*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Tâm tình giò heo không tốt hắn càng không nên phơi mặt ra mới đúng! Bị ngược chết thì biết tìm ai giải oan?”Đội ngũ của giò heo nghỉ ngơi ở thôn trang năm ngày, vậy giò heo hẳn đã cùng nhóm đồng bọn của mình thương lượng lộ tuyến đi đến kinh đô. Như vậy ‘hội nghị’ cao cấp lần này, một nhân vật nhỏ như Liên Hoa đương nhiên không có vinh hạnh tham dự, vì thế hắn nắm chặt thời gian và cơ hội vây xem chuyện vui kiêm cơ hội cày độ hảo cảm với pháo hôi An.
“Tránh ra! Cô đừng đi theo tôi, giả mù sa mưa, thật ghê tởm!” Tưởng Tư Vũ dùng sức gạt tay Tưởng Tư Nhã ra.
“Tư Vũ, em là em chị! Sao em lại có thể cư xử với chị như vậy? Nếu chị có làm sai chỗ nào em cứ nói, chị nhất định sẽ sửa!” Hai mắt đẫm lệ.
An Tử Tề đau lòng, ôm Tưởng Tư Nhã: “Tư Vũ, chị em rất quan tâm em, hai người là chị em ruột, từ lúc mạt thế bắt đầu chị em luôn tìm em, rất lo lắng cho em, đừng tùy hứng nữa được không?”
“Tôi tùy hứng?” Thanh âm Tưởng Tư Vũ đề cao một trăm tám mươi độ, cô quả thực không thể chịu nổi chỉ trích mà anh An dành cho mình: “Rõ ràng là cô ta giả mù sa mưa, anh dựa vào cái gì nói tôi tùy hứng? Anh có biết bộ mặt thật của người này ra sao hay không? Hả? Anh biết cô ta đã làm gì em…”
“Tư Vũ! Chị biết em vẫn đang trách chị độc chiếm tình cảm của cha và mẹ, nhưng cha và mẹ đã biến thành tang thi! Bọn họ đều đã chết! Chị chỉ còn một mình em là người thân!” Tưởng Tư Nhã đánh gãy lời Tưởng Tư Vũ, giọng nói mang theo run rẩy sắp khóc.
“Cô… Cô…”
Tưởng Tư Vũ quả thực bị chọc giận nói không ra lời: “Chuyện cha mẹ thương ai ghét ai không có liên quan, dẹp cái bản mặt chết tiệt đó của cô đi! Tôi nhìn mà mắc ói!”
“Tư Vũ.” An Tử Tề nhíu mày: “Đừng nói như vậy, chị em sống cũng không quá tốt!”
“Anh An, từ nhỏ đến lớn trong mắt anh cũng chỉ có cô ta! Anh chừng nào mới chịu liếc mắt nhìn em một cái? Em đương nhiên biết anh là vì cô ta mà chỉ trích em, nhưng anh có tư cách mà đi chỉ trích em rồi bênh vực cô ta sao? Ha ha, đúng vậy, tôi ác độc thế đấy, chị gái tôi thì thiện lương bao nhiêu, bộ mắt các người mù hết rồi hả? Từ nhỏ đến lớn tôi gánh bao nhiêu tội thay cô ta các người còn muốn tôi thế nào nữa?” Tưởng Tư Vũ phát điên, lý trí như hỏng mất!
“Tư Vũ! Thì ra em cũng thích anh An sao?” Tưởng Tư Nhã làm bộ muốn xỉu: “Khó trách em lại ghét chị như vậy, thì ra là do chị đoạt mất người mà em thích sao?” Tưởng Tư Nhã khóc ngã vào trong lòng An Tử Tề: “Nhưng mà… chị thật sự rất thích anh An! Chị không thể tặng anh ấy cho em được, không thể!”
“Tôi thích anh An cô không phải đã sớm biết rồi sao? Bây giờ lại làm như chẳng hay biết gì. Thật vô tội mà!” Tưởng Tư Vũ hung tợn nói.
“Tư Vũ, anh đã sớm nói rõ ràng với em, người anh thích chỉ có một người, là chị của em.” An Tử Tề mày nhíu càng chặt.
“Ha ha, cho nên mọi người đều nói tôi là nữ phụ ác độc, sao anh không thử nhìn xem đóa sen nhỏ thuần khiết bên cạnh anh có thật sự trước sau như một hay không? Anh An, một ngày nào đó anh sẽ hối hận! Còn có, đừng tới tìm tôi, tôi không muốn ở cùng với loại người đê tiện không biết xấu hổ này đâu, tôi không có ai là chị cả!” Tưởng Tư Vũ nói xong bước đi, chỉ lưu lại một bóng dáng quyết tuyệt.
“A hức hức hức, anh An, em gái em chán ghét em, em ấy không cần em, em đau lòng quá…” Tưởng Tư Nhã một bộ đau lòng muốn chết.
“Không sao, em còn có anh, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em.” An Tử Tề ôn nhu an ủi cô: “Thời gian còn dài lắm, Tư Vũ nhất định có thể hiểu được lòng em, anh sẽ tìm thời gian khuyên nhủ cô bé.”
“Thật sao?”
“Thật! Anh cam đoan với em.”
“Ừm! Anh An, Tư Nhã muốn yên lặng một mình một chút, anh để Tư Nhã suy nghĩ trong chốc lát đi!”
“Được.”
Tưởng Tư Nhã bước đi.
Ê ê, toàn bộ quá trình vây xem răng Liên Hoa đã sắp rơi hết, Tưởng Tư Nhã mới là Bạch Liên Hoa chân chính! Loại sức chiến đấu như Liên Hoa hắn đây trong nháy mắt sẽ bị người ta một kích đánh bay xuống đài chỉ mới trong hiệp một thôi! Nhìn con nhà người ta kìa, chèn ép em gái mình đến không có đường chạy, tới mức hắc hóa luôn. Cho nên, đây là Bạch Liên Hoa PK nữ phụ ác độc và An pháo hôi đáng thương có tác dụng làm chất xúc tác cho hai người trong lúc đó, sau đó không còn giá trị lợi dụng liền quang vinh hy sinh, chết một cách ‘dĩ đại’*! Còn có, người anh em à, anh thực không biết Tưởng Tư Nhã là đang làm công tác dò đường cho thằng anh họ của tôi sao? Anh rốt cục thích người ta cỡ nào, tin tưởng người ta cỡ nào chứ?
(*‘d ĩ đại ’: Vì sao lại để trong ngoặc kép, thử đọc ngược lại đi =v= gợi ý nè, dĩ đại = dại..?..)“Này, Tử Tề, ăn nấm không? Cho nè.” Liên Hoa chờ đến lúc Tưởng Tư Nhã không nhìn thấy mới đi đến, còn cầm theo một đống nấm, chớp mắt đưa cho người kia như hiến vật quý.
An Tử Tề: “…” Hình không có quen biết!
An Tử Tề nuốt nước miếng, vẫn tiếp nhận mấy thứ trong tay Liên Hoa. Bọn họ bị đuổi gϊếŧ đã lâu, vật tư không có, Tư Nhã cũng rất lâu chưa được ăn thứ tốt, nấm này thoạt nhìn không tồi.
“Cảm ơn cậu.”
“Haizzz, hai chúng ta mà nói cảm ơn cái gì!” Liên Hoa vỗ vai An Tử Tề: “Anh em cả thôi!”
An Tử Tề: “…”
“Đến đây, đến đây, người anh em này mời cậu ăn chân gà!” Liên Hoa lấy ra phân nửa cái chân gà tiền công bổ túc thân thể mà giò heo cho hắn hôm nay, anh em với nhau cả, đương nhiên có phúc cùng hưởng.
An Tử Tề: “…”
Vì sao chỉ có một nửa? Thật kỳ quái!
Thấy người không nói chuyện, Liên Hoa dùng sức nhét đồ ăn cho hắn.
“Đừng khách khí!” Liên Hoa lại dùng sức đánh một cái.
An Tử Tề: “…”
Muốn đánh gãy xương sao?
“Anh An, anh đang ở cùng ai vậy?” Tưởng Tư Nhã lại trở lại.
“À, mới quen thôi…” An Tử Tề nhìn ánh mắt chờ mong của Liên Hoa, đem hai từ ‘đội viên’ yên lặng nuốt xuống: “Đều là anh em…”
Liên Hoa vừa lòng cười: “Người anh em, không quấy rầy nữa, tui đi trước ha.” Liên Hoa một chút cũng không nghĩ sẽ đυ.ng vào chị em Tưởng gia, liền tranh thủ rời đi. Hắn muốn nhắc nhở An Tử Tề, vậy cũng phải thân cận cái đã, nếu không người ta còn tưởng rằng hắn đây đang đi đào góc tường, có thiên tài mới tin hắn!
“Lão Bạch!” Mặt tri thức đột nhiên xuất hiện, suýt tý hù chết Liên Hoa.
“Má! Tên chết tiệt anh làm gì ở đây?” Liên Hoa đã xem như rất rất rất thân với Hạ Hành Văn, nói chuyện cũng không quản lớn nhỏ nữa.
“Lão Bạch! Cậu có biết…” Hạ Hành Văn chà chà tay, Liên Hoa tức giận lấy ra vài cây nấm, đập lên tay hắn.
“Sao cậu lại cho tôi loại nấm to này?! Lần trước tôi thấy cậu ăn cái loại nhỏ nhỏ, màu xanh lá ấy, mặt cậu rất hưởng thụ, nhìn qua là biết cực ngon rồi!” Hạ Hành Văn bất mãn.
Liên Hoa: “…” Nấm năng lượng là vũ khí bí mật dù có chết cũng tuyệt đối không lấy ra.
“Không có, đó là nấm chuyên dụng của anh Liên, hàng không bán!” Liên Hoa kiên định nói.
“Được rồi! Cậu thắng.” Hạ Hành Văn nhận thua: “Tôi nói này, sao mấy ngày nay cậu cứ vây quanh tên đội viên kia của Bạch Dịch hoài vậy, cậu có biết ảnh hưởng nhiều là không tốt không?” Hạ Hành Văn rốt cục nói nội dung trọng điểm. 〒_〒 Không có biện pháp, cậu không phát hiện thần sắc cậu chủ mấy ngày nay sao, cực kỳ âm trầm! Cậu nhanh đi làm trò ngu gì đó trước mặt cậu chủ đi!
“Sao?! Tôi thích tên đó đấy! Người tốt!” Liên Hoa nói thẳng ra trong lòng.
⊙▽⊙⊙▽⊙
Hạ Hành Văn thiếu chút nữa té sấp, người anh em, cậu chẳng lẽ không biết tính tình cậu chủ mấy ngày nay cực kỳ không tốt sao? Một đám đàn ông đều bị cậu chủ chỉnh đến đi không nổi rồi.
Liên Hoa nói xong lời này liền cảm thấy sau lưng truyền đến một trận gió lạnh, hắn mặc ít quần áo quá sao?
“Đừng đừng! sao lại nói lời vô nghĩa như vậy?!” Mặt Hạ Hành Văn lập tức vặn vẹo.
“Anh sao vậy? Đừng làm cái bản mặt đó, nó khiến tôi thất rất bất an.” Liên Hoa lui về phía sau một bước, cách xa Hạ Hành Văn.
“Lão Bạch! Nếu không cậu cứ tới trước mặt cậu chủ tạo chút cảm giác tồn tại đi!” Hạ Hành Văn trưng ra vẻ mặt lấy lòng, cười.
“Tôi sao phải làm thế với anh Chí? Anh có âm mưu gì?!” Liên Hoa càng dịch ra xa.
“À, tâm tình cậu chủ không tốt, cậu chỉ đi hò hét cho cậu chủ vui vẻ mà thôi!”
Liên Hoa: “…”
Tâm tình giò heo không tốt hắn càng không nên phơi mặt ra mới đúng! Bị ngược chết thì biết tìm ai giải oan?
“A Văn, cậu không có chuyện gì làm sao? Có muốn tôi giao thêm việc cho cậu không?” Thanh âm giò heo đột nhiên từ phía sau vang lên, da đầu Liên Hoa và Hạ Hành Văn nhất thời run rẩy.
“Anh Chí / cậu chủ!” hai người đồng thời trưng ra thần sắc lấy lòng giống hệt nhau xoay qua nhìn, Hạ Chí nhíu mày, thủ hạ của hắn sao lại ngu ngốc như vậy?
“A Cậu chủ, tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có việc chưa làm xong, đi trước nhé!” Hạ Hành Văn biến mất trong vòng một nốt nhạc.
Liên Hoa: “…” Tên chết tiệt không có nghĩa khí! Anh mày lần sau nhất định phải cho cậu tiêu chảy ba ngày! Liên Hoa kêu thảm thiết trong lòng, trên mặt chỉ có thể phơi ra nụ cười ‘ngọt ngào’ nghênh đón giò heo.
“Ngu muốn chết!” Giò heo tặng cho biểu tình của Liên Hoa một cái đánh giá.
Liên Hoa: “…”
Rất tổn thương! Giò heo quá mức đáng ghét, Liên Hoa mặt không chút thay đổi nghĩ thầm.
Giò heo vẫn cau mày nhìn chằm chằm Liên Hoa, giống như đang tự hỏi cái gì.
Liên Hoa kêu gào, giò heo đây là đang tự hỏi làm sao để ngược chết hắn có phải không? Hắn còn tưởng giò heo đã buông tha hắn rồi! Quả nhiên thằng anh họ vừa xuất hiện, liền moi hết bao nhiêu chán ghét của giò heo đối với Bạch Liên Hoa ra! Hắn rõ ràng vừa thấy thằng anh họ liền đi đường vòng, sợ làm cho giò heo nhớ đến nơi này còn có một kẻ thù. 〒_〒
“Cậu về sau không được đi tìm cái người bên đội của Bạch Dịch nữa!” Hạ Chí hung tợn nói, không biết vì cái gì, mỗi khi thấy tên ngu xuẩn này vẫy đuôi bám đít người khác, cả người hắn liền không thoải mái, khẳng định là vì tên này đủ ngu xuẩn!
Liên Hoa: “…” Một câu này của giò heo nói ra mà oán khí ngập trời khiến Liên Hoa giật mình, pháo hôi kia là người bên đội của thằng anh họ! Vạn nhất giò heo nghĩ hắn muốn tiết lộ bí mật hoặc là phản bội bên này rồi chạy qua bên kia, như vậy không ổn. Giò heo đối xử với phản đồ cực kỳ thâm độc, siêu đáng sợ!
“Ừm, em đã biết.” Liên Hoa liên tục gật đầu: “Tuyệt không làm vậy nữa, thực xin lỗi anh Chí!” Tuyệt không chạy qua bên kia nữa.
Sắc mặt giò heo lúc này mới tốt hơn một chút.
“À, anh Chí, Đại Bạch của anh đâu?” Liên Hoa lúc này mới nhớ tới hắn không thấy manh sủng của giò heo.
Đột nhiên một cái tay mèo con từ sau lưng giò heo thò ra, đặt trên vai giò heo, liền khiến Liên Hoa nhe răng trợn mắt. Nó còn bày ra bộ dáng thằng nào dám tới gần, anh cắn chết tươi!
“Bốp!” Giò heo không chút lưu tình đập một cái thật mạnh vào đầu con mèo không thành thật trên vai, Đại Bạch lập tức an tĩnh, liếʍ liếʍ ngón tay giò heo, một bộ thành thật ghê gớm lắm.
Liên Hoa: “…”
Đậu má, manh sủng thành thật nghe lời chính là như vậy sao? Chính là bị đánh một cái ngay lập tức liền thành thật như vậy sao? Liên Hoa rơi lệ đầy mặt, thiên lý đâu?
“Chủ nhân, cậu có biết hiện tại biết người ta đã rất tốt không?!” Liên Ngọc chạy đến tạo cảm giác tồn tại.
“Tiểu Ngọc Ngọc thân ái, mày là tốt nhất!”
“Bởi vậy, toàn bộ tinh hạch hôm nay cho tui đi!” Liên Ngọc dương dương đắc ý.
Liên Hoa: “…” Thực muốn đánh chết con này!
“Cậu lại phát ngốc cái gì vậy?!” Khẩu khí Hạ Chí lại không tốt.
“A, anh Chí, em nói manh sủng của anh thật sự rất đáng yêu!”
“Đúng vậy! Lúc trước chỉ cần dạy dỗ một phen.” Giò heo có ý nhìn nhìn Liên Hoa.
Liên Hoa: “〒_〒” Giò heo cậu đừng dùng ánh mắt kỳ quái đó nhìn anh, anh sợ!