Chương 60: Tuyên chỉ và rắn nước

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi LợnBạch Liên Hoa Nghịch Tập - Chương 60: Tuyên chỉ và rắn nước“Mục đích của Liên Hoa không phải gϊếŧ nó, mà là thu phục.”

Tưởng Tư Nhã đứng ngoài cửa, lưng dính sát vào vách tường, nghe thấy tiếng bước chân quản gia tới gần, lập tức xoay người, rời khỏi văn phòng Bạch Dịch, cô ta không thể để người khác phát hiện.

Tưởng Tư Nhã vẫn duy trì nụ cười khéo léo, tao nhã gật đầu chào người đi ngang qua, không quản ánh mắt những người đó nhìn mình là ái mộ hay khinh bỉ, cô ta đều có thể bình tĩnh đối mặt.

Trở lại phòng mình, tươi cười trên mặt Tưởng Tư Nhã giống như không hề có. Dùng sức đóng sầm cửa, nổi giận đùng đùng chạy vào phòng tắm.

Người trong gương vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng thần sắc lại vặn vẹo, thoạt nhìn phi thường đáng sợ.

“Ha…ha ha ha…” Tưởng Tư Nhã cúi đầu cười ra tiếng, người trong gương hai mắt đỏ sẫm, vô cùng âm trầm: “Bạch Liên Hoa!” Theo giữa kẽ răng phun ra một cái tên khiến cô ta siết chặt tay tới trắng bệch, một giọt máu đỏ tươi ứa ra từ chỗ thịt bị ngón tay cắm vào rơi trên sàn.

“Mày tại sao còn chưa chết? Còn muốn đấu với tao sao? Tao sẽ không để mày sống đâu, tao muốn mày chết!” Hét lên bén nhọn một phen để phát tiết. Rốt cuộc cũng dịu lại, Tưởng Tư Nhã nhìn lòng bàn tay chảy máu. Một chuỗi bọt nước chậm rãi phủ lên miệng vết thương, Một chút dấu vết như vừa bị thương đều biến mất.

“Rốt cuộc không đúng chỗ nào? Rốt cuộc không đúng chỗ nào?” Tưởng Tư Nhã nhìn người trong gương điên cuồng như ma nữ, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve diện mạo cô ta: “Không đúng, tao mới là thần của thế giới này, tao rõ ràng biết hết thảy! Vì cái gì mọi thứ lại không đúng?”

“Lý gia, Hạ gia, tại sao đều không đúng? Rõ ràng là lũ khốn nạn đó nói cho tao, sao lại không đúng?” Tưởng Tư Nhã mỏi mệt trượt xuống, ngồi dưới sàn, đột nhiên nhớ tới ánh mắt của anh An trước khi chết. Khó có thể tin, và —— như là nhìn thấu kết cục bi thảm của mình.

“Không! Tao tuyệt đối sẽ không để loại tình huống đó lại phát sinh!” Nghĩ đến kết cục đời trước, Tưởng Tư Nhã ôm chặt bản thân, run rẩy từng trận.

Sau đó, Tưởng Tư Nhã như nhớ đến cái gì, gương mặt tái nhợt nổi lên một nụ cười quỷ dị: “Em gái thân yêu của chị có phải cũng biết cái gì không? Em có phải cũng biết cái gì không? Bằng không sao lại chạy đến Hạ gia?”

Tưởng Tư Nhã lại đứng lên, người trong gương như thể biến hóa, trở thành bộ dáng và vẻ mặt của em gái mình: “Tôi đang chờ chị đây.” Người trong gương hơi hé miệng, giống như đang cười nhạo vậy.

“Bốp!” Gương bể thành từng mảnh nhỏ. Tưởng Tư Nhã lại khôi phục bộ dáng tự tin xinh đẹp kia: “Tao sẽ không bị đánh bại, ai cũng không thể đánh bại tao!”

Tưởng Tư Nhã mở cửa phòng, đi tìm Bạch Dịch, cô phải đi cùng Bạch Dịch đến căn cứ Hi Vọng, nhìn thử xem tên Bạch Liên Hoa kia thế nào, lại thử nhìn xem cô em gái thân yêu ra sao rồi.



Liên Hoa cầm bản đồ tìm rất nhiều chỗ, cuối cùng lựa chọn một trấn nhỏ cách căn cứ Hi Vọng đại khái hai mươi dặm đường. Nơi này vừa vặn không nằm trong khu vực an toàn của Hi Vọng căn cứ, lại cách căn cứ Hi Vọng không xa. Liên Hoa quan sát một chút, nơi này vốn dĩ là một khu trấn nhỏ phồn hoa, bất quá hiện tại người đã chạy hết, vật tư trong trấn cũng bị cướp đoạt sạch sẽ, chỉ còn một vài người không có dị năng đi qua nhặt mót mấy thứ còn sót lại. Bên cạnh trấn nhỏ kia có một cái hồ nhỏ.

Liên Hoa nhảy vào hồ, hiện tại hắn hoàn toàn không sợ nước, ở trong nước mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề.

Nước trong hồ còn rất sạch sẽ, chỉ là có không ít các loại cá nhỏ biến dị bơi qua bơi lại, chúng nó không phát hiện ra Liên Hoa, Liên Hoa cũng không có hứng thú với loại cá cấp thấp.

Hắn chỉ lo trong nước có tang thi cá hoặc thú dưới nước cường đại bị biến dị. May là không có tang thi cá, bằng không, nếu muốn thanh lý sạch sẽ thật không biết có bao nhiêu phiền toái.

Liên Hoa chậm rãi bơi qua khu nước sâu, hắn nếu muốn ở nơi này thành lập căn cứ, đương nhiên cũng phải bài trừ một số nguy hiểm. Trong tầng nước sâu truyền đến từng trận dao động mãnh liệt, ít nhất có một gia hỏa đã vượt qua cấp năm.

Liên Hoa che dấu hơi thở rất tốt. Tia sáng mặt trời ở khu nước sâu có chút ảm đạm, nhưng vẫn đủ nhìn rõ một phạm vi lớn. Liên Hoa không phóng thần thức ra, nếu kinh động cái gia hỏa kia thì phiền.

Bèo biến dị dưới đáy hồ lay động, trong đám bèo còn cuốn lấy không ít xác động vật, khi Liên Hoa bơi qua, đám bèo trước mặt chậm rãi tránh ra. Liên Hoa sờ một lá bèo, chậm rãi nhắm mắt lại.

“Rắn nước cấp sáu sao? Không nghĩ tới cách căn cứ Hi Vọng không xa vậy mà còn một đứa lợi hại như vậy!” Liên Hoa mở mắt ra, chậm rãi cười, lập tức bơi sâu vào trong.

Nửa giờ sau, mặt nước đang yên tĩnh bỗng nổ tung, đánh ra một làn sóng lớn. Trên mặt hồ nhất thời dậy sóng như biển cả, máu loãng loan ra, khiến người xem phải hoảng loạn, mặt đất chấn động không ngừng. Vài kẻ trong trấn nhỏ có ý đồ đi qua cướp đoạt một ít vật phẩm hữu dụng tập tức hồn phi phách tán, cũng không quản có đồ tốt hay không, vội vã bỏ chạy.

Liên Hoa dưới chân đạp đầu một ngọn sóng, từ trên cao nhìn xuống rắn nước biến dị đang vươn đầu khỏi mặt hồ.

Con rắn thè lưỡi, dữ tợn nhe răng nanh, phát ra thanh âm khè khè cảnh cáo, trên đỉnh đầu còn có hai cái mào, bất quá một cái chảy đầy máu. Liên Hoa đứng trên cột sóng, con rắn kia lớn hơn hắn gấp bảy tám lần, đứng cùng Liên Hoa quá mức đối lập, Liên Hoa quả thực cực kỳ nhỏ yếu.

Con rắn cũng không công kích, tuy rằng người kia thoạt nhìn thực nhỏ yếu, nhưng lại có thể khiến nó toàn thân cứng rắn bị thương.

“Thần phục, hoặc chết!” Liên Hoa mặt không chút thay đổi sử dụng tinh thần lực, thẳng tay áp bách, nói ra một câu thoại thật ngầu. Kỳ thật Liên Hoa sớm đã muốn thử nhập vai một lần, khiến đàn em lập tức cúi đầu quy phục.

Con rắn vẫn giằng co với Liên Hoa, Liên Hoa bắt đầu buồn bực, không chịu sao? Má, chẳng lẽ hắn đây phải diễn luôn vẻ mặt ngầu lòi của vợ hắn mới được?

“Hỏi lại mày một câu, thần phục hoặc là chết!” Liên Hoa biết biến dị thú cấp sáu hoàn toàn có thể hiểu hắn đang nói cái gì, cũng không lo con rắn nghe không hiểu.

Con rắn bị biểu tình khinh miệt của Liên Hoa chọc giận, miệng há lớn, bắn ra một vòi nọc độc.

Liên Hoa nhíu mày, vẫn muốn dùng bạo lực giải quyết sao? Kỳ thật hắn tương đối thích dùng cách ôn hòa một chút.

Trực tiếp điều động nước trong hồ chắn nọc độc lại, hắn ở trong nước chiến đấu có thể tiết kiệm nhiều năng lượng hơn so với đất bằng.

Cột nước lớn phóng lên cao, lập tức hóa thành một con rồng nước, cuốn thật chặt lấy con rắn.

Con rắn khè một tiếng, cũng phun ra dòng nước xiết.

Ái chà, còn là một con rắn biến dị có dị năng. Liên Hoa càng không muốn gϊếŧ chết nó.

Né tránh công kích của dòng nước, rồng nước cuốn lấy con rắn ngày càng chặt, con rắn thống khổ oằn mình trên mặt nước, theo bản năng bắn bọt nước khắp nơi.

Liên Hoa dựng một bức tường nước chặn lại đám bọt nước công kích, sau đó đứng ở chỗ cao quan sát.

Con rắn đầu tiên quay cuồng trên mặt nước, sau lại chìm vào đáy nước, giãy dụa không ngớt dưới đáy nước, rồng nước khi chìm vào đáy nước càng lớn mạnh, cuối cùng lại cuốn cho con rắn không thể động đậy.

Liên Hoa nhàm chán ở trên mặt nước đợi nửa giờ, xác định con rắn đã không còn khí lực, mới chậm rãi kéo nó ra.

Khá lắm, ít nhất dài hơn mười mét, toàn thân đều là vảy đen. Con rắn bị rồng nước của Liên Hoa nâng lên, hoàn toàn hiện ra trước mắt Liên Hoa.

Loại rắn nước này lớn như vậy đáng lẽ nên rời khỏi cái hồ này mới đúng, sao lại sống mãi ở đây? Không vào Đại Giang cũng phải ra sông lớn chứ.

Liên Hoa cẩn thận quan sát, cảm thấy con rắn này thật đẹp, toàn thân đen tuyền, rất có phong cách.

“Thế nào? Thần phục chưa?” Liên Hoa tới gần rắn nước lão đại, lại một lần nữa hỏi.

“Phụt!” Một mũi tên nước bay thẳng đến mặt Liên Hoa.

Liên Hoa nghiêng đầu né, búng trán con rắn: “Còn có khí lực sao?” Liên Hoa dứt khoát đặt mông ngồi trên đầu nó.

Con rắn đương nhiên không muốn bị người ta ngồi lên, kịch liệt giãy dụa, nhưng vẫn không được, đuôi cuối cùng cũng buông thỏng xuống, bất quá con mắt như hai chiếc đèn l*иg lớn vẫn nói cho Liên Hoa biết nó không phục, nó mặc kệ.

Liên Hoa chớp mắt, khó tính đến vậy sao? Dứt khoát đưa chân đến chỗ bảy tấc* của nó.

(*Người ta nói đập rắn phải đập chỗ bảy tấc là vì vị trí đó có tim, dính một kích thì chính là đòn chí mạng, nó sẽ chết ngay.)

Con rắn lập tức căng thẳng, rắn vẫn là rắn, cho dù là biến dị, bảy tấc cũng sẽ không biến mất.

Liên Hoa đi đến chỗ bảy tấc, dùng chân nghiền nghiền. Con rắn run lên, bất quá đã bị trói, cảm giác quá rõ ràng.

“Cái vảy này thật không tồi, có lẽ có thể đem về làm giáp cho vợ.” Liên Hoa vuốt mảnh vảy rắn bóng loáng, sau đó lột xuống.

Con rắn đau run cả người, rốt cục lộ ra thần sắc sợ hãi, bất quá như nghĩ tới cái gì, lập tức trấn định lại, dứt khoát nhắm hai mắt lại, một bộ tùy tiện anh muốn làm gì thì làm.

Liên Hoa cầm chiếc vảy dính đầy máu trong tay, nhíu mày, biến dị thú quả nhiên rất khó phục tùng, lúc trước Tiểu Ma cũng là bị một cái nấm khải linh dụ hoặc.

“Hầy, tính tình còn cứng đầu cứng cổ.” Liên Hoa đá đá miệng vết thương chỗ bị rút vảy của con rắn, nhưng nó vẫn bất động giả chết.

Liên Hoa nhảy xuống, nhàn nhã đi tới đi lui trên mặt nước. Nơi này làm một căn phòng bằng nước cũng không tồi, có thể cùng vợ đến câu cá. Đáng tiếc trong nước có cá lớn đều bị con rắn này ăn, về sau nuôi một ít cũng không tồi.

Liên Hoa nghĩ nghĩ, con rắn lặng lẽ giả chết.

“A! Có rồi, ăn trứng nướng!” Liên Hoa đột nhiên hưng phấn kêu to, từ trong bụi cỏ biến dị bưng ra mấy quả trứng. Mấy quả trứng to bẳng cả một người, trắng như tuyết, Liên Hoa cầm không được, liền dùng nước bao lại rồi kéo đến giữa không trung.

Rắn nước như bừng tỉnh, nổi giận phát ra tiếng khè khè, lần này, thật sự nổi giận, rồng nước vây khốn nó thậm chí có dấu hiệu tan rã.

Nhìn con rắn nổi điên, Liên Hoa không nghĩ đến biến dị thú sẽ tự bạo.

“Mày còn giãy nữa?! Giãy nữa tao liền đâm thủng nó!” Liên Hoa giơ một con dao nước to ra, mũi dao nhắm ngay vào một quả trứng.

Con rắn lúc này mới an tĩnh lại, nhìn chằm chằm Liên Hoa.

“Mày yên tâm, chỉ cần mày không phản kháng, tao sẽ không làm cái gì với trứng của mày đâu. Tao chỉ muốn thành lập một tòa thành ở nơi này, thiếu một người thủ hộ, tao thấy mày hình như sống ở đây, chỉ cần mày thay tao thủ hộ thành này một trăm năm, liền có thể tự do rời khỏi. Đương nhiên, không được gϊếŧ chóc, phải ngoan ngoãn nghe lời.” Liên Hoa nói với con rắn.

Con rắn suy xét một chút, hoài nghi.

“Yên tâm, tao nói sẽ giữ lời, tao là người tu chân, lừa gạt mày một con rắn nhỏ làm gì? Trứng của mày cũng sẽ hoàn chỉnh giao cho mày, chúng ta có thể lập khế ước lâm thời.” Liên Hoa nhìn ra nghi vấn của con rắn, liền giải thích.

Con rắn rốt cục gật đầu, Liên Hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức vẽ ra một cái thủ quyết, cắt đầu ngón tay lấy một giọt máu. Con rắn không phải sủng vật của Liên Hoa, đương nhiên không cần đưa máu, chỉ cần nuốt máu của Liên Hoa là được, một trăm năm sau máu sẽ tự động tiêu tán, đến lúc đó nó liền rời đi.

Con rắn một ngụm nuốt lấy máu Liên Hoa, Liên Hoa trả trứng cho nó, nó cuốn lấy trứng của mình, liếc mắt nhìn Liên Hoa một cái, đợi nhiệm vụ.

“Mày cứ về đáy hồ trước đi, chờ tao xây thành xong, thì mày phụ trách an toàn cho tòa thành. Đến lúc đó tao sẽ báo cho mày biết.”

Con rắn mang theo trứng đi mất.

Khi không nhìn thấy nó nữa, Liên Hoa liền đặt mông ngồi dưới đất, sắc mặt khó coi, mồ hôi lạnh tuôn không ngừng, vội vàng lấy ra vài viên tinh hạch cấp năm nắm trong tay hấp thu.

Năng lượng chảy qua kinh mạch khô cạn của Liên Hoa, thân thể rất nhanh liền dễ chịu. Ngồi thiền hai giờ, sắc mặt Liên Hoa mới tốt lên một chút. Tiểu Ma là Hỏa hệ vẫn thủ trên mặt đất.

Nó nhưng là Hỏa hệ, cho dù là cấp sáu, thì nó cũng sợ nước! Vẫn thành thật chờ ở bên ngoài.

Liên Hoa đứng lên, vừa mới đối phó gia hỏa cấp sáu kia, nhìn Liên Hoa như rất dễ dàng nhưng kỳ thật Liên Hoa cũng phí rất nhiều khí lực, dù sao mục đích của Liên Hoa không phải gϊếŧ nó, mà là thu phục.

Khi vừa thấy con rắn, Liên Hoa đã phát hiện trên người nó không có huyết tinh của người, chỉ có thể chứng minh nó không ăn người, Liên Hoa liền muốn để nó làm thú thủ hộ. Hắn và Hạ Chí đều không có nhiều thời gian ở bên này, nếu như Liên Hoa thành lập một tòa thành khiến cho người ta trông thấy mà thích, hắn ở trong này thì tốt, nhưng một khi hắn đi rồi, tòa thành không có đủ vũ lực, người đỏ mắt khẳng định không ít. Đến lúc đó, liền phiền toái.

Liên Hoa đầu tiên lặng lẽ tới gần con rắn, thừa dịp nó không chú ý, làm mào nó bị thương, mào của nó là nguồn lực lượng căn bản, nó tự nhiên mất đi một phần chiến lực. Sau đó Liên Hoa dẫn nó lên mặt nước, nhân cơ hội để bèo biến dị trộm trứng của nó.

Một con biến dị thú cấp sáu chịu sống trong một cái hồ nhỏ, hơn nữa thoạt nhìn còn rất suy yếu, lại không có chỗ bị thương, trừ bỏ đẻ trứng, Liên Hoa nghĩ không ra lý do khác.

Sau đó Liên Hoa dùng kỹ năng công kích hệ Thủy, hóa nước thành rồng khống chế con rắn, tiêu hao thể lực của nó. Về phần rồng nước vì sao không phải là con khác mà lại là rồng, Liên Hoa tỏ vẻ rồng ngầu hơn!

Chờ khi con rắn hao hết khí lực, là trứng cũng tới tay, không sợ nó không nghe lời.

Bất quá cái con rồng kia siêu cấp ngốn năng lượng! Thiếu chút nữa hắn đã bị ép khô. Cuối cùng Liên Hoa kém một tý đã không được khốc soái cuồng bá duệ như vậy, cố chịu lâu hơn, thật không biết con rắn kia sao lại dai như thế. May là Liên Hoa kiên trì nổi.

“Tiểu Ma mày sao vô dụng thế, cũng không biết đến giúp chủ nhân mày một tay.” Liên Hoa nhéo đầu Tiểu Ma, kéo lông nó.

“Chϊếp chϊếp…” Chủ nhân lợi hại như vậy không cần tui can thiệp!

“Ngụy biện! Đám Lông Vũ lung linh trên đầu mày không tồi nha, có thể dùng làm quạt cho vợ.” Liên Hoa bới bới mấy sợi lông vũ đẹp nhất trên đầu Tiểu Ma.

“Chϊếp chϊếp!” Tiểu Ma kêu thảm thiết, dùng cánh che đầu, hai chân liên tục lui về phía sau, cảm giác an toàn, hai tròng mắt như hạt đậu đen khẽ hé ra từ giữa hai cánh nhìn lén. Chủ nhân ác ma lại muốn bứt lông tui, thật đáng sợ! QAQ

Liên Hoa nhìn bộ dáng Tiểu Ma sợ hãi, cũng không cảm thấy thú vị, hắn thấy mệt quá, trước tiên nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục.

Liên Hoa nhìn nhìn sắc trời, đã tối, tranh thủ kêu Tiểu Ma trở về, ngồi trên lưng Tiểu Ma, bây giờ chạy về còn có thể kịp ăn cơm chiều mẹ làm!

Liên Hoa ghé vào trên lưng Tiểu Ma, hữu khí vô lực nghĩ, cũng không biết vợ bận rộn một ngày rồi có về nhà ngủ không? Rõ ràng là người tu chân có thể không cần ngủ. QAQ Nhưng vẫn nên về nhìn xem!

Liên Hoa về đến Hạ gia, vụиɠ ŧяộʍ trèo vào cửa sổ, Tiểu Ma cũng vào, lén lút đứng trong phòng bếp. Liên Hoa nhìn mà đầu đầy hắc tuyến, tên gia hỏa này cùng thích kiếm đồ ăn vụng sao? Quang minh chính đại không được sao? Không biết học được cái thói hư này ở đâu.

Liên Hoa nhắc nhở Tiểu Ma rất nhiều thứ, Tiểu Ma đều không thay đổi, Liên Hoa cũng lười quản nó, đầu tiên chạy vào phòng vợ, miễn cho lại bị nhốt bên ngoài.

Hạ Chí vẫn chưa trở về, Liên Hoa dùng thần thức đảo qua căn nhà, mẹ Hạ đang làm bữa tối, ba Hạ và Hạ lão gia tử ở dưới lầu chơi với Liên Ngọc. Tiểu Ma núp trong tủ bát chờ ăn vụng.

Hôm nay thật mệt mỏi, Liên Hoa quyết định cởi sạch sẽ nằm trong chăn, chờ vợ yêu về nhà cho vợ kinh hỉ.

Chờ đợi một hồi, Liên Hoa liền ngủ mất.



“Cậu chủ, vaccine phòng bệnh tang thi của chúng ta trong khoảng thời gian này bán rất đắc, dị năng giả đến căn cứ Hi Vọng cũng ngày càng nhiều.” Hạ Hành Văn rất cao hứng.

“Những người đó có động tĩnh gì chưa?” Hạ Chí cầm văn kiện, thuận miệng hỏi.

“Tôi nghĩ bọn họ hẳn là đã chuẩn bị hành động.” Hạ Hành Văn khóe miệng cong lên.

“Vậy chờ.” Hạ Chí khép lại văn kiện trong tay: “Bạch gia bên kia thế nào?”

“Nghe nói Bạch Dịch đã trùng kích cấp căm.” Hạ Hành Văn nghiêm túc nói.

“Các cậu thì sao?”

Hạ Hành Văn nghe Hạ Chí nhắc tới chuyện này, liền vui vẻ: “Chúng ta đã có năm dị năng giả cấp năm, phỏng chừng Bạch Dịch cũng biết, thể nào cũng ghen tị tới điên rồi.”

Hạ Chí cũng vui vẻ: ” Chó nóng nảy mới có thể nhảy tường, đến lúc đó mới tốt.”

“Cậu chủ, Bạch gia với Lý gia kết thông gia, chúng ta có nên làm gì hay không?”

“Bạch Dịch không phải có nhiều thêm một tên em trai sao? Kêu người bên kia giúp hắn, bọn họ náo loạn, chúng ta xem tuồng.” Khóe miệng Hạ Chí nhẹ nhàng cong lên.

“Bạch gia loạn cào cào, còn không quên lục đυ.c với nhau, thiệt hại tự làm tự chịu.” Hạ Hành Văn hiển nhiên rất vui sướиɠ khi người gặp họa.

“Được rồi, hôm nay cứ như vậy đi!” Hạ Chí chuẩn bị ra ngoài.

“Cậu chủ, hôm nay cậu không tăng ca sao?” Hạ Hành Văn kinh ngạc.

“Về nhà ăn cơm.” Hạ Chí đầu cũng không quay lại đáp.

“Ăn cơm hả? Lão Bạch đã trở lại, cậu chủ không còn giống lúc đầu nữa.” Hạ Hành Văn nhỏ giọng nói, thu dọn bàn:”Tôi cũng qua nhà cậu chủ cọ cơm, thuận tiện nhìn lão Bạch một cái.”

Hạ Hành Văn đang chuẩn bị chạy qua Hạ gia.

“A Văn.” Hạ Hành Vũ đột nhiên như u linh xuất hiện.

Hạ Hành Văn hoảng sợ: “Tên đầu gỗ anh làm gì vậy? Có bệnh hả? Thật là.”

“Anh đói bụng.” Hạ Hành Vũ mặt không chút thay đổi.

“Anh đói bụng thì đi ăn cơm đi.” Hạ Hành Văn quăng cho một cái xem thường.

“Em làm cho anh ăn.” Hạ Hành Vũ không cho Hạ Hành Văn đi.

“Tự anh tìm người làm cho mình ăn đi, đừng kêu tôi.” Hạ Hành Văn đẩy hắn ra.

“Không cần, anh chỉ muốn em!” Hạ Hành Vũ chặn cửa.

“Bây giờ anh có cho tôi đi không hả?” Hạ Hành Văn tức giận.

“Không cho, anh biết em còn giận anh, lần sau anh nhất định sẽ không khiến em bị thương.” Hạ Hành Vũ mặt than mặt nói.

“Anh nói hưu nói vượn gì đó?” Hạ Hành Văn giơ chân, cái tên khốn nạn này.

Hạ Hành Vũ trực tiếp khiêng Hạ Hành Văn lên vai mang đi.

“Má nó, Hạ Hành Vũ, anh buông tôi ra.” Hạ Hành Văn giãy dụa.

“Ngoan…”

“…”