*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Mãng xà trước khi chết tung một kích cuối cùng vẫy đuôi lôi hắn xuống sông.”“Ưm…” Phát ra một âm tiết khàn khàn khó nghe, Liên Hoa cố mở mí mắt nặng trĩu ra, hắn cảm thấy toàn thân đều đau nhức, xương cốt cũng không biết còn bao nhiêu cái nguyên vẹn, giật giật ngón tay, thiếu chút đã đau tới hôn mê.
“Liên Ngọc, Liên Ngọc, Tiểu Ngọc Nhi…” Liên Hoa thử gọi Liên Ngọc ở trong lòng, nhưng không có tiếng đáp lại, cố sức đánh giá bốn phía một chút, Liên Hoa phát hiện mình đang nằm trong một túp lều thấp bé, dưới thân là cỏ tranh, trên người còn phủ một tấm chăn vừa thối vừa mốc, Liên Hoa cảm thấy rất khó chịu.
“Tiểu Ngữ, em còn muốn chiếu cố cái tên nửa sống nửa chết kia sao? Đã bất tỉnh suốt ba ngày, khẳng định không thể cứu, bỏ cuộc đi!” Bên ngoài túp lều truyền đến giọng một thằng nhóc.
“Triệu Tiểu Long! Anh đừng nói bậy, anh ta nhất định sẽ tỉnh, nhất định sẽ khỏe lại!” Đây lại là một giọng nữ hình như đang tức đến thở hổn hển.
“Hừ! Khi vừa nhặt hắn về, toàn thân hắn xương cốt đều gãy nát, chịu trọng thương như vậy, lúc ấy không chết thì vận khí hắn cũng quá tốt rồi, Tiểu Ngữ, em đừng có mơ mộng nữa.”
“Không! Anh ta vừa thấy chính là một dị năng giả, nhất định rất lợi hại, tuyệt đối sẽ không chết.” Trong giọng nói con bé kia tràn ngập tin tưởng.
“Em… Em muốn tức chết tui hả?! Mấy ngày nay em với anh em mệt chết mệt sống dành được chút nước tinh khiết và lương thực đều đẩy vào bụng hắn ta, mà hắn vẫn còn mang cái dáng nửa sống nửa chết kia kìa!”
“Tui với anh tui là tình nguyện, không mượn anh xen vào! Anh đi đi, tui không muốn nhìn thấy anh!”
“Em!! Tức chết tui mà, được thôi, tùy em! Hừ! Tui đi tìm anh em!”
Tiếng bước chân dần xa, cửa lều bị người vén lên, Liên Hoa thấy một con nhóc đại khái tầm mười hai mười ba tuổi đang thật cẩn thận cầm một bình nước đầy một nửa tiến vào. Quần áo con nhóc bẩn hề hề, tóc cũng rối bù, cơ hồ che cả mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt to, con nhóc tiến vào, thấy Liên Hoa mở to mắt nhìn mình thì hai mắt liền sáng lên.
“Anh trai, anh tỉnh rồi!” Con nhóc chạy đến bên người Liên Hoa, quan tâm nhìn hắn.
Liên Hoa há miệng thở dốc, lại không phát ra thanh âm gì. Con nhóc nhìn ra trạng thái của Liên Hoa, vội hỏi: “Anh trai, anh đừng vội, uống miếng nước trước đi!” Nói xong liền cẩn thận mở nắp cái bình nước chỉ đầy một nửa trong tay, đặt bên miệng Liên Hoa. Liên Hoa quả thật rất cần nước, liền không khách khí uống một hớp lớn, sau đó lắc đầu ý bảo con nhóc cất bình nước đi.
Con nhóc cẩn thận đậy nắp bình, ngồi bên người Liên Hoa chống cằm nhìn hắn.
Liên Hoa uống nước xong, cảm thấy thư thái hơn nhiều, liền nhắm mắt lại cảm thụ tình trạng thân thể một phen.
Xương sườn gãy ba cái, đùi phải cũng gãy, trên người có không ít vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, trong cơ thể một chút dị năng cũng không còn, là vì thân thể tự động chữa trị vết thương nên đã tiêu hao sạch. Liên Hoa không khỏi cười khổ, thật sự rất không hay ho. Ở cạnh giò heo nhiều cũng không hiếm lạ mấy chuyện cổ quái nữa. Nhưng hắn lại không có vũ lực cường đại như giò heo, cũng không có hào quang nhân vật chính, làm sao để ứng phó đây? Liên Hoa cảm thấy tâm đủ mệt.
Từ lần đầu tiên thành công chiếm được lòng giò heo, Liên Hoa luôn không ngừng cố gắng, sau hơn một tháng, mỗi ngày đều đổi biện pháp lấy lòng Hạ Chí, mỗi ngày đều đi theo dì Lý học nấu cơm, vừa mới bắt đầu, trừ bỏ nấm, Liên Hoa làm những thứ khác Hạ Chí đều chán ghét, toàn bộ tiện nghi mỗi ngày đều bị Alvin đi theo Liên Hoa chiếm hết. Đổi nguyên liệu nấu ăn, hay thêm cơm đều phải lấy tinh hạch trao đổi, một chút cũng không tiện.
Sau đó, tay nghề Liên Hoa dần dần tốt lên, những món khác Hạ Chí không chỉ đυ.ng vào một hai miếng, mà là ăn sạch toàn bộ, Liên Hoa trải qua một tháng như vậy. Đoạn thời gian đó, tuy rằng Hạ Chí có đôi khi sẽ cho trưng ra vẻ mặt khó chịu cho hắn xem, có đôi khi lại âm tình bất định, có đôi khi Liên Hoa còn bị đánh, bởi vì Hạ Chí không kiên nhẫn khi nhìn thấy hắn, Liên Hoa liền yên lặng biến mất một lúc, qua một đoạn thời gian lại trở về, Hạ Chí sẽ mềm lòng không ít.
Liên Hoa lại lợi dụng danh nghĩa bảo mẫu mà Hạ Chí chính miệng nói ra, suốt ngày đu theo bên người hắn, mỗi ngày chạy tới phòng nghỉ của Hạ Chí, bọn họ cứ như vậy suốt chặng đường, Liên Hoa cũng không còn ngủ một mình. Liên Hoa tin tưởng, chỉ cần da mặt hắn đủ dày, đủ chân thành, Hạ Chí hiện tại không thích hắn, một ngày nào đó cũng sẽ bị hắn làm cho cảm động.
Từ khi Liên Hoa bắt đầu ‘theo đuổi’ Hạ Chí, Tưởng Tư Vũ càng thêm chướng mắt Liên Hoa, mỗi ngày đều phải châm chọc khıêυ khí©h. Liên Hoa cũng không thích Tưởng Tư Vũ, tận lực trốn tránh cô ta. Ai biết được khi Tưởng Tư Vũ không tìm thấy người, liền tuyên dương Liên Hoa là tiểu bạch kiểm, bán mông, không biết xấu hổ các loại.
Tưởng Tư Vũ ở trước mặt mọi người là hình tượng của một cô gái kiên cường cố gắng có chí tiến thủ, được một ít người coi trọng, phần đông đều là người theo đuổi. Tưởng Tư Vũ lại không chọn ai, cho bọn họ tự treo cổ trên cái cây này, đám ‘người theo đuổi’ liền ghét lây tới Liên Hoa, người bị nữ thần chán ghét khẳng định không phải người tốt! Vì thế thường xuyên có người ngáng chân hắn.
Đoạn thời gian đó Liên Hoa một bên đấu trí so dũng khí với đám người Tưởng Tư Vũ, một bên ân cần lấy lòng Hạ Chí, một bên học tập kỹ năng sinh hoạt, một bên còn đi cày độ hảo cảm của pháo hôi An. Cuối cùng Liên Hoa thật sự nhức đầu muốn chết, phải đi châm ngòi Tưởng Tư Vũ với Tưởng Tư Nhã đánh nhau, Tưởng Tư Nhã là loại người không có đầu óc, Liên Hoa tùy tiện nói mấy câu, liền kích động thở hổn hển chạy đi tìm Tưởng Tư Vũ tính sổ.
Pháo hôi An vội vàng đấu tranh anh dũng, cấp cho Tưởng Tư Nhã địa vị cùng vật chất, bình thường căn bản không có thời gian để ý cô ta, chờ pháo hôi An làm xong công tác khai thông tư tưởng cho hai người kia, náo nhiệt cũng không còn. Hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ. Về phần Bạch Dịch vẫn đi theo phía sau đội của Hạ Chí, chỉ cần hắn không xuất hiện trước mặt Hạ Chí, người bên Hạ Chí cũng không nói gì.
Thời điểm hai cô pháo hôi kia đối đầu, Liên Hoa ở bên cạnh xem tuồng, người theo đuổi Tưởng Tư Vũ thật sự khiến hắn phát phiền, không nuốt nổi!
Ngay khi Hạ Chí đã bắt đầu ngẫu nhiên cười một cái với Liên Hoa, pháo hôi An cũng dần xem hắn như bạn bè, hắn lại không hề hay ho chuyện sắp đổ xuống đầu hắn, kỳ thật lúc ấy hắn căn bản không ý thức được mình là một kẻ bất hạnh cỡ nào.
Ngày đó, đội ngũ bọn họ đi qua một thôn sơn nhỏ, sau khi xác định bên trong đã bị biến dị thú chiếm lĩnh, Hạ Chí quyết định thanh lý nơi này. Bình thường loại thôn sơn như vậy, thu thập lương thực cơ bản đều sẽ lấy hết.
Xung phong đứng ra là Liên Hoa và pháo hôi An, bọn họ đều đã cấp ba. Liên Hoa đã giảng giải cho pháo hôi An về chỗ tốt của Mộc hệ dị năng giả, pháo hôi An vô sự tự thông học xong liền dùng mộc khí che dấu hơi thở của mình, tuy rằng không được lâu cũng không quá ổn định, nhưng nếu không gặp phải thứ có cấp bậc cao hơn bọn họ, hoặc là tình huống dị năng hao hết, chỉ là dò xét đường đi, tìm hiểu một chút cấp bậc của biến dị thú và tang thi phân bố bên trong cũng không thành vấn đề.
Liên Hoa và pháo hôi An dùng mộc khí ngụy trang, tiến vào thôn liền phân thành hai hướng trái phải mà đi. Liên Hoa đi bên phải, hắn phát hiện biến dị thú trong thôn trên cơ bản đều là gà vịt heo chó mà những nông hộ tự nuôi, mạnh nhất cũng là một con gà trống biến dị cấp ba, gia cầm gia súc trên cơ bản chỉ có cấp một cấp hai.
Liên Hoa cảm thấy biến dị thú rất dễ giải quyết, chỉ cần gϊếŧ được con cao cấp nhất, những con khác nhóm đồng bọn của Hạ Chí có thể thoải mái giải quyết.
Liên Hoa đi dạo trong thôn xong, vận khí hắn cư nhiên tốt lên, tìm được một cái hầm bí mật, bên trong giấu rất nhiều bao thóc, lúc ấy hắn cực kỳ vui vẻ. Liên Hoa quyết định giấu cái hầm này, bởi vì đội của thằng anh họ cũng tới nơi này lấy một phần, hắn quyết định chỉ nói nơi này cho Hạ Chí biết, Hạ Chí nhất định sẽ rất cao hứng.
Ngay khi bọn họ mệt chết mệt sống đánh quái xong, Liên Hoa kích động lôi kéo Hạ Chí đi vào trong hầm. Nhưng hắn nào biết mở cửa hầm ra cái gì cũng không có! Những thứ trong này cho dù có không gian dị năng thì trong khoảng thời gian ngắn cũng tuyệt đối không thể thu xong! Đội ngũ Hạ Chí có hai không gian hệ dị năng giả vẫn luôn được bảo hộ và giám thị đặc biệt, căn bản không có khả năng đến chỗ này, đội ngũ Bạch Dịch lại không có không gian hệ dị năng giả, Liên Hoa
trợn tròn mắt.
Cuối cùng, Liên Hoa nhớ đến khi mọi người cùng đánh quái, Tưởng Tư Vũ không xuất hiện.
Liên Hoa liền chủ động chú ý tới Tưởng Tư Vũ. Rốt cục, liên tục quan sát mấy ngày, còn bị Hạ Chí tặng cho vài cái nhìn ‘yêu’ khinh bỉ, Liên Hoa rốt cục phát hiện có điểm không bình thường.
Đầu tiên, vật tư đội ngũ vốn thiếu thốn, mỗi người chỉ có mấy bộ quần áo để tắm rửa thay đổi, Liên Hoa trước mắt cũng chỉ có hai bộ quần áo đặc chế, bình thường không dễ dàng phá hư. Nhưng Tưởng Tư Vũ hình như có rất nhiều quần áo! Cho dù rõ ràng cùng là người xuyên qua, quần áo Tưởng Tư Vũ lại tuyệt đối sạch sẽ, không có một chút rách rưới hay bung chỉ, tại cái thời kì này thì cho dù quần áo có như thế nào cũng không xấu, quần áo Liên Hoa còn bị biến dị thú cào rách vài lổ lớn.
Tiếp theo, Tưởng Tư Vũ vẫn như trước tranh với Liên Hoa đưa đồ ăn cho Hạ Chí, Liên Hoa phát hiện đồ ăn cô ta đưa thường xuyên có những thứ gia vị hay rau dưa mà hiện tại khó gặp, thậm chí còn có thịt lợn không bị biến dị! Bây giờ tìm được một con gia súc không bị biến dị còn khó hơn tìm được một con biến dị thú cao cấp. Động vật biến dị nếu không phải đã chết, cũng không biết đang ở chỗ xó xỉnh nào rồi.
Cuối cùng, Liên Hoa phát hiện miệng vết thương trên người Tưởng Tư Vũ lành đặc biệt nhanh. Cùng lúc bị thương với cô ta, mà Tưởng Tư Nhã vẫn chưa kịp tốt lên chút nào, thì da cô ta đã bóng loáng như trứng gà lột vỏ! Mà hai người họ đều là Thủy hệ dị năng giả cấp hai, Tưởng Tư Nhã không thể không tự chữa trị cho vết thương của mình.
Trước kia nhìn thấy Tưởng Tư Vũ lúc nào cũng sạch sẽ, chỉ nghĩ rằng cô ta vốn là Thủy hệ dị năng giả, hiện tại, điểm đáng ngờ quá nhiều.
Liên Hoa để Liên Ngọc vụиɠ ŧяộʍ đi xem, hắn rất yên tâm năng lực ẩn nấp của Liên Ngọc. Quả nhiên, Liên Ngọc trở về nói cho hắn biết, buổi tối Tưởng Tư Vũ căn bản không ngủ, cô ta biến mất! Con mẹ nó! Tuyệt đối là có không gian! Liên Ngọc lại nhớ đến trên tay Tưởng Tư Vũ có một cái vòng ngọc, Liên Hoa rất xác định cái vòng ngọc kia chính là không gian của cô ta.
Liên Hoa cảm thấy bản thân nắm giữ một bí mật lớn của Tưởng Tư Vũ. Thì ra Tưởng Tư Vũ là ‘nữ giò heo’ mang không gian trọng sinh! Trách không được cô ta cứ đeo bám Hạ Chí, quyết không buông tay! Liên Hoa cảm thấy thế giới này rất ba chấm.
Qua một ngày, Liên Hoa thần thần bí bí kêu Tưởng Tư Vũ đến một nơi bí ẩn, Liên Hoa trực tiếp nói cho Tưởng Tư Vũ, để cô ta sẽ không tìm hắn gây phiền phức, nói rằng hắn đã biết bí mật lớn nhất của cô ta, nếu như không muốn bại lộ thì đừng trêu chọc hắn vân vân.
Liên Hoa tự cho là đã cảnh cáo Tưởng Tư Vũ rất tốt, cô ta nhất định sẽ an phận, từ nay về sau, người theo đuổi Tưởng Tư Vũ quả nhiên không hề đến tìm hắn. Liên Hoa cảm thấy mấy ngày nay thật tốt, hắn cũng không thèm để ý cái không gian kia, cũng không muốn cướp. Kết quả, hắn nào biết rằng không gian kia chính là bảo đảm sinh tồn lớn nhất của Tưởng Tư Vũ, Tưởng Tư Vũ tuyệt đối không cho phép không gian bại lộ, cô ta sợ Liên Hoa mơ ước không gian của mình, tuyệt không cho phép người biết bí mật này sống sót.
Ngày đó đoàn xe bọn họ ở bến tàu chỉnh đốn, chuẩn bị qua sông, Tưởng Tư Vũ vụиɠ ŧяộʍ đem nước trong linh tuyền rãi xung quanh. Liên Hoa không biết linh tuyền của Tưởng Tư Vũ với Hạ Chí cái nào tốt hơn, nhưng lực hấp dẫn đối với tang thi và biến dị thú đều cực kỳ mạnh.
Bọn họ bị một đợt sóng lớn toàn biến dị thú và tang thi vây quanh, trong đó còn có một con mãng xà biến dị cấp bốn! Mọi người thật vất vả thanh lý sạch sẽ, Liên Hoa vội vàng đi giúp Hạ Chí đối phó mãng xà biến dị. Hạ Chí đã là người có cấp bậc cao nhất trong bọn họ, cấp bốn, Luyện Khí viên mãn, Liên Hoa chỉ mới cấp ba, còn cách cấp bốn một chút nữa, nhân số đạt đến cấp ba trong đội ngũ cũng không quá nhiều, người có thể đánh quái cấp bốn rất miễn cưỡng.
Lần trước Hạ Chí thu phục được dây thường xuân biến dị cấp bốn là do nó bất động, hơn nữa còn ăn rất nhiều thứ hỗ lốn, sức mạnh căn bản không hẳn là cấp bốn, hiện tại thật sự gặp được một con biến dị thú cấp bốn chân chính.
Liên Hoa lo lắng ghê gớm, nhưng hắn cũng chỉ có thể dùng màn nước quấy nhiễu tầm mắt mãng xà, dùng dây leo cản trở động tác của nó, lực sát thương quá nhỏ. Cuối cùng, mãng xà cũng bị Hạ Chí đánh bị thương gần chết, Tưởng Tư Vũ lại đừng phía sau Liên Hoa hất lên người hắn một đống nước trong linh tuyền! Liên Hoa rốt cục hiểu được tai nạn lần này là do ai tạo thành, bị mãng xà trước khi chết tung một kích cuối cùng vẫy đuôi lôi hắn xuống sông.
Chuyện phát sinh sau đó hắn cái gì cũng không biết, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ của mình đảo lộn hết cả, nhưng nếu hắn không bị cá biến dị trong sông ăn mất, thì khẳng định là do Liên Ngọc cứu hắn.
Bây giờ liên hệ với Liên Ngọc không được, hắn lại không thể động đậy, nếu đã được người cứu, vậy cứ thành thành thật thật dưỡng thương đi. Về sau nhất định sẽ báo đáp hai anh em đã cứu hắn. Liên Hoa nhắm mắt lại, lẳng lặng bắt đầu tu luyện, tranh thủ được giây nào hay giây ấy.