*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Ba, đây là một chút tâm ý của con với Tiểu Chí.”Mấy người Liên Hoa lắc lư hướng về phía căn cứ Hi Vọng mà đi, vì để gia tăng phân lượng sính lễ, Liên Hoa dọc đường đi gặp các tang thi biến dị thú và thực vật biến dị cao cấp đều không tha, quả thực như phát rồ, ngay cả chim biến dị ở trên trời bay lượn ngon lành cũng bị mũi tên nước bắn rụng.
Đáng thương thay cho Tiểu Ma, lần này còn có Nghiêm Hân, khổ nhọc giúp Liên Hoa nhặt tinh hạch. Nghiêm Hân thật vất vả mới thích ứng được tình trạng trời đất thường xuyên quay cuồng trên lưng Tiểu Ma, ói lại ói, thật vất vả mới ngồi chắc, lại bị Liên Hoa không thương tiếc bắt ép: “Dị năng không khí dùng thật tốt, rèn luyện một chút cũng được.” Ép cho Nghiêm Hân một bụng ủy khuất muốn đánh chết cái người không biết xấu hổ này. Đáng tiếc một người một chim tụi nó không có khả năng phản kháng.
Liên Hoa thích công kích từ xa, từ khi hắn tới hậu kỳ Trúc Cơ, thường xuyên dùng dị năng đùa giỡn như cá gặp nước. Nhìn này, súng bắn nước thật huyễn khốc, không cần đến gần, quần áo cũng sẽ không bị bẩn, hắn thật quá thông minh.
“Bụp bụp bụp.” Liên Hoa lại giải quyết một đám tang thi di động. Tiểu Ma ‘chϊếp chϊếp’ hai tiếng, phun ra một vòng lửa, đốt tang thi thành tro, Nghiêm Hân dùng không khí nhặt tinh hạch lên, bọn họ ngày càng ăn ý, Liên Hoa vui vẻ gật đầu.
Hạ Chí trực tiếp ngồi thiền tu luyện trên lưng nai, một khắc cũng không chịu thả lỏng, Liên Hoa rất buồn bực, nhưng lại không thể quấy rầy vợ mình, vạn nhất lại tẩu hỏa nhập ma thì làm sao bây giờ? Liên Hoa thật lo sợ.
Nghiêm Hân lưu loát thu tinh hạch xong, hôm nay có thể tạm thời nghỉ ngơi. Tiểu Ma run run được Khưu Vũ ôm lên lưng, Nghiêm Hân trực tiếp đặt mông ngồi trên đất, cũng không quản có bị bẩn hay không.
Liên Hoa cho Nghiêm Hân một nãi chuối tiêu, Nghiêm Hân lập tức lột một trái bự há mồm cắn ăn.
Liên Hoa nhìn tình hình xung quanh mà mày nhíu chặt, đã mấy tháng qua trời không có mưa, mặt đất đều rạn nứt, cho dù có máy lọc nước nhưng không có nước thì cũng bó tay. Gần đây tang thi bên ngoài cũng ngày càng nhiều, Liên Hoa càng thêm lo lắng, vừa mới giải quyết một đàn tang thi, cho đến hôm nay bọn họ đã gặp phải ba đàn rồi. Tang thi rời khỏi thành thị cũng không phải chuyện đùa, bọn chúng còn đi thành đàn —— thi triều sắp đến! Liên Hoa còn nhớ rõ, trong truyện có viết, một ngày nào đó sau khi mạt thế bùng nổ sẽ có một đợt thi triều lớn, rất nhiều căn cứ mini loại nhỏ bị diệt, thậm chí còn có một ít căn cứ cỡ trung. Nhưng Liên Hoa lại không nhớ rõ.
Liên Hoa phát giác, trí nhớ của hắn về tình tiết trong《 mạt thế trọng sinh chi báo thù 》càng lúc càng mờ nhạt, theo lý thuyết hắn là một tu chân giả, thứ đã gặp qua không quên được cũng là có thể, nhưng hiện tại, Liên Hoa thậm chí còn không nhớ nổi người nhà và kẻ thù Hạ Chí có những ai. Hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, quên thì quên, dù sao vợ hắn vẫn còn đây.
Liên Hoa nhìn nhìn Hạ Chí ngồi thiền trên lưng nai, khóe miệng cong lên.
“Ặc, anh Liên, cho em miếng nước!” Nghiêm Hân ăn xong nãi chuối tiêu, bị mắc nghẹn, hai mắt trợn trắng.
Liên Hoa đầu đầy hắc tuyến, trực tiếp ném cho nó một quả cầu nước, sau đó bắt đầu xây phòng ở bằng cỏ, tay nghề hắn ngày càng tốt. Lúc trước chỉ làm được một cái lều cỏ, bây giờ có thể xây được một căn phòng tinh xảo.
Liên Hoa dựng phòng xong, lại bắt đầu làm cơm chiều, bọn họ cũng không trực tiếp quay về căn cứ Hi Vọng, mà vừa đi đường vừa đánh gϊếŧ một chút, vừa thu thập tin tình báo.
Nghiêm Hân rất biết tự lo cho mình, kéo tang thi nhà nó đi vào phòng, mệt chết nó rồi, thật muốn nghỉ ngơi.
Tiểu Ma đã sớm chờ làm đầu bếp, Liên Hoa rạch bụng một con chim biến dị lớn rồi nhồi nấm mỹ vị và rau dưa vào bụng, nướng thơm ngào ngạt, sau đó cắt một khối thịt lớn ném cho Tiểu Ma, còn lại đem vào phòng.
Hạ Chí ngồi thiền xong cùng đi vào, chỗ ngồi của hắn đã được dọn thịt nướng với nấm nướng xong. Nghiêm Hân ăn một mồm toàn dầu mỡ, Liên Hoa thì mỉm cười chờ hắn.
Khóe miệng Hạ Chí cong lên, ngồi xuống. Liên Hoa vội vàng ân cần hầu hạ vợ yêu nhà mình ăn cơm, còn dâng hoa quả mới hái lên.
Chờ vợ ăn no, Liên Hoa trực tiếp đem những thứ vợ ăn không hết nhét vào miệng.
“Lão đại, chúng ta dọc đường đi gặp tang thi ngày càng nhiều, em thấy có chút bất thường.” Nghiêm Hân ôm bụng, đem tinh hạch đút từng viên từng viên cho Khưu Vũ.
Hạ Chí nhíu mày, hiển nhiên cũng chú ý tới vấn đề này: “Không thể tiếp tục trì hoãn, sáng mai chúng ta lập tức trở về.”
Lòng Liên Hoa căng thẳng, rốt cục cũng đến lúc gặp gia trưởng! Thật khẩn trương!
Liên Hoa liền lấy đống bao lớn bao nhỏ qua, bắt đầu kiểm kê tinh hạch. Cấp năm có năm mươi viên, cấp bốn gần năm trăm viên, và một đống cấp thấp, Liên Hoa lúc này đem toàn bộ tinh hạch đánh được trên đường kiểm tra lại, hắn muốn làm số lượng dễ coi một chút. Còn có các loại thịt khô biến dị thú, thịt này cũng có năng lượng, dị năng giả ăn vào hoàn toàn không có tác dụng phụ, rất dễ chịu.
Có nên đi tìm thêm cấp sáu hay không đây? Hiện tại cấp sáu cũng không gặp nhiều, Liên Hoa chưa từng gặp một con cấp sáu nào.
Nhìn Liên Hoa ôm bao buồn rầu, Hạ Chí nhướng mày, đưa qua cho Liên Hoa một cái bao nhỏ. Liên Hoa mở ra liền thấy, cư nhiên là mấy viên Chocolate được lưu giữ rất tốt, Liên Hoa vừa nhìn liền vui vẻ trở lại, đây chính là vợ yêu cho mình lễ vật lấy lòng gia trưởng!
“Vợ à~!” Liên Hoa lập tức bỏ bao chạy qua.
Nghiêm Hân và Khưu Vũ rất thức thời đi qua phòng ngủ kế bên.
Hạ Chí mặt không chút thay đổi đẩy Liên Hoa đang đu trên người mình không ngừng cọ: “Cậu cũng để ý đi, hôm nay rất bất thường.” Hạ Chí còn nhớ rõ, đời trước không lâu lắm bắt đầu có biến hóa, đầu tiên là đại hạn, hạt giống lương thực mới ra thiếu chút nữa thất thu, sau lại lại là tang thi triều bùng nổ, Hạ Chí lòng căng thẳng, tang thi triều không dễ ứng phó chút nào.
Liên Hoa cũng nghiêm túc: “Tang thi ra khỏi thành phố ngày càng nhiều, về sau cho dù là đoàn đánh thuê ra ngoài thu thập vật tư hay săn biến dị thú đều không an toàn. Hơn nữa, tang thi hình như có tổ chức mà tụ tập lại.”
Liên Hoa và Hạ Chí bốn mắt nhìn nhau, trong lòng đồng thời toát ra một suy nghĩ ——tang thi có trí tuệ! Cũng chỉ có tang thi giống Khưu Vũ mới có thể như vậy, có thể tổ chức đàn tang thi thành một quy mô lớn, hơn nữa cấp bậc không hề thấp, nếu không sẽ không chỉ huy được nhiều như vậy.
Liên Hoa trong lòng đột nhiên có điểm khô khan, hắn biết Hạ Chí đã quyết định, Hạ Chí sẽ đi gϊếŧ con tang thi trí tuệ đó, đây là trách nhiệm của hắn, hắn phải bảo vệ người nhà.
“Hạ Chí!” Liên Hoa cầm chặt tay Hạ Chí: “Anh và em cùng đi, em đừng nghĩ sẽ bỏ anh lại.” Liên Hoa nói rất nghiêm trọng, nhiệm vụ này không hề thoải mái, con tang thi đó không biết trốn ở nơi nào, nhưng bên cạnh nó khẳng định có không ít tang thi bảo hộ, thậm chí Hạ Chí có thể sẽ phải đối mặt với số lượng mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn con, Liên Hoa suy nghĩ một chút da đầu liền run lên, quá mức nguy hiểm!
Liên Hoa biết khuyên bảo là vô dụng, hắn chỉ có thể đi cùng.
“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ để tên ngu xuẩn cậu ở một bên hưởng thụ sao?” Hạ Chí cười khẽ, nhìn Liên Hoa. Tên ngốc này, chết cũng phải là cùng với hắn chung một chỗ, nếu hắn chết, vậy tên ngốc này phải đi theo làm bạn với hắn, đương nhiên, ngược lại hắn đây sẽ cũng như vậy.
Liên Hoa ngẩn ngơ, sau đó lập tức cười, vươn tay ôm Hạ Chí, đem cằm gác trên vai Hạ Chí, hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi cùng nhau.
Liên Hoa đột nhiên hôn một cái bên tai Hạ Chí, giọng nói khàn khàn: “Anh cảm thấy anh đến thế giới này chính là vì em, em xem, tuy rằng người đầu tiên anh nhìn thấy không phải em, nhưng cuối cùng vẫn nằm trong tay em.”
Tai Hạ Chí lập tức ửng đỏ: “Sao? Vậy thế giới kia của cậu thế nào?”
“Thế giới của anh so với bên này trước mạt thế không khác nhau gì, nhưng không có em, không có Liên Ngọc, không có những người khác.” Liên Hoa đáp.
“Vậy người nhà cậu đâu?” Hạ Chí đột nhiên hỏi, hắn đương nhiên sớm biết người nhà của chính chủ cái thân thể này, nhưng hắn lại không biết chuyện của tên ngu xuẩn bên cạnh hắn đây.
“Anh vốn có một gia đình tốt lắm, anh còn có một thằng em trai…” Liên Hoa cầm lấy ngón tay Hạ Chí, nói liên miên một ít chuyện cũ của mình ở bên kia, nói thật lâu, thật nhiều, Hạ Chí cũng không có chen vào, chỉ chăm chú nghe.
Liên Hoa nói đến lúc hắn ở câu lạc bộ hủ bị một em gái dụ dỗ đọc một quyển tiểu thuyết trên internet, còn bị cuốn tiểu thuyết kia đập trúng đầu, Hạ Chí rốt cục có một chút phản ứng.
“Cậu nói bọn tôi ở thế giới này chính là một quyển tiểu thuyết? Chuyện đời trước của tôi đều do tác giả đặt ra?” Hạ Chí không có cảm xúc hỏi.
Liên Hoa căng thẳng, ôm Hạ Chí thật chặt, sợ Hạ Chí sẽ bị kí©h thí©ɧ rồi tẩu hỏa nhập ma.
“Đúng vậy…” Liên Hoa nhẹ nhàng trả lời.
Hạ Chí thật ra không nổi giận như Liên Hoa tưởng tượng, mà phi thường bình tĩnh.
Ngay khi Liên Hoa đang lo sợ bất an không thôi, Hạ Chí lại cúi đầu nở nụ cười, khiến l*иg ngực Liên Hoa ngứa ngáy.
“Tiểu thuyết thì thế nào? Tôi vẫn còn sống không phải sao?” Hạ Chí nhìn bàn tay bóng loáng nhẵn nhụi như ngọc của mình: “Vận mệnh của tôi vẫn do tôi nắm giữ.” “Đúng vậy!” Liên Hoa đáp.
“Nói như vậy, vậy cậu cũng biết mọi thứ đi?” Hạ Chí tựa tiếu phi tiếu nhìn Liên Hoa.
Liên Hoa lúng túng sờ sờ mũi: “Cũng không phải biết hết, tỷ như sự kiện kia anh không biết…” Liên Hoa tới gần tai Hạ Chí, lặng lẽ nói gì đó.
Hai má Hạ Chí trực tiếp hồng đến tận mang tai, hung hăng trừng mắt nhìn Liên Hoa một cái.
Liên Hoa tranh thủ lấy lòng: “Kỳ thật khi tu vi anh ngày càng cao, cốt truyện phía sau lại càng không nhớ rõ…”
“Cậu không nhớ rõ chuyện phát sinh phía sau?”
“Trí nhớ càng lúc càng mờ nhạt, nhưng chuyện phát sinh ở nơi này anh đều nhớ rõ.” Liên Hoa nói thêm.
Hạ Chí như có điều suy nghĩ.
Liên Hoa không để Hạ Chí nghĩ nhiều, trực tiếp ôm lấy người hôn thật sâu, cơ hội không nhiều! Không bắt lấy chính là thằng ngu.
Hạ Chí bị hôn thở không ra hơi, tựa vào lòng Liên Hoa nặng nề hô hấp.
“Vào không gian, nha?” Liên Hoa ở bên tai Hạ Chí nhẹ giọng nói.
Hạ Chí liếc Liên Hoa, đôi môi bị hôn ướt sũng sưng đỏ khẽ nhếch, sau đó mang theo Liên Hoa biến mất tại chỗ.
Trong không gian, hai người ngã lăn ra trên thảm cỏ mềm mại, Liên Hoa hai tay đè lên cỏ giữ đầu Hạ Chí lại, áp môi lên đôi môi đỏ bừng của Hạ Chí bắt đầu gặm cắn, nhấm nháp tư vị đã nhiều ngày không được nếm. Hạ Chí thuận theo vòng hai tay lên cổ hắn.
Liên Hoa cọ nhẹ răng nanh lên môi Hạ Chí, Hạ Chí ăn đau hừ một tiếng há miệng cắn lại. Liên Hoa cười ha hả, hắn đưa lưỡi ra mân mê theo từng đường nét môi Hạ Chí, dây dưa mυ"ŧ nhẹ một hồi, chọc cho người dưới thân bắt đầu mất kiên nhẫn.
Hạ Chí bất mãn siết chặt hai tay đang vòng lấy cổ tên ngu xuẩn nào đó, kéo đầu hắn thấp xuống, chủ động hé miệng, đưa lưỡi ra dẫn dụ Liên Hoa cùng nhau dây dưa triền miên với mình. Liên Hoa thấy Hạ Chí chủ động liền vui như mở cờ trong bụng, quấn lấy đầu lưỡi Hạ Chí, bắt đầu rong ruổi chơi đùa, liếʍ láp khắp nơi trong khoang miệng người ta, hầu như không bỏ sót chỗ nào.
Tay phải vốn đang chống bên đầu Hạ Chí bắt đầu rục rịch, cách một lớp áo xoa nắn khắp cơ thể Hạ Chí, người dưới thân khẽ “Ưʍ..” một tiếng, hai tay người nọ vốn đang vòng trên cổ Liên Hoa buông ra, gấp rút cởi đồ Liên Hoa, không ngừng vuốt ve cổ hắn, l*иg ngực hắn, còn nhanh chóng cởi luôn quần hắn, tiến công phải nói là hết sức nhanh gọn.
Liên Hoa cũng không muốn thua kém, Hạ Chí hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi với quần tây đơn giản, nhưng hắn vốn dĩ quen cách ăn mặc quy củ, áo sơ mi cũng bỏ vào quần, cài dây thắt lưng, phải nói là rất kín kẽ. Liên Hoa rời khỏi đôi môi nọ, môi Hạ Chí bị hôn tới mức sưng đỏ, bóng bẩy, hai cánh môi khẽ hé ra, hô hấp phập phồng, hít lấy hít để không khí bên ngoài. Liên Hoa nhìn chỉ cảm thấy yết hầu như bị lửa thiêu đốt, hắn nóng nảy giật áo Hạ Chí ra khỏi lưng quần, hai tay luồn vào xoa nắn vòng eo mảnh khảnh mà hữu lực. Lần nữa cúi người áp lên môi Hạ Chí điên cuồng hôn.
Tóc Liên Hoa cũng không rãnh rỗi, những lọn tóc đen mềm bắt đầu chia nhau ra, vài lọn cuốn lấy cổ tay Hạ Chí trượt vào trong tay áo không ngừng ve vãn, vài lọn chạm khác đến cúc áo sơ mi thì chậm rãi mở ra.
Phải nói tóc của Liên Hoa trên phương diện này đủ tiện lợi, vừa có thể giúp hắn cởi đồ, vừa có thể thay thế tay hắn khıêυ khí©h du͙© vọиɠ của Hạ Chí. Trong lúc hôn, tóc Liên Hoa vẫn không ngừng cởi cúc áo, mãi đến khi cúc áo cuối cùng bung mở, nụ hôn của Liên Hoa mới trượt dần xuống cổ. Hắn mυ"ŧ thật mạnh lên cổ Hạ Chí để lại một dấu hôn đỏ sẫm, kí©h thí©ɧ khiến Hạ Chí run lên một cái. Liên Hoa liên tục hạ xuống vô số nụ hôn lên cần cổ trắng nõn mềm mại của người trong lòng, hôn lên xương quai xanh, bả vai trần trụi, ngực… Trong phạm vi phía trên ngoại trừ hai tay Hạ Chí còn nằm trong áo sơ mi thì không chỗ nào không bị Liên Hoa để lại ấn ký của mình. Nhưng hắn lại cố tình không chạm vào hai hạt đậu đỏ nổi lên trước ngực người ta, mà chỉ đảo quanh, lượn lờ, cắи ʍút̼ vùng da xung quanh. Bức lực nhẫn nại của Hạ Chí tụt xuống hàng số âm.
“Liên Hoa!” Hạ Chí nổi nóng quát nhẹ một tiếng, hai mắt mông lung đầy hơi nước, nhíu mày nhìn Liên Hoa, khuôn mặt đỏ ửng, hơi thở nặng nhọc.
Liên Hoa nghe thấy, mắt đầy tiếu ý, cười nhẹ, đưa tay vỗ mông Hạ Chí, lưu manh nói: “Anh đây, sao?”
Hạ Chí bị hắn trêu đùa vừa tức vừa không biết phải làm sao, chỉ biết trừng mắt nhìn hắn. Cái trừng này phối hợp với hai mắt tràn ngập sương mù và hơi nước, cùng vẻ mặt động tình nhưng cố nhẫn nhịn khiến sợi dây lý trí của Liên Hoa thiếu chút nữa đứt như dây tóc. Nhưng hắn vẫn kiềm nén du͙© vọиɠ, cong môi cười với Hạ Chí, cúi đầu xuống hôn lên khuôn ngực đang phập phồng, còn cố tình cách hạt đậu nhỏ 1cm, hỏi: “Sao thế?”
Hạ Chí khó chịu ưỡn thân người lên, như thể muốn đẩy đầu nhũ của mình vào miệng tên kia, nhưng tên kia lại cố tình tránh né, hắn bực bội hừ hừ hai tiếng, trực tiếp vươn tay kéo đầu Liên Hoa áp môi xuống đầu nhũ mình. Nhưng vì nhất thời hấp tấp mà dùng lực mạnh quá, Liên Hoa còn đang bận vừa cười vừa hôn không kịp phản ứng liền đập hai cái răng lên ngực người ta. Hạ Chí đau tới hít ngược một hơi, lý trí cũng thanh tỉnh lại đôi chút, không khỏi bất mãn trừng mắt nhìn Liên Hoa.
Liên Hoa vội vàng đưa tay lên xoa nhẹ viên đậu nhỏ an ủi vợ yêu nhà mình, nhìn viên đậu đỏ hồng còn hằn vết răng của hắn mà đau lòng.
“Vợ à, anh hầu hạ em mà, đừng nên hấp tấp vậy chứ, lỡ bị thương thì biết làm thế nào?”
“Tại ai hả?” Hạ Chí lườm một phát đến cháy mắt.
Liên Hoa cười ha ha, thuận theo ý vợ mình cúi đầu ngậm viên đậu nhỏ vào miệng. Trước ngực liền rơi vào một nơi ấm áp mềm mại khiến Hạ Chí phát run, theo lực hút của Liên Hoa mà đau đớn còn sót vì va chạm vừa rồi lại dồn về mang theo một luồng điện tê rần ngứa ngáy.
“A” Hạ Chí lại ưỡn lưng lên, kɧoáı ©ảʍ tràn đến từ từ khiến hắn lần nữa chìm vào mê muội.
Liên Hoa ở trên ngực hắn ra sức cày cấy, hai tay không hề nhàn rỗi hết xoa lại nắn cơ bụng cùng vòng eo tinh xảo, đám tóc bắt đầu chuyển đến dây thắt lưng, lạch cạch mở ra.
Liên Hoa chuyển từ đầu nhũ bên trái qua đầu nhũ bên phải, hết sức săn sóc liếʍ láp các kiểu, vờn quanh hạt đậu nhỏ rồi lại đè lên, rồi lại mυ"ŧ, lại khẽ cắn. Hạ Chí được hắn phục vụ tới quên trời quên đất. Mãi đến khi thân dưới chợt lạnh mới hồi thần một chút, nhìn Liên Hoa dời xuống hôn bụng mình. Hắn nhìn mái tóc đen của Liên Hoa xả ra tán loạn, nhịn không được nắm lấy, những lọn tóc như có ý thức cũng cuốn lấy ngón tay hắn vuốt ve.
Liên hoa chậm rãi kéo chiếc qυầи иᏂỏ của Hạ Chí xuống, cầm lấy du͙© vọиɠ tinh tế phấn nộn kia, một bên yêu thương hôn lên phần đỉnh, một bên liếc nhìn sắc mặt Hạ Chí, thấy vợ mình thở dài một hơi thoải mái, tay lại nắm chặt tóc hắn. Liên Hoa cười khẽ, há miệng ngậm lấy toàn bộ, bắt đầu trừu động, liếʍ láp.
Hạ Chí thở gấp, tay kéo chặt tóc Liên Hoa, miệng thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn, ngón chân cong lên, hai mắt nhắm chặt, hưởng thụ từng chút phục vụ ôn nhu mà tinh tế của Liên Hoa.
Liên Hoa vùi đầu ra sức lấy lòng vợ, thẳng đến khi Hạ Chí run một cái, một cỗ dịch ấm nóng bắn vào trong miệng hắn, đồng thời nghe tiếng Hạ Chí thở dài một hơi thỏa mãn.
Liên Hoa lúc này mới ngẩng đầu lên, phun chất dịch trong miệng ra tay, lần mò xuống huyệt khẩu phía sau của vợ mình. Hắn thật sự không có kiên nhẫn và năng lực tạm dừng để chạy vào gian nhà trúc tìm keo bôi trơn đâu, xài đồ tự nhiên cũng không tồi. Hạ Chí còn chưa hồi thần đã cảm thấy phía sau bị vật lạ xâm chiếm.
“Ưʍ..” Hắn khẽ nhích người ra sau một chút, eo lập tức bị tóc Liên Hoa cuốn lấy cố định lại, bên tai nghe thấy âm thanh khàn khàn tràn đầy du͙© vọиɠ của người nọ.
“Đau sao?”
Hạ Chí lắc đầu, bây giờ hắn mới nhớ ra chỉ có hắn là thoải mái, người bên trên còn chưa có làm gì đâu. Chỉ là có chút khó chịu, dù sao cũng đã một khoảng thời gian không làm, nơi đó lại chặt đến vậy.
“Chịu khó một chút. Nhé!”
Tay Liên Hoa bắt đầu mô phỏng động tác giao hợp, đẩy vào lại rút ra, dần dần khi cảm giác Hạ Chí đã quen liền gia tăng lên hai ngón tay, rồi ba ngón tay, hắn cực lực nhẫn nại thực hiện bước khuếch trương cho vợ. Hắn không hy vọng sẽ làm vợ mình bị thương.
Đang lúc hắn đấu tranh với chuyện có nên lại gia tăng thêm một ngón tay hay trực tiếp đút vào luôn thì Hạ Chí bên trên đã hết kiên nhẫn. Kéo tóc hắn một cái, khàn giọng nói: “Vào… Vào đi…”
Liên Hoa vẫn còn khá lo lắng: “Em chắc chứ, vẫn còn chặt như vậy…”
“Tôi kêu cậu vào thì vào đi! Nói nhiều thật!!”
Liên Hoa nuốt nước miệng, hầu kết di động lên xuống, hắn rút tay ra, tóc quấn trên eo Hạ Chí cũng rút đi, bắt đầu quấn lấy cổ chân Hạ Chí, vài lọn quấn lên đùi, nâng hai chân hắn lên, tạo ra tư thế chữ M, cực kỳ thuận tiện cho Liên Hoa tiến vào.
Liên Hoa lập tức xách súng xông trận, khi vừa đẩy vào cả hai liền phát ra tiếng kêu trầm thấp thoải mái.
Liên Hoa cúi đầu hôn lên môi Hạ Chí một cái, hai tay giữ chặt eo hắn, bắt đầu luật động, ban đầu nhẹ nhàng chầm chậm, về sau càng lúc càng nhanh, lực độ càng mạnh. Đám tóc cũng buông chân Hạ Chí ra, để hắn tự quấn chân lên thắt lưng Liên Hoa, nương theo tốc độ của Liên Hoa mà phối hợp vô cùng ăn ý. Có điều, Liên Hoa tinh lực sung mãn ngày càng quá mức, Hạ Chí qua một lúc bắt đầu có chút chịu không nổi.
“A… ưm… ư, chậm… chậm một chút! A!.. ha… sâu quá rồi… Đ..đừng~” Hạ Chí liên tục nói những lời đứt quãng đan xen với tiếng rêи ɾỉ. Hại đầu óc Liên Hoa càng thêm mờ mịt chỉ còn biết hai chữ làʍ t̠ìиɦ, thực sự bị vẻ kiều diễm của Hạ Chí dưới thân làm cho hồn phi phách tán. Không ngừng chuyển động mạnh mẽ.
Vào lúc này Liên Hoa bất chợt đỉnh vào một nơi gồ lên trong chỗ đó. Hạ Chí kìm không được kêu lớn một tiếng: “A!”
Một luồng điện tê rần xông từ đầu tới chân hắn, lan ra tứ chí, kɧoáı ©ảʍ đánh đến đột ngột khiến hắn chịu không nổi, kéo chặt đám tóc của Liên Hoa trong tay.
Liên Hoa biết rõ nơi hắn chạm trúng là điểm nhạy cảm của Hạ Chí, ngay lập tức dồn toàn lực công kích vào một chỗ. Thanh âm của Hạ Chí lập tức tăng cao, rêи ɾỉ ko ngừng, khóe mắt bắt đầu tích nước, kɧoáı ©ảʍ kéo đến quá mãnh liệt, khiến hắn ngay cả thở cũng không có thời gian để thở. Hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vầy có khi nào dây thần kinh cảm giác của hắn sẽ quá tải mà đứt không?
Hạ Chí lắc đầu nguầy nguậy, bên dưới thừa nhận công kích của Liên Hoa, bên trên miệng thều thào, giọng nói khản đặc: “Đừng… chậm lại…a…ư ưm… Liên.. Hoa…. chậm a… một chút.”
“A ha… chịu không… nổi… ưm…”
“Vợ yêu, em thoải mái không?”
“Chậm….a!”
“Vợ yêu, em thích không?”
“Đừng…a.ưm… dừng..lại…”
Cứ như vậy diễn ra một màn đối thoại kỳ lạ, một người không ngừng rêи ɾỉ, hết kêu ‘đừng dừng lại’ rồi lại kêu ‘dừng lại’, một người thì luôn mồm hỏi người kia có thích không? Sướиɠ không?
Hạ Chí lần này bị Liên Hoa lật qua lật lại, mềm nhũn như miếng bánh bèo, không những vô pháp phản kháng mà còn bị người ta ăn sạch sẽ, ăn đến vui vẻ thoải mái, đã thế còn bị ăn trong rất nhiều loại tư thế. Mà mỗi lần hắn sắp bắn là tên ngu xuẩn nào đó lại đưa tay giữ chặt phần gốc không cho hắn bắn, còn thì thầm vào tai hắn: “Vợ, chờ anh cùng đến.”, “Vợ, đừng bắn trước, chờ anh.”, vân vân…
Lại sau đó, hắn thật sự không nhớ ra mình làm sao bắn được, cũng không biết có phải mình thật sự chờ Liên Hoa cùng bắn hay bị nghẹn đến mức tự bạo luôn hay không. Tóm lại là khá mơ hồ.
Lúc hắn tỉnh lại, chỉ thấy một thân dính đầy mồ hôi và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình đang được Liên Hoa ôm xuống linh tuyền. Cả người mềm yếu dựa vào l*иg ngực hắn, mặc hắn chà rữa.
Lại nói đến sau đó, khi Liên Hoa đưa tay xuống dưới giúp Hạ Chí lấy tinh hoa của mình ra thì bắt đầu không an phận, hành động chậm chạp dây dưa không nói, còn không ngừng vuốt ve hôn môi Hạ Chí.
Hạ Chí đang ngủ chập chờn cũng bị khıêυ khí©h cho tỉnh ngủ, đẩy tay Liên Hoa cảnh cáo: “Cậu đừng có làm loạn!”
Liên Hoa lập tức bắt lấy ngón tay hắn kéo lên miệng liếʍ láp một trận, vừa liếʍ vừa nói: “Vợ, một lần nữa đi, nha! Anh hứa sẽ nhẹ nhàng, em chỉ việc hưởng thụ thôi. Chuyện khác, cứ giao cho anh!”
“Tôi nói không là không….ưm!”
…. Thật ra, có nhiều chuyện bên ngoài chỉ nói vậy thôi chứ thật sự cũng không cách nào kìm được. Chẳng hạn như chuyện bạn thấy thứ mình thích ăn, bản thân lại đủ mập rồi, luôn tự nhủ ăn nốt cái này là cái cuối cùng, và kết quả là ăn vô số cái cuối cùng.
Cho nên hôm đó, trong dòng linh tuyền, cũng có người nói làm nốt lần này là lần cuối, và kết quả là có thêm vài lần cũng gọi là lần cuối….
Ngày thứ hai, Liên Hoa chí đắc ý mãn nguyện xuất hiện ở ngoài phòng, chờ đợi, Nghiêm Hân nhìn thấy bộ dáng Liên Hoa hình như bị cái gì đó quất vô mặt
(sáng ra bị ăn tát).Hạ Chí mặt không chút thay đổi nhìn thoáng qua Liên Hoa, thu nai vào không gian, sau đó giẫm phi kiếm, vèo một cái hóa thành một tia sáng bay đi.
Tuy rằng lão đại chạy rất nhanh, nhưng Nghiêm Hân vẫn chú ý tới tư thế đi đường của lão đại không quá thích hợp, lắc đầu, nó cũng không dám đi hóng chuyện của lão đại.
“Vợ à, chờ anh với! Bữa sáng vẫn chưa ăn mà!” Liên Hoa đem bát cháo đậu đỏ trong tay quăng luôn, vội vàng kéo Tiểu Ma qua.
Nhảy lên lưng Tiểu Ma, Tiểu Ma cũng vội vã đuổi theo.
“Anh Liên! Móa, anh Liên, còn tụi em thì sao?!” Nghiêm Hân rống to với bầu trời.
Tiểu Ma hóa thành một vòng lửa đỏ bay ngược trở lại. Một sợi dây leo từ trên trời giáng xuống, cuốn cái người trên mặt đất đang vừa kêu vừa nhảy cùng một tang thi lên không trung, rồi treo lủng lẳng như thế bay đi.
“Má!” Nghiêm Hân rơi lệ đầy mặt, mấy người giận hờn gì nhau thì lấy nó ra làm trò để làm gì? Dây leo này có chắc không? Có thể ngã chết hay không? Có thể bay chậm hơn một chút không? QAQ
“Chờ anh! Vợ à~~!” Liên Hoa ở phía sau rống to, Hạ Chí bay cực nhanh, Tiểu Ma chỉ có thể miễn cưỡng đuổi theo. Liên Hoa hận không thể tự mình đạp phi kiếm đuổi theo, đáng tiếc, hắn vẫn chưa học được, luôn té mãi không thôi.
Một đường chơi đuổi bắt, đàn chim trên trời bay ngang qua bị dọa sợ nháo nhào.
“Vợ à, anh sai rồi, anh không nên ngay lúc em kêu dừng mà vẫn cứ tiếp tục, anh biết anh sai rồi, anh…”
“Đùng” một tiếng, một đạo lôi điện bắn lại đây, có thể còn nhanh hơn cả Tiểu Ma. Lông vũ trên người Tiểu Ma bị oanh tạc gần hết, lung la lung lay bay như mắc bệnh sốt rét, sau một hồi mới ổn định lại. Liên Hoa nằm sấp xuống né đòn, lại bị Hạ Chí tặng thêm một cú nổ tê hết cả người.
Nghiêm Hân bị treo phía dưới: “…” Không cần phải bạo lực như vậy! QAQ
Vì thế, phu phu hai người một kẻ chạy, một đứa truy, ân ân ái ái tới tận nhà.
Khi đến căn cứ Hi Vọng, vì để không gây chú ý, Hạ Chí trực tiếp dùng thuật ẩn thân mà bay vào, Liên Hoa vội vàng dùng ảo ảnh, không khiến người khác phát hiện ra, sau đó đuổi sát theo vợ mình.
Cũng may Hạ Chí chạy một đường, khí lực cũng tiêu không ít, đứng ở khu trung tâm chờ Liên Hoa.
“Vợ à ~~…” Liên Hoa chạy qua ôm cánh tay vợ, tranh thủ làm nũng, một đống lời ngon tiếng ngọt đồng thời xổ ra, cuối cùng sắc mặt Hạ Chí cũng không còn khó coi nữa, lúc này hắn mới vô cùng cao hứng đi theo Hạ Chí đi vào chỗ ở của căn cứ Hi Vọng.
…
“Ô ô ô… A a a…” Tiếng vang khóc dội của một đứa nhỏ truyền khắp đại trạch Hạ gia. Mẹ Hạ gấp đến độ xoay vòng vòng, cầm gấu bông trong tay không ngừng dỗ dành, vậy mà tiếng khóc lại không đình chỉ.
Ba Hạ ở bên cạnh cũng gấp đến độ xoay như chong chóng.
“Lão Hạ! Cháu cứ khóc thế này làm sao bây giờ?” Mẹ Hạ quả thực là sầu mi khổ kiểm*.
(*S ầu mi khổ kiểm:
mặt ủ mày chau)Bà giúp con trai trông cháu, thằng nhóc con vừa đến trên tay bà
miễn bàn có bao nhiêu nghe lời, cả ngày cười ha ha, vừa thấy chính là một đứa nhỏ khiến người khác không thương không được.
Vậy mà, con trai bà vừa đi vài ngày, thằng cháu ngoan ngoãn giống như mới biết được ba nó vứt bỏ nó, lúc không có người là bắt đầu khóc, khóc mệt thì ngủ, tỉnh ngủ thì khóc, đói bụng lại dừng, mở to đôi mắt ngập nước nhìn thức ăn, ăn no lại tiếp tục khóc. Người trong nhà đều bị nó khóc cho suy nhược thần kinh.
Mới đầu còn dùng đủ loại đồ chơi mới mẻ dỗ dành được vài giờ, sau khi hết đồ chơi mới lại bắt đầu khóc. Mẹ Hạ chưa từng chăm đứa nhỏ nào như đứa này, quả thực hệt như tra tấn.
Nhưng khi nhìn cháu mình khóc như vậy, mẹ Hạ vẫn không nỡ để bảo mẫu bên ngoài tới chăm. Đây chính là độc đinh của Hạ gia bọn họ, bà biết địa vị con trai mình, nếu như bị người có tâm lợi dụng thì làm sao bây giờ? Đứa nhỏ xảy ra chuyện bà biết ăn nói thế nào với con trai!?
“Cục cưng à, cháu ngoan không khóc. Không khóc, không khóc.”
Hạ lão gia tử vội vã từ trên lầu đi xuống, không nghĩ chắt mình lại khóc như vậy, con trai với con dâu cũng không chăm tốt. Hạ lão gia tử dùng sức trừng mắt với con trai và con dâu mình, sau đó trìu mến ôm lấy thằng nhóc đang khóc nháo không ngớt.
Ba mẹ Hạ đều biết Tiểu Ngọc Nhi là tròng mắt của Hạ lão gia tử, nào dám phản bác một câu.
Liên Ngọc khóc lớn không thôi, trong cái đầu nho nhỏ của nó hiện tại chỉ biết người thân nhất của mình không có ở đây, nó liền dùng sức khóc, xem bọn họ có trở về hay không.
Hay tay nhỏ bé của Liên Ngọc khua loạn, giật chòm râu của Hạ lão gia tử. Hạ lão gia tử yêu nhất chính là chòm râu của mình, nay bị chắt trai dùng cái tay nhỏ bé giật, nửa điểm cũng không nổi nóng, còn cổ vũ Liên Ngọc nắm chặt thêm một chút.
Liên Ngọc bị thứ đồ chơi mới này hấp dẫn lực chú ý, rốt cục ngừng khóc, kéo tới kéo lui râu Hạ lão gia tử.
Hạ lão gia tử đau tới nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn liên tiếp khen chắt trai ông đây lợi hại, thực mạnh.
Liên Ngọc cười, ba mẹ Hạ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng tổ tông cũng an tĩnh lại. Mẹ Hạ cảm thấy con trai về sau vẫn dẫn cháu trai theo đi. Bọn họ già rồi, lực bất tòng tâm.
“Nên cho cháu nó uống rữa rồi, con đi pha sữa.” Mẹ Hạ nhanh chóng đi pha sữa, chỉ còn một người ba Hạ đối mặt với lửa giận của lão gia tử.
“Hừ! Chăm một đứa bé cũng không tốt, cậu còn làm ông được sao?” Hạ lão gia tử lải nhải phê bình, ba Hạ ngoan ngoãn nghe, đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Tốt lắm tốt lắm, sữa bột pha xong rồi.” Mẹ Hạ bưng mấy bình sữa đi qua, cứu vớt lỗ tai của ba Hạ. Liên Ngọc ăn nhiều, một lần uống tới mấy bình sữa, may là lúc Hạ Chí đi để lại không ít sữa bột.
“Ba, trước cho Tiểu Ngọc Nhi uống sữa đi, ba xem nó cũng đói bụng rồi.” Ba Hạ tranh thủ nói.
“Hừ! Hôm khác nhất định phải tìm vài người có kinh nghiệm đến dạy hai đứa làm sao dỗ con nít mới được!” Hạ lão gia tử nổi giận đùng đùng nói.
Ba mẹ Hạ nhìn nhau cười khổ, con trai ơi, nhanh trở về đi!
Liên Ngọc ăn no, lại không thấy chòm râu trong tay đâu, bắt đầu khóc lớn, trong lòng có loại cảm giác sâu xa biết ba mẹ mình sắp về, liền khóc càng thêm thảm thiết, ngay cả râu của Hạ lão gia tử cũng cứu không được. Người trong nhà vây quanh Liên Ngọc thật không biết phải làm sao.
“A… Tiểu Ngọc Nhi sao lại khóc thế?” Liên Hoa vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng Liên Ngọc khóc, hai cái móng vuốt của Liên Ngọc liền cứng đờ, khóc còn to hơn.
Người trong nhà thấy ở cửa đột nhiên xuất hiện người lạ liền giật mình.
“Ba, mẹ, ông nội, tụi con đã trở lại.” Liên Hoa bình tĩnh cười, đem cái bao đã tỉ mỉ chọn đồ trong tay đưa cho ba Hạ, ba Hạ chỉ biết ngây ngốc tiếp nhận.
“Ba, đây là một chút tâm ý của con với Tiểu Chí.”
Liên Hoa mỉm cười, cũng không quản ba Hạ đang bị sốc, bế lấy Liên Ngọc, tinh tế dỗ dành.
“Ngọc nhi ngoan, ba má con đã về rồi, còn khóc cái gì? Hửm?”
Thanh âm ôn nhu của Liên Hoa truyền tới, ba Hạ sợ ngây người, cái bao trong tay phịch một tiếng rơi trên mặt đất, hào quang của tinh hạch cấp năm lóe sáng chói mù mắt một đám người trong nhà.