🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Liên Hoa chán ghét nhất cái loại giả vờ ngầu lòi trước mặt hắn, đương nhiên là trừ bỏ vợ yêu nhà hắn ra.”Liên Hoa mang theo ba đứa nhỏ thuê một gian nhà, thuê cả đêm mất tới 10 cái tinh hạch cấp một, trách không được bên ngoài có nhiều lều trại như vậy.
Liên Hoa cũng không nói gì, trước nấu một nồi canh nấm bỏ thêm muối, bốn người vui rạo rực uống canh, miệng không còn quá nhạt nhẽo.
Triệu Tiểu Long buông bát xuống: “Anh Liên, hôm nay những người đó thật sự rất ghê tởm, căn cứ này tui thấy chúng ta không thể ngây người ở trong này, anh còn gọi tên lão đại rác rưởi kia tới tìm chúng ta, không phải ghê tởm quá sao?” Triệu Tiểu Long thập phần bất mãn.
Liên Hoa gật gật đầu: “Vốn còn định để mấy đứa ở chỗ này một thời gian, hiện tại xem ra không được rồi, ngày mai chúng ta đi.”
“Anh trai, em không thích người kia, ánh mắt nhìn Tiểu Ngữ rất tà ác, còn đánh chủ ý lên người chúng ta.” Hà Ngữ nhẹ giọng nói.
“Anh sẽ bắt bọn họ phải trả giá.” Khuôn mặt nhỏ nhắn Hà Húc nãy giờ vẫn âm trầm, bây giờ mở miệng bình tĩnh nói.
Liên Hoa run rẩy, đậu má, bị mấy đứa này ghi thù tuyệt đối sẽ rất thảm. Liên Hoa nhớ tới một con biến dị thú bọn họ gặp phải trên đường, bị mấy đứa này vừa cười tủm tỉm vừa đùa bỡn tới chết, không phải nói con nít đều là thiên sứ sao? Sao Liên Hoa hắn lại may mắn gặp được mấy tên hắc thiên sứ vậy?!
“Anh trai, sao anh nhất định muốn để tụi em lại khi anh đi tu hành vậy?” Tiểu loli Hà Ngữ nhịn không được hỏi.
“À thì, anh muốn tu luyện ở nơi rất nguy hiểm, đến lúc đó anh còn phải phế dị năng đi, anh sợ không thể bảo hộ tốt mấy đứa.” Liên Ngọc đã an bài phương pháp tu luyện của Liên Hoa là phải hủy bỏ cấp bậc dị năng hiện tại của Liên Hoa, nghĩ đến mà hắn thương tâm muốn chết. Hắn hiện tại đã cấp bốn, bao nhiêu người có thể đạt đến cấp bốn trong vòng nửa năm chứ? Rất ít đi. Nhưng mà, vì để không bị Hạ Chí đè, Liên Hoa vẫn cường ngạnh tự nguyện phế đi, chỉ cần trải qua một trận vất vả, một khi trở lại sẽ mạnh mẽ hơn.
“Anh Liên, anh suy nghĩ nhiều quá!” Triệu Tiểu Long đã đổi cái quần mới, cảm thấy khí thế mười phần: “Tụi tui còn cần anh bảo hộ chắc? Tự tụi tui cũng có thể bảo hộ bản thân, anh thật rãnh mà nghĩ nhiều quá.”
Liên Hoa: “…” Anh mày nghĩ nhiều như vậy rốt cục là vì ai? Thật là rất không đáng yêu.
Liên Hoa trực tiếp nắm mặt Triệu Tiểu Long, ngắt nhéo một trận.
“Á, đau, Sắc Liên, tui phải liều mạng với anh.” Triệu Tiểu Long giương nanh múa vuốt muốn xông tới, liền bị Liên Hoa dùng dây leo trói gô chổng ngược đầu.
“Sắc Liên, anh buông tui ra, có bản lĩnh cùng tui đây đấu tay đôi.” Triệu Tiểu Long bị trói gô, hùng hùng hổ hổ xoay đến xoay đi, quằn quại như con giun.
“Anh không phải đang đấu tay đôi với nhóc sao?” Liên Hoa cao lãnh nói.
“Sắc Liên, lưu manh đùa giỡn trá hình, buông tui ra…” Triệu Tiểu Long không dám hấp thu sinh mệnh mấy sợi dây leo này, lần trước nó hấp thu, Sắc Liên đáng ghét cư nhiên bỏ phấn ngứa bên trong, khiến nó ngứa muốn chết, gãi cả người trầy trụa thê thảm.
Trong khi đó hai anh em Hà gia vẫn điềm đạm: “Anh hai, lại uống một chén canh.”
“Ừ…”
…
Khu A, trong một căn biệt thự.
“Bảo tao tự mình đi tìm tụi nó?” Một người đàn ông ngồi trong bóng đêm không thấy rõ mặt.
“Đúng vậy, lão đại, thằng nhóc đó còn khinh thường ngài, nói ngài, nói ngài là rùa đen rút đầu.” Gã thô to quỳ trên mặt đất cúi đầu, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra.
“Hừ.” Người nọ chỉ nhẹ hừ một tiếng, gã thô to trên đất đột nhiên sắc mặt tái nhợt, ôm bụng lăn ra đất.
“Tao không thích kẻ tự cho là thông minh, đi xuống lĩnh phạt đi” Người nọ như đang quét rác rưởi mà phất tay, lập tức có một người đem gã thô to nửa sống nửa chết trên đất tha ra ngoài.
“Thú vị, rất thú vị.” Người nọ cúi đầu cười rộ lên: “Đã lâu không gặp được ai thú vị như thế.” Trên tay người nọ cầm một con sâu đang giãy dụa, đầu ngón tay dùng chút lực, con sâu liền bất động.
“Đại nhân, muốn đổi sủng vật mới sao?” Người tới cẩn thận hỏi.
“Hôm nay không cần, đem cái thứ trên giường đi đi.” Người nọ nhìn thoáng qua người trên giường, ghét bỏ phất tay.
Trên giường, một đứa con gái nhỏ nhắn cả người trần trụi nằm ở đó, con nhỏ bất quá chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, hai mắt vô thần, toàn thân đều có dấu vết bị làm nhục, hiển nhiên đã không còn khí lực.
“Vâng, đại nhân.” Người tới cung kính nói. Chỉ huy mấy người phía sau đem cô gái kia ra ngoài, chuẩn bị quăng ra khỏi căn cứ. Không qua bao lâu, con nhỏ cũng sẽ bị biến dị thú đi ngang qua ăn sạch. Như vậy là xong. Người tới thở dài nghĩ, hắn có thể làm chỉ là không để con bé này bị luân phiên chơi đùa, khinh nhờn đủ chuyện.
Người nọ đứng bên cửa sổ, nhìn đám người chết lặng bên ngoài, lại cúi đầu nhìn tay mình: “……. Mạt thế sao? Thật tốt, cho tao không gian tự do như vậy.” Người nọ hướng lên không trung như đang ôm lấy bầu trời, mở rộng hai tay, thần kinh mà cười rộ lên. Nếu Liên Hoa thấy, tuyệt đối sẽ phun ra một câu đánh giá: Ảo tưởng sức mạnh.
Tại nhà dân, Hà Húc mở mắt ra: “Sâu của em chết rồi.” Hà Húc rất bình tĩnh nói.
“Nhóc thấy cái gì?” Liên Hoa nằm trên võng vươn cái đầu ra.
“Lão đại kia thế nào?” Triệu Tiểu Long cũng nằm trên một cái võng bằng dây leo khác hỏi.
“Đáng chết!” Trong giọng nói Hà Húc tràn ngập phẫn nộ.
“Anh hai.” Hà Ngữ ở trong chăn lo lắng gọi một tiếng.
Liên Hoa mở Thủy Kính ra, được Hà Ngữ giúp đỡ, những thứ con sâu nhìn thấy đều hiện ra.
Thời điểm nhìn thấy cô gái trên giường, trong lòng Liên Hoa cũng phẫn nộ. Tuy rằng mạt thế bùng nổ, mặt hắc ám của nhân tính bày ra, Liên Hoa vẫn không thể tiếp thu hành vi đối đãi với một con bé vị thành niên như thế.
“Anh hai, người kia cũng muốn làm Tiểu Ngữ như vậy sao?” Hà Ngữ muốn khóc nói.
Liên Hoa thu Thủy Kính lại, trong lòng ghim cái tên đàn ông này.
“Tiểu Vũ ngoan, anh hai nhất định sẽ bảo hộ em.” Hà Húc kiên định nói.
“Hắn ngày mai sẽ tới tìm chúng ta sao?” Triệu Tiểu Long hỏi.
“Hẳn là vậy, người này vừa thấy chính là một tên cực biếи ŧɦái, rất rõ ràng, chúng ta đã khiến cho hắn thấy hứng thú.” Liên Hoa nói.
“Tui muốn ngược biếи ŧɦái!” Triệu Tiểu Long kêu to.
“Ngày mai rồi nói sau, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai còn đánh một trận.” Liên Hoa nói.
“Được rồi, chúc ngủ ngon.” Hà Ngữ nhắm mắt lại, khóe mắt còn treo một giọt lệ.
Hà Húc siết chặt nắm tay, nếu như bọn họ không gặp được anh Liên, rất có thể, Hà Ngữ sẽ giống như cô gái vừa rồi.
…
Trời sáng, Liên Hoa thu hồi dây leo mắc đầy phòng, làm một bữa sáng mỹ vị, đút cho ba đứa nhỏ ăn no nê. Đem vật tư hôm qua mua được đóng gói một phen, mỗi người đều đeo một bọc trên lưng, đi ra ngoài căn cứ.
“Sắc Liên, anh nói người kia có chặn chúng ta bên ngoài căn cứ không?” Triệu Tiểu Long cà lơ phất phơ hỏi, hết nhìn đông tới nhìn tây.
“Trong căn cứ này chỉ sợ người kia cũng không thể hoàn toàn làm chủ, bằng không hắn cũng sẽ không lén lút bán những thứ hôm qua chúng ta mua, căn cứ tuy rằng không lớn, nhưng quy củ vẫn rất nghiêm.” Liên Hoa nói. Hi vọng chủ nhân căn cứ này thực sự có thể giúp căn cứ phát triển, chứ không thối nát như vậy.
“Được rồi.” Triệu Tiểu Long không hé răng.
Bọn họ im lặng xếp hàng ra khỏi căn cứ.
Mấy phút đồng hồ đã đến lượt bọn họ, đem chứng minh thư công dân bậc một giao ra, nhân viên công tác liền khách khí cho bọn họ ra ngoài.
Vừa ra khỏi căn cứ, Liên Hoa liền vứt đi cái ‘chứng minh thư’, về sau không đến nơi này, hắn đã quyết định dẫn ba đứa nhỏ cùng đi tu hành.
“Chúng ta đi tìm Tiểu Ngọc và Thùng trước, còn có Tiểu Ma.” Hà Ngữ nói.
“Ừ.” Bởi vì Tiểu Ma muốn thăng cấp, nên Thùng và Liên Ngọc cùng ở bên ngoài căn cứ.
Mấy người bọn họ đi về phía đông đại khái một dặm, liền tìm được ký hiệu lúc trước đánh dấu.
“Chủ nhân, mọi người tới rồi!” Liên Ngọc nhảy lên vai Liên Hoa, cọ cọ.
Liên Hoa ôm nó trong tay “Tiểu Ma thăng cấp được không?”
“Còn Thùng ở đó với nó.” Liên Ngọc giãy dụa, nhảy vào lòng Hà Ngữ, Hà Ngữ cười hì hì tiếp được.
Liên Hoa nhìn nhìn Thùng, Thùng đứng trên đất chầm chậm bày đầy một đống thùng con của nó ra, bên trong còn có côn trùng biến dị chưa tiêu hóa hết. Khóe miệng Liên Hoa co giật, bình thường nhốt Thùng chung với Liên Ngọc, nên hắn không biết rõ phương thức Thùng đi săn.
“Tiểu Ma ở đâu?” Liên Ngọc gõ gõ nắp Thùng. Mấy cái cành khô của nó giật giật, một cái thùng đưa tới. Liên Hoa xốc lên nhìn, Tiểu Ma còn đang ngủ.
“Anh trai, chúng ta ở chỗ này chờ cái chú biếи ŧɦái kia sao?” Hà Ngữ hỏi.
Liên Hoa gật đầu: “Chúng ta ở đây nghỉ ngơi đi. Người kia hẳn là sẽ đến, nói không chừng đã ở bốn phía mà quan sát chúng ta.”
“Được.”
Liên Hoa làm ra bốn cái ghế bằng cỏ, lại dùng dây leo kết lại thành một cái bàn lớn, bốn người bắt đầu đánh poker. Bài poker này là lúc Liên Hoa nhàm chán dùng mấy phiến là mỏng làm thành, vì để luyện tập độ chính xác của thủy nhận, nên độ khó ngày càng tăng, mục tiêu phải ngày càng nhỏ, hắn làm ra rất nhiều. Sau đó hắn dạy bọn nhỏ đánh bài, vì thế mỗi khi nhàn rỗi liền cùng nhau chơi. Vốn còn muốn làm mạt chược, bất quá mạt chược rất tốn diện tích, Liên Hoa cũng lười làm.
“Một đôi A, anh trai, anh lại thua rồi.” Hà Ngữ đem bài trong tay đập ra, hưng phấn kêu to.
“Chời ơi, lại là anh thua.” Liên Hoa lấy ra ba trái dâu, cho mỗi người một trái.
“Lại là dâu, tui muốn ăn táo.” Triệu Tiểu Long bất mãn nói.
“Được rồi.” Liên Hoa thuận tay trồng một cây táo to bằng người ngay bên cạnh, trên cây không nhiều không ít vừa lúc có ba trái.
“Xì, quỷ hẹp hòi.” Triệu Tiểu Long thuận tay hái xuống, cắn một miếng lớn.
Vì thế, cái tên biếи ŧɦái nào đó trong căn cứ nhận được tin tình báo của thủ hạ khi tìm được chỗ mấy người Liên Hoa, rồi lại nhìn đến cảnh bọn họ vừa đánh bài, vừa ăn táo liền 囧囧囧.
“Sao? Tới rồi hả? Chờ tụi tôi đánh xong ván này rồi nói sau.” Liên Hoa không kiên nhẫn nói.
Tên biếи ŧɦái: “…” Tao là tới gây phiền toái, không phải đến xem tụi mày đánh bài.
“Không sao, các vị cứ tiếp tục.” Biếи ŧɦái cười nói, tính tình thoạt nhìn rất tốt.
“Đừng có cười, nhìn rất gớm, tui nổi da gà rồi đây!” Triệu Tiểu Long xoa xoa cánh tay, chứng minh nó không có bốc phét.
Biếи ŧɦái: “…” Tao thật sự tìm đến đây để gây rối.
Hà Húc bình tĩnh nói: “Triệu Tiểu Long, đừng xoa, chướng mắt thì đừng nhìn là được.”
Biếи ŧɦái: “…” Tao vẫn đang ở đây đấy.
“Ai nha, anh hai, anh nói đúng, Tiểu Ngữ không thèm nhìn.” Hà Ngữ ra hết bài, cúi đầu tiếp tục cắn quả táo, chứng minh nhóc nó thật sự không thèm nhìn.
Biếи ŧɦái: “…” Tao sắp nổi nóng rồi.
Nhưng gã vẫn duy trì phong độ, tuy mũi sắp vì tức mà lệch sang một bên, chưa từng có người nào dám cư xử như vậy đối với gã, trước mạt thế không có, sau mạt thế càng không có.
“Tốt lắm, tốt lắm, xong rồi.” Liên Hoa cất bộ bài vào: “Anh có chuyện gì sao?” Liên Hoa nhìn về phía gã đàn ông.
“Làm cái giới thiệu đi, tôi là Vương Đào đứng thứ hai trong căn cứ Hoa Dương.” Gã nghiến răng nghiến lợi rặn ra một câu.
“Ờ, họ Vương, có chuyện gì sao?” Liên Hoa bắt chéo chân, chậm rì rì nói.
“Tôi muốn mời chư vị đến căn cứ chúng tôi làm khách.” Vương Đào vẫn bảo trì một bộ tụi bây được nhìn thấy tao là vinh hạnh ngàn đời của tụi bây, vẻ mặt gã muốn hất lên tới trời, Liên Hoa chán ghét nhất cái loại giả vờ ngầu lòi trước mặt hắn, đương nhiên là trừ bỏ vợ yêu nhà hắn ra.
“Ồ, căn cứ sao? Không có hứng thú, tụi tui vừa mới đi ra mà.” Liên Hoa khoát tay.
“Phải không?” Sắc mặt Vương Đào lạnh xuống: “Chư vị rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt sao?”
“Trẻ con không thể uống rượu.” Hà Ngữ nói.
“Một khi đã như vậy…” Sắc mặt Vương Đào càng trở nên âm trầm.
‘Bẹp’ một tiếng, cùng với chiêm chϊếp một tiếng, có thứ gì đó từ trên trời giáng xuống đầu Vương Đào, Vương Đào còn đang kinh ngạc bản thân tại sao lại không kịp né tránh, thân thể trong nháy mắt đã cứng đờ. Gã sờ sờ đỉnh đầu, nóng hầm hập, lấy ra trước mặt thì thấy, đen thui, thối hoắc, sắc mặt quả thực đen như đít nồi.
“Ha ha, Tiểu Ma, mày làm rất tốt!” Tiểu loli Hà Ngữ vui vẻ vỗ tay, Tiểu Ma vây quanh Vương Đào hai vòng, sau đó trèo lên vai Liên Hoa.
“Chϊếp chϊếp…” Tiểu Ma kêu vang một khúc.
Liên Hoa vuốt cái đầu đã mọc ra vài sợi lông của Tiểu Ma, nói với Vương Đào: “Một khi đã như vậy thì sao?”
“Tụi mày muốn chết!” Vương Đào nổi giận gầm lên một tiếng, một mảnh gió lốc liền vây quanh gã.
Phong hệ dị năng giả cấp ba sao? Liên Hoa không hề động, đây là chiến trường của bọn nhỏ.