🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tôi trở về là để gặp vợ con tôi”“Ha ha ha, thế nào? Người anh em, hôm nay đổi được cái gì tốt ở Lục Thành rồi?” Một người đàn ông hào sảng dùng sức vỗ vai một người đàn ông khác, suýt chút nữa vỗ rụng vai người ta.
“Cút đi!” Người đàn ông bị vỗ hất tay người nọ ra một phen: “Xui!” Người đàn ông đó chỉ nhổ ra một ngụm, hùng hùng hổ hổ khập khiễng đi mất: “Sớm muộn gì cũng có một ngày dạy dỗ tụi mày, tụi mày cứ ở đó đắc ý đi!”
Không sai, sau đại hội phân phối cổ phần vaccine phòng bệnh cho các lão đại, dây dưa một hồi, rốt cục ai có ai không?
Thê thảm nhất là Bạch gia, Lý gia và Khương gia hợp tác với nhau đoạt mất 50%, số cổ phần còn lại dựa theo cấp bậc căn cứ mà phân phối, từ căn cứ loại trung đến nhỏ, Bạch gia ngay cả một phần của căn cứ cỡ trung cũng không bằng.
Bạn hỏi vì sao á? Thì Hạ gia người ta không vừa mắt bọn họ! Lúc trước mang theo một ả đàn bà đến Hạ gia nhận thân, trực tiếp bị đạp trở về, sau đó đương nhiệm gia chủ Bạch gia còn chạy tới dây dưa với chủ nhân căn cứ Hi Vọng. Này không phải là tìm cừu hận sao? Trực tiếp bị đánh bốp bốp bốp vào mặt, ngay cả vaccine phòng bệnh cũng lấy không bằng nửa phần của khu căn cứ loại trung, tiêu phí còn vô cùng to lớn. Đáng thương thay, Bạch gia gia chủ sắc mặt thật ‘dễ nhìn’, Bạch gia trực tiếp trở thành trò cười cho mọi người.
Vốn sau khi mọi người được phân phối cổ phần tốt, đang chuẩn bị về nhà. Ai biết đâu lại xuất hiện một quả bom khổng lồ, tạc cho các lão đại váng đầu hoa mắt —— Lục Thành! Căn cứ lương thực! Toàn bộ căn cứ đều là thực vật biến dị cao cấp, còn cho phép bất luận kẻ nào cũng có thể đi vào giao dịch!
Những ai vẫn chưa rời khỏi căn cứ Hi Vọng tranh thủ chạy qua Lục Thành, người đi rồi cũng vội vã chạy trở về.
Lục Thành vừa thấy ai cũng liền bốc hỏa. Nhìn tư liệu mà công hội Dong Binh giới thiệu, mọi người vốn còn đang sợ hãi, kia đều là thực vật biến dị cấp bảy đó! Tinh hạch cấp năm không phải ai cũng có đâu, rốt cuộc là ai mới có thể thành lập một căn cứ trâu bò đến thế, quả thực là nghịch thiên!
Các lão đại vây quanh căn cứ Hi Vọng, nhìn đám thực vật biến dị to lớn bên trong đang giương nanh múa vuốt, hai mặt nhìn nhau, ai cũng không dám đi vào trước tiên.
Chỉ có một người thường không có dị năng, vợ hắn đã sắp bệnh chết, không có tiền mua thuốc, muốn đổi một ít đồ bên trong để bán lấy tiền xem bệnh cho vợ.
Người kia nơm nớp lo sợ đi vào thông đạo của Lục Thành, nghe nói càng đi vào bên trong, thực vật biến dị càng hiếm lạ, nhưng hắn chỉ có mười viên tinh hạch cấp một, cũng không biết mua được thứ gì tốt, dù sao mua không nổi dược liệu khan hiếm. Người kia vốn nghĩ khi mình đi vào sẽ lập tức bị đám thực vật vung dây leo đập chết, nào biết đâu chúng nó chỉ vung dây leo đυ.ng nhẹ vào trên người khách nhân đầu tiên của chúng nó.
Đám thực vật này tâm tư thuần khiết, đối với cảm xúc của nhân loại đặc biệt mẫn cảm, cuối cùng, người may mắn đầu tiên này ngoài ý muốn lấy được hảo cảm của một cây đào biến dị, mười viên tinh hạch cấp một lại đổi được hai quả đào thật to! Trái của thực vật biến dị cấp bảy đương nhiên không phải phàm vật, người may mắn kia cầm đào trong tay lập tức bị một lão đại dùng mười viên tinh hạch cấp bốn mua đi mất, cuối cùng vị lão đại kia cư nhiên mượn năng lượng trong hai quả đào ấy mà đột phá cấp năm, mọi người lập tức điên cuồng.
Cũng có người cho rằng đám thực vật này bất quá chỉ là giả vờ giả vịt, căn bản không có lực sát thương, vì thế nghênh ngang chuẩn bị xông vào, trực tiếp bị một vòng gai độc đâm gai đầy mình thành con nhím, may là Liên Hoa còn cảnh cáo đám thực vật này không thể tùy tiện thương tổn tính mệnh người khác, người kia mới may mắn bảo vệ được cái mạng nhỏ.
Vì thế, một cuộc đấu trí đấu dũng cùng thực vật biến dị bắt đầu, đám người may may mắn mua được không ít thứ tốt, hạt lúa gì mà to như trái bóng rổ, hạt thóc thì to như quả bóng đá, củ cải dài 3m, năng lượng bên trong dù không đủ để cho người ta thăng cấp, cũng giúp người no bụng không ít.
Mà lũ người không hay ho có kẻ nghĩ đám thực vật biến dị không đủ thông minh, vì thế lấy tinh hạch cấp thấp ra lừa chúng nó. Kết quả bị một tầng nhà giam màu xanh từ trên trời giáng xuống vây khốn, cứ như vậy nhốt ở cửa Lục Thành ba ngày, mất hết mặt mũi, bởi vì kẻ đó là chủ nhân của một căn cứ cỡ trung.
Lục Thành hiện tại rất náo nhiệt, phạm vi hơn mười dặm xung quanh bị mấy người này tự động thanh lý sạch sẽ, biến thành khu vực an toàn. Những người tới muốn vào Lục Thành thử vận khí cũng có, thậm chí còn có một khu giao dịch ở bên ngoài được hình thành, chuyên dùng thứ tốt để đổi với những thứ từ Lục Thành lấy ra. Dù sao không phải mỗi thứ đổi ra đều hợp ý mình. Tỷ như ớt biến dị, chỉ thích hợp với Hỏa hệ dị năng giả, bí đỏ biến dị, thì thích hợp với Kim hệ dị năng giả. Còn có một ít thảo dược, nhưng tác dụng chữa bệnh không đúng bệnh.
Khi Liên Hoa đi ngang qua Lục Thành nhà mình, cũng bị sự phát triển ở vùng phụ cận dọa cho sợ ngây người, hắn cũng không biết Lục Thành lại được hoan nghênh như vậy, quả thực có tiền đồ phát triển thành một căn cứ siêu cấp. Bất quá là vây quanh nhóm thực vật trung tâm mà phát triển.
Liên Hoa dương dương đắc ý, Lục Thành phát triển tốt, Hạ lão gia tử mới cao hứng, mình mới cưới được vợ, không đúng, là gả vào Hạ gia. Như vậy liền nhiều thêm một tầng bảo đảm.
Liên Hoa chỉ nhìn từ trên không trong chốc lát, cũng không để bất luận kẻ nào phát hiện, Đại Hắc và Thùng tận chức tận trách chăm sóc đàn bảo bối nhỏ của mình, đánh bay kẻ nào không tuân thủ quy củ, Liên Hoa cực kỳ vừa lòng.
Rất nhanh hắn đã về đến căn cứ Hi Vọng, Liên Hoa rất kích động, hắn nhớ vợ muốn chết rồi! Bất quá Liên Hoa trước tiên vẫn mang theo bọn nhỏ kiểm tra thân thể, đăng ký thông tin cá nhân, sau đó đưa bọn nhỏ đến trung tâm cứu trợ nhi đồng, nơi đó sẽ có người chuyên môn đến quản lý.
Liên Hoa dàn xếp tốt chuyện bọn nhỏ, mới xoắn đít chạy qua Hạ gia.
“Vợ ơi! Anh về rồi!” Liên Hoa một cước đá văng cửa, gào rú trong phòng khách.
Trên lầu rất nhanh truyền đến tiếng bước chân, Liên Hoa vừa nghe liền nhộn nhạo, ngao, vợ hắn thật nhiệt tình!
Liên Hoa dang rộng vòng tay, chuẩn bị tốt tư thế để vợ lao vào cái ôm ấm áp của hắn.
“Họ Liên kia, chịu chết đi!” Một tiếng rống giận, người nghênh diện chạy đến trước mặt Liên Hoa không phải vợ hắn ngày đêm mong nhớ, mà là một lá bùa Viêm Bạo to lớn bay qua.
“Má!” Liên Hoa chật vật né tránh, bùa Viêm Bạo sượt qua tóc Liên Hoa, cháy khét mấy cọng, sau đó bay đến đại viện Hạ gia, ầm vang một tiếng nổ banh, tạc ra một cái hố sâu 3m.
Liên Hoa: “…” Má nó, thứ này nếu đập vào trên người hắn thì dù có bất tử cũng muốn ra thành tro! Ai mà có cừu hận cao thâm với hắn như thế?!
“Cậu con mẹ nó còn dám trốn!” Tiếu Trạch hai mắt phun lửa đứng trên thang lầu, còn mặc áo ngủ.
“Họ Tiếu kia, anh làm cái quái gì vậy?!” Liên Hoa nhìn thấy Tiếu Trạch, lập tức có điểm chột dạ, bất quá hắn nghĩ, lúc trước còn không phải chỉnh được tên ngốc này sao, tuy rằng hắn không biết vì sao mình lại chạy.
Bụp bụp, bùa Viêm Bạo không ngừng từ trong tay Tiếu Trạch bay ra, Liên Hoa vội vàng dùng tường nước ngăn lại, thối lui vào trong viện.
“Anh làm hoa của mẹ nổ chết hết rồi kìa!” Liên Hoa kêu to, bùa Viêm Bạo lại bay qua chỗ hắn, Liên Hoa chỉ có thể đánh bay nó, trong viện rất nhanh bị tạc banh, hoa của mẹ Hạ đều bị hủy.
“Trước tiên cứ gϊếŧ chết cậu cái đã, rồi tôi chịu tội với mẹ sau!” Tiếu Trạch giương nanh múa vuốt đuổi theo. Liên Hoa nhìn thấy Tiếu Trạch còn mang dép lê, trên cổ một đống dấu vết. Chẳng lẽ anh vợ còn đang làm? Chẳng lẽ còn làm tới một tháng? Không thể nào!
“Họ Tiếu, bình tĩnh một chút! Này này, anh vợ, anh còn không mau đến đem bà vợ nổi điên của anh về đi!” Liên Hoa gào to với căn biệt thự.
Hạ Dương đầu tóc còn dựng thẳng như gà chạy ra: “Bà xã, bà xã, em bình tĩnh, vợ thằng Ba cũng chỉ là giúp chúng ta thôi, bình tĩnh nào!” Hạ Dương ôm lấy thắt lưng Tiếu Trạch, đè tay Tiếu Trạch lại.
Liên Hoa rốt cục có được cơ hội thở dốc, vội vàng chạy vào biệt thự.
“Anh cái tên khốn nạn này!” Tiếu Trạch thấy người chạy mất, trực tiếp tặng cho Hạ Dương một cái bạt tai, Hạ Dương chỉ có thể cẩn thận lấy lòng chịu tội.
Liên Hoa nhìn thoáng qua, cảm thấy chị dâu của vợ thật đáng sợ.
“Tiểu Liên à, con về rồi.” Mẹ Hạ cũng nghe thấy động tĩnh, vội vàng xuống lầu nhìn.
“Mẹ, con đã về.” Liên Hoa chạy lên cầm chặt tay mẹ Hạ.
Ba Hạ và Hạ lão gia tử cũng liếc mắt nhìn Liên Hoa một cái, hừ một tiếng sau đó đi lên lầu.
“Mẹ, chuyện gì vậy ạ?” Liên Hoa kéo tay mẹ Hạ ngồi lên sofa.
“Con ngoan, mẹ nói với con…” Mẹ Hạ thành thật nói cho Liên Hoa biết chuyện gì đã xảy ra.
Thì ra ngày đó thằng con cả Hạ gia đột nhiên kéo một người đàn ông về, ôm theo một chậu hoa, mở miệng ra chính là: “Mẹ, con mang cháu mẹ với con dâu về rồi này.” Thiếu chút nữa dọa cho người trong nhà phát ngốc. May là có Liên Hoa mở đầu, bọn họ rất nhanh liền tiếp nhận được chuyện thằng Cả nhà mình mang về một thằng con dâu, nhưng lại có một chậu hoa chứa cháu!
Liên Hoa tâm nói vận khí anh vợ thật tốt, lúc trước hắn làm gương, con dâu là nam thứ hai vào cửa, người Hạ gia cũng không còn quá ngạc nhiên.
“Vậy ba và ông nội là sao?”
“Đương nhiên phải lên mái nhà nhìn cháu trai một lát, bọn họ đều rất tò mò.” Mẹ Hạ trải qua quá nhiều chuyện ‘kinh hỉ’, đã có thể bình tĩnh đối mặt với mấy đứa con dâu kỳ ba và lũ cháu chắt càng thêm kỳ ba. Cho dù có ngày cháu mình từ trong bụng con dâu nhà này nhảy ra, bà tin chắc rằng mình cũng có thể rất bình tĩnh.
“Như vậy sao! Mẹ, Tiểu Chí và Tiểu Ngọc Nhi đâu?” Liên Hoa hỏi.
“Tiểu Ngọc Nhi bị Tiểu Chí mang ra ngoài rồi, nghe nói có nhiệm vụ gì đó, Tiểu Ngọc Nhi cũng đòi đi, tụi nó đã mấy ngày nay không trở lại.” Mẹ Hạ lên tiếng.
Liên Hoa nháy mắt cảm thấy tủi thân vô bờ, vợ hắn không có ở nhà.
“Tiểu Liên, đã trở lại trước hết đừng đi, ở nhà vài ngày đã rồi nói sau.” Mẹ Hạ kéo tay Liên Hoa, kế hoạch Liên Hoa muốn đi tìm vợ lập tức chết non.
“Đi, đi xem thằng cháu thứ hai của mẹ đi!” Mẹ Hạ vui rạo rực kéo Liên Hoa lên sân thượng.
Liên Hoa bị bắt đi theo mẹ Hạ lên lầu. Ba Hạ và Hạ lão gia tử đang ngồi bên dưới ô che nắng, không nhúc nhích nhìn cái chậu hoa to nửa thước trước mặt.
Bên trong chậu hoa kia có một cái cây cao bằng nửa người, ẩn ẩn có cả tơ máu lưu động. Chỉ có hai phiến lá to lớn, phía trên nâng niu một cái nụ hoa nhỏ.
Mới một tháng mà đã dưỡng được như vậy rồi! Anh vợ với tên họ Tiếu kia phải tốn bao nhiêu máu với dịch thể đây?! Liên Hoa đại khái đoán được họ Tiếu kia vì cái lông gì mà vừa thấy hắn liền kêu đánh kêu gϊếŧ, phỏng chừng một tháng này đều bị cột trên giường lấy máu lấy tinh, anh vợ cũng thật trâu bò!
“Tiểu Liên, em về rồi à, trở về thì tốt rồi.” Hạ Dương cười tủm tỉm ôm Tiếu Trạch đi lên, chỉ là hai bên má anh vợ còn in dấu bàn tay năm ngón của ai đó, Liên Hoa thiếu chút nữa cười ra tiếng.
“Đúng vậy, anh cả, đã về rồi, mệnh thụ của mấy anh nuôi thật tốt, đại khái chừng ba tháng là có thể chín, bất quá mấy anh cũng phải chú ý một chút, em thấy sắc mặt anh không tốt lắm đâu.” Liên Hoa cười tủm tỉm nói.
Hạ Dương và Tiếu Trạch đều mang một bộ mặt trắng bệch, hai má đều gầy đi trông thấy, phỏng chừng ăn không ít khổ.
Tiếu Trạch thiếu chút nữa lại bạo phát, bất quá có gia trưởng ở đây nên vẫn phải chú ý hình tượng, miễn cưỡng nhịn xuống.
Người Hạ gia hình như đều đã thích ứng với bộ dáng thê nô đến thê thảm của Hạ Dương, ai cũng không để ý đến dấu tay trên mặt Hạ Dương.
“Tiểu Liên, em thấy con anh thế nào?” Hạ Dương chờ mong hỏi. Mỗi ngày lấy máu gì đó, đều là vì con trai ngoan.
Liên Hoa gật đầu: “Không tồi, bất quá anh không cần lấy nhiều máu như vậy, lấy nhiều tinh hạch cũng có thể, bằng không đến lúc đó thân thể anh chống đỡ không nổi đâu.”
“Yên tâm, anh có chừng mực.” Hạ Dương vung tay lên: “Anh để thằng nhóc Khương Minh kia nghiên cứu thuốc bổ máu, hiện tại còn giúp anh tìm mấy loại cỏ bổ máu.”
Liên Hoa: “…” Làm một nhà khoa học quái nhân phải đi giúp anh ta làm thuốc bổ máu mà không thể nghiên cứu gì, phỏng chừng Khương Minh cũng tức chết. Liên Hoa từng nghe nói qua vị này là Mộc hệ dị năng giả cấp năm.
“Lại nói tiếp, Tiểu Liên cũng là Mộc hệ dị năng giả đi!” Tiếu Trạch nãy giờ vẫn không mở miệng đột nhiên nói.
“Hở?” Liên Hoa ngốc ra.
“Được! Tiểu Liên, em cũng giúp anh cả tìm cỏ bổ máu cấp cao đi! Khương Minh kia không muốn làm, còn thường xuyên nhàn hạ, mắng anh trở ngại công tác của nó!” Hạ Dương kéo Liên Hoa hấp tấp chạy qua khu gieo trồng.
Liên Hoa: “…” Chờ chờ, tôi trở về là để gặp vợ con tôi, thuận tiện báo cáo tiến độ của sính lễ, không đúng, đồ cưới, không phải đến làm thuốc!
Hạ Dương dong dong dài dài một đống lớn, anh cả anh dâu cái gì cũng không nghe thấy, kéo hắn qua khu gieo trồng giao cho thủ vệ canh gác rồi bỏ chạy!
Má! Liên Hoa không muốn ở lại chỗ này làm nông dân đâu! Cỏ bổ máu vừa nghe chính là dược liệu cao cấp, hạt giống cũng rất phiền toái!
Đang lúc Liên Hoa vụиɠ ŧяộʍ muốn trốn, Hạ Dương kéo một người trẻ tuổi mang cái mặt mất kiên nhẫn lại đây.
Người trẻ tuổi thần sắc âm trầm, hiển nhiên bị Hạ Dương làm phiền không nhẹ, quả thực như muốn gϊếŧ người.
Khi người trẻ tuổi thấy Liên Hoa, ngược lại sửng sốt, lộ ra một loại thần sắc hứng thú. Liên Hoa cảm thấy sống lưng lạnh run, hắn chỉ muốn trở về gặp vợ, không muốn rơi vào tay nhà khoa học quái nhân này đâu!
“Cậu chính là Thủy Mộc song hệ dị năng giả cao cấp?” Cặp mắt Khương Minh sau tầng mắt kính thật dày đột nhiên hiện lên một đạo ánh sáng.
“Đúng vậy.” Liên Hoa kiên trì trả lời.
“Cậu theo tôi.” Khương Minh lập tức bắt lấy móng vuốt Liên Hoa, tha người đi: “Gần đây tôi luôn cố gắng trồng hạt giống thực vật dùng dị năng xúc tác, hi vọng nó có thể xảy ra biến hóa thú vị gì đó, có lẽ hiệu quả sử dụng sẽ không gia tăng. Tôi…” Huyên thuyên một đống lớn, chạm đến vấn đề mình yêu thích, Khương Minh quả thực hưng phấn tới mức khua tay múa chân mà nói chuyện.
Liên Hoa nghe không hiểu Khương Minh đang huyên thuyên cái gì, chỉ cảm thấy Khương Minh giống như muốn cắt hắn thành từng miếng. Thật là khủng khϊếp… Liên Hoa quay đầu lại, bóng dáng anh vợ sớm đã không còn, đáng ghét, Liên Hoa tức đến đòi mạng. Nhưng ở nơi này là địa bàn vợ mình, Liên Hoa lại không dám làm cái gì với Khương Minh, nghe nói Khương Minh rất trân quý! QAQ
Vì thế, Liên Hoa đáng thương bị nhà khoa học quái nhân thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm, cưỡng ép làm nông dân ba ngày. Ba ngày này, khu gieo trồng của căn cứ sản xuất ra cỏ bổ máu, lương thực hoa quả, sản lượng cao gấp mấy chục lần! Thật đáng mừng, thật đáng mừng.
Ba ngày sau, Liên Hoa bị nhà khoa học quái nhân chỉ huy không ngớt, Liên Hoa ném một viên hạt giống trong tay xuống, hắn không thèm quản nữa! Hôm nay nhất định phải chạy trốn! Liên Hoa thừa dịp nhà khoa học quái nhân ăn cơm, lặng lẽ sử dụng một thủ đoạn nhỏ, thoát thân đi ra. Họ Tiếu bụng dạ hẹp hòi, rõ ràng biết hắn có thể giúp đỡ căn cứ Hi Vọng liền lấy điểm yếu của hắn ra uy hϊếp. Hừ, ba ngày cũng đủ để tìm vợ, hắn mặc kệ!
Liên Hoa vỗ vỗ mông bỏ của chạy lấy người, để lại Khương Minh tức giận đến giơ chân, lập tức thúc giục Hạ Dương đi tìm người, bằng không hắn sẽ dẹp bỏ chuyện cỏ bổ máu! Hạ Dương vừa nghe, liền vội vã chạy đi tìm người. Đáng tiếc một khi Liên Hoa muốn tàng hình, trừ bỏ vợ yêu nhà hắn thì không ai tìm ra nỗi.
Liên Hoa chuồn ra khỏi khu gieo trồng, vụиɠ ŧяộʍ trở về Hạ gia một chuyến. Vẫn không phát hiện vợ yêu nhà mình đâu.
Liên Hoa nghĩ nghĩ, trực tiếp chạy đến trung tâm chỉ huy của căn cứ, nơi đó chắc là có người đi.
Hạ Hành Văn đang ở văn phòng nhàn hạ, đột nhiên có người vỗ bả vai hắn, Hạ Hành Văn miệng ngậm nước trà thiếu chút nữa bị hù sặc, ai lại có thể xông vào trung tâm chỉ huy có thủ vệ cực kỳ nghiêm mật chứ? Còn vào đến văn phòng hắn!
“Ai?” Hạ Hành Văn đề phòng.
“Là tôi.” Liên Hoa chậm rãi hiện thân.
“Lão Bạch?” Hạ Hành Văn sửng sốt: “Toàn bộ căn cứ đều tìm cậu, cậu chạy đến nơi đây làm gì?”
“Anh đừng có quản, bọn họ tìm không ra tôi là được, mau nói cho tôi biết cậu chủ anh đi nơi nào rồi?”
Hạ Hành Văn không nói gì:, “Cậu chủ đương nhiên là có nhiệm vụ, bọn họ đi tiến hành hoạt động ‘Trảm thủ’, gần đây tang thi ở phía nam không quá yên ổn.” Dù sao lão Bạch sớm hay muộn cũng biết, không bằng nói luôn.
(Trảm thủ: Chém đầu)
“Cái gì? Đã đi rồi sao?” Liên Hoa tức muốn chết, vợ hắn không thèm chờ hắn: “Có bao nhiêu người đi?”
“Tứ đại gia tộc đều phái người đi, các gia tộc và thế gia khác cũng đi, dù sao chuyện này không phải là chuyện riêng của căn cứ Hi Vọng.” Hạ Hành Văn nhún vai.
Nà ní? Liên Hoa cả kinh: “Đừng nói cái tên mặt than kia cũng đi nha?”
“Mặt than? Cậu nói Khương Hoài của Khương gia sao? Đương nhiên cũng đi cùng rồi.” Hạ Hành Văn như nghĩ đến cái gì, lộ ra một nụ cười hàm xúc không rõ.
“Bọn họ đã đi bao lâu rồi?”
“Cỡ một tuần.”
Hạ Hành Văn vừa nói xong, Liên Hoa vυ"t một tiếng không thấy bóng dáng. Đáng ghét, cư nhiên bị mặt than tìm được cơ hội! Phải nhanh đi tìm vợ mới được! Họ Tiếu kia nói lung tung, chờ khi trở về nhất định phải chỉnh chết hắn!
“Bà xã à, đừng nóng giận mà, anh bắt vợ thằng Ba ở căn cứ ba ngày, nó còn không biết thằng Ba với tên Khương Hoài kia cùng đi làm nhiệm vụ đâu.” Hạ Dương lấy lòng nhìn Tiếu Trạch.
“Hừ!” Tiếu Trạch liếc Hạ Dương một cái, chỉ ba ngày thôi sao? Đáng ghét, làm hại hắn cũng bị tên khốn trước mắt này đè lên giường làm ba ngày! Tiếu Trạch nghĩ tới ba ngày thảm khốc của hắn liền hận tới nghiến răng nghiến lợi. Họ Liên kia thoải mái một đoạn thời gian hắn liền mất hứng.
“Bà xã à, ba ngày cũng đủ rồi, chờ vợ thằng Ba biết thằng Ba cùng tình địch chạy đi mất, nhất định sẽ tức chết, em đừng giận anh nữa mà Hơn nữa, vợ thằng Ba cũng chạy mất rồi, tìm không thấy, em làm đại nhân đừng chấp tiểu nhân mà, tha cho hắn đi.” Hạ Dương trơ mặt ra nói.
Tiếu Trạch nhìn cũng không thèm nhìn Hạ Dương một cái, xoay người đi lên sân thượng. Mấy người Hạ lão gia tử không có ở đây, phỏng chừng cũng nhìn tới mệt rồi.
Tiếu Trạch vươn tay sờ sờ phiến lá của mệnh thụ, hắn cơ hồ có thể cảm giác được nhịp đập rất nhỏ từ trong lá cây. Lại sờ tới nụ hoa, tựa hồ còn có thể cảm giác được một sinh mệnh nhỏ yếu đang cọ cọ vào lòng bàn tay hắn. Khiến tim hắn cũng muốn run rẩy theo.
Tiếu Trạch không phải lần đầu tiên cảm nhận được sinh mệnh bên trong, nhưng mỗi lần như vậy đều khiến tâm hắn mềm mại.
Hạ Dương cũng không quấy rầy Tiếu Trạch, cái cây còn chưa nở hoa, hắn tựa hồ cũng có thể thấy một cái mông nhỏ của con hắn gọi hắn hai tiếng ba ba, thật giống như con của thằng Ba nhà mình.
Tiếu Trạch sờ soạng một hồi thì dừng, tựa hồ còn có thể cảm nhận được cảm xúc quyến luyến bên trong, nhịn không được lại sờ sờ.
Sau đó, Tiếu Trạch lấy ra một lọ chất lỏng đỏ sẫm. Mở nắp ra, một hơi uống hết thứ bên trong. Rồi duỗi cổ tay ra chỗ rễ cây, lấy một con dao nhỏ nhẹ nhàng rạch một đường.
Máu rất nhanh chảy ra, vừa tiếp xúc với bộ rễ, lập tức bị hấp thu.
Hạ Dương cũng uống một lọ, sau đó vươn cổ tay, cùng Tiếu Trạch lấy máu.
Sau một lúc lâu, Tiếu Trạch ngừng lại, lấy một lọ thuốc khác phun lên miệng vết thương. Hai người sắc mặt đều trắng bệch, lại vội vàng lấy ra một lọ thuốc đổ vào miệng.
Cây uống no máu rồi, nụ hoa nhẹ nhàng động một cái.
Hạ Dương nhìn rất vừa lòng, lại đặt đầy tinh hạch ở rễ cây. Đứa con vẫn chưa sinh ra, hắn nôn nóng muốn chết, vẫn là đi ăn cướp một chút của thằng Ba đáng yêu nhà mình.