng. Cũng không muốn nằm trong tay Tưởng Tư Vũ. Hắn có nên làm cái gì thú vị hay không? Tỷ như, lấy cái không gian kia luôn?

He he he, Liên Hoa vuốt cằm, hắn mới nảy ra một ý hay.

“Ba ba!” Liên Ngọc ăn no, vươn tay bàn tay nhỏ bé về phía Liên Hoa. Liên Hoa nhanh chóng ôm con trai qua, với hắn, vợ và con là trời đất bao la!

“A! Anh Hạ, tiểu lão đại cư nhiên để người kia ôm kìa! Em cũng muốn chơi với nhóc, mà nhóc nó không để ý tới em!” Alvin kinh ngạc nói.

Hạ Hành Vũ yên lặng quay đầu, hắn cái gì cũng không phát hiện, cái gì cũng không nghe thấy.