Chương 1: Đóa sen trắng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta:

Zombie cưỡi LợnBạch Liên Hoa Nghịch Tập - Chương 1: Đóa sen trắng“Bạch Liên Hoa chính là cái tên tiểu tam bị ngược chết kia”

Liên Hoa yên lặng đứng trước bồn rửa mặt, yên lặng bảo trì tư thế ngơ ngẩn, yên lặng nhìn người trong gương. Trên thực tế, hắn đã đứng ngốc như vậy nửa giờ. Cổ cứng đờ, vì thế hơi xoay đầu, thiếu niên trong gương cũng xoay đầu theo, Liên Hoa chớp mắt, người trong gương cũng chớp mắt với hắn.

Vì thế, Liên Hoa giơ tay che mặt, không đành lòng nhìn thẳng. Hắn nôn một búng máu trong lòng, mọe, cái người trong gương kia tuyệt đối không phải hắn!

Nhìn gương một cái, cảm giác mọi thứ cứ như mộng, cái mũi nhỏ đáng yêu, cái miệng nhỏ nhắn, cánh môi mỏng như cánh anh đào, tóc đen mềm mại ngắn đến tai, bàn tay kia, gương mặt trái xoan kia, da thịt trắng trẻo kia, eo nhỏ thon gọn kia.

Tại sao bộ dạng lại ẻo lả như vậy chứ, quả đầu con nhím chỉa lên trời của hắn, làn da lúa mạch khỏe mạnh của hắn, khuôn mặt góc cạch đầy nam tính của hắn, cái trọng yếu nhất là, cơ bụng tám múi của hắn aaaaaaaaaa, tám múi, tám múi đó có hiểu hay không!? Tôn nghiêm của nam nhân đó!

Chờ chờ, Liên Hoa trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, có phải không? Hắn vội vàng thò tay xuống nửa người dưới sờ soạng một phen, sau đó thở dài ra một hơi. May mắn thay, hắn dùng mu bàn tay lau mồ hôi lạnh vừa toát ra, không khỏi cảm thán một câu, hên là cái tên gia hỏa này là nam, nếu mà là nữ, hắn lập tức đi chết cho xong.

Về phần Liên Hoa làm sao lại đi đến nơi này, nhớ tới mà cảm thấy máu chảy đầy mặt, không sai, chính là máu chảy đầy mặt! Liên Hoa bị một thứ tạp vật của ông trời đưa đến đây, hắn bất quá chỉ đi ngang qua một tòa chung cư, cũng không biết là tên ngỗ nghịch nào từ trên lầu ném xuống một quyển sách. Vì thế, người qua đường như Liên Hoa liền gặp tai ương, máu chảy đầy mặt mà đến đây. Nhớ mang máng quyển sách kia hình như tên là mạt thế gì đó, Liên Hoa không thấy rõ.

Không biết cái thân thể không hay ho bị mình chiếm dụng này là ai, Liên Hoa quyết định bình tĩnh chờ xem.

“Bạch Liên Hoa! Mày còn muốn chiếm WC tới chừng nào? Tao không nín được nữa! Nhanh cút ra ngoài!”

Ngoài cửa truyền đến tiếng gào thét, Liên Hoa lập tức bừng tỉnh.

“Ra đây!”

Khóe miệng Liên Hoa vừa kéo, đậu má thanh âm khí quản của hắn êm ái quá mức rồi. Bất quá hắn rất nhanh điều chỉnh biểu tình, tận lực không khiến cho cơ mặt hắn vặn vẹo, sau đó mở cửa ra ngoài.

“Tiểu tử mày rớt vào bồn cầu luôn rồi hả? Bố chờ mày nửa ngày!”

Không đợi Liên Hoa ra ngoài, người này liền kéo ra khóa quần, bắt đầu ào ào phóng nước vào bồn cầu.

“Hô, thoải mái rồi!”

Liên Hoa nhìn thiếu niên một đầu vàng khè dựng lên như bờm ngựa*, hai lỗ tai treo một loạt khuyên tai lóng lánh, cùng với động tác phóng đãng bất kham kia, khóe miệng nhịn không được run rẩy.

* Kiểu đầu đó đây:Bạch Liên Hoa Nghịch Tập - Chương 1: Đóa sen trắngNhưng mà cũng nhờ phúc của thiếu niên này mà trí nhớ của nguyên chủ đổ về đầu hắn một phần. Thiếu niên này tên là Chu Cảnh, là bạn cùng phòng của nguyên chủ, có nghĩa là, hắn hiện tại vẫn còn là sinh viên.

Chờ chờ, vừa rồi Chu Cảnh gọi hắn là cái gì? Bạch Liên Hoa? Bạch Liên Hoa? Tên sao lại nghe quen tai vậy? Còn cái tên Chu Cảnh cũng rất quen, rốt cuộc đã nghe qua ở đâu ta?

Chờ chờ, Liên Hoa trong nháy mắt lại cứng đờ, sẽ không phải như hắn tưởng tượng đi?

“Bạch Liên Hoa, mày làm sao vậy? Chóng mặt hả?”

Một bàn tay xuất hiện trước mắt Liên Hoa, còn huơ huơ. Chu Cảnh đã kéo quần lại, thấy Liên Hoa đứng ngu ở đó, không khỏi kêu hắn một tiếng.

“Anh họ mày sắp đến rồi, mày không định chuẩn bị gì hả? Quần áo không thay à?”

“Anh họ?”

Liên Hoa phục hồi tinh thần lại, nhịn không được muốn xác định một chút.

“Đúng vậy, anh họ Bạch Dịch của mày đó!”

Hai chữ Bạch Dịch nhất thời giống như sét đánh giữa trời quang, đánh cho Liên Hoa váng đầu hoa mắt. Thì ra, hắn quả thật xuyên vào một quyển truyện. Không sai, chính là một quyển truyện, đã vậy còn là truyện đam mỹ mạt thế tang thi.

Mà Liên Hoa hiện tại chiếm dụng thân thể này, chính là một đóa sen trắng lóng lánh trong truyện.

Trong truyện viết như thế này: Hắn có một đôi mắt như sương như mộng, trong suốt long lanh, tràn ngập hơi nước, giống như lúc nào cũng chứa nước mắt trong đó, khiến cho nhiều người phải thương tiếc; hắn có đôi môi mềm mại như cánh hoa anh đào, phấn hồng mọng nước, làm cho người ta kìm lòng không đậu muốn thử nhấm nháp hương vị trên đó; da dẻ hắn trắng như tuyết, so với ngọc còn muốn bóng loáng xinh đẹp hơn; hắn có một giọng nói động lòng người, làm cho người ta có cảm giác như cây tắm trong gió xuân; hắn ôn nhu, thiện lương, mảnh mai, yếu đuối, hắn chính là một bó ánh mặt trời, một bó cầu vồng, một trận mưa sa, hắn chính là thiên sứ lầm lạc đến nhân gian!

Thiên sứ cái rắm á, thiên shit thì có, Liên Hoa nhịn không được hung hăng nguyền rủa trong lòng rồi đứng lên. Má nó, Bạch Liên Hoa kia căn bản chính là hoa sen khoác lớp da độc!

Hắn câu dẫn anh họ Bạch Dịch của hắn, người ta sớm đã có bạn trai quen nhau nhiều năm, hắn bon chen đi làm tiểu tam, còn nói cái gì mà cam chịu ủy khuất cầu toàn cho bọn họ, sẽ không làm anh họ khó xử, không cần danh phận gì cũng muốn đi theo bên người anh họ.

Kẻ thứ ba chính là kẻ thứ ba, còn làm bộ làm tịch.

Sau khi mạt thế bùng nổ, hắn liền đi theo anh họ chạy trốn, bạn trai người ta còn xem hắn như em ruột mà chăm sóc. Hắn đây câu dẫn anh họ chưa tính, còn dùng kế ly gián chia rẻ tình cảm giữa các thành viên trong đội của bọn họ. Kết quả bạn trai anh họ hắn dần dần làm mất lòng người, quyền lợi rơi vào tay anh họ mình, cuối cùng còn bày mưu để tang thi tập kích, khiến cho bạn trai anh họ chết trong miệng tang thi, kia phải nói là quá thảm. Kết cục, hắn và anh họ thân thân thiết thiết ở chung một chỗ.

Mà nếu kết cục của quyển truyện kia như vậy thì tốt rồi, nhưng mà cái làm cho Liên Hoa cảm thấy đau trứng là —— tựa truyện tên gọi 《 Mạt thế trọng sinh chi báo thù 》!

Ứ có sai, đó là một quyển mạt thế trọng sinh báo thù rửa hận! ~T_T~ viết về chuyện một tiểu thụ sau khi bị pháo hôi tra công cùng Bạch Liên Hoa hại chết, ôm nỗi hận trọng sinh trở về, đá bay tra nam, ngược chết tiểu tam, sau đó ôm bàn tay vàng thiệt bự, mang theo trung khuyển mặt than công, sống một cuộc sống mới hạnh phúc tốt đẹp…

T^T Bạch Liên Hoa chính là cái tên tiểu tam bị ngược chết kia -_-///!!! Thật muốn gào thét rách cổ rằng: Quá ngược! Quá ngược rồi!

Liên Hoa đã hỗn độn trong gió! Có cần phải khổ bức như vậy không chứ? Nhớ năm đó khi hắn đọc cuốn tiểu thuyết này, mỗi khi thấy giò heo* ngược pháo hôi, liền nhịn không được gửi bình luận cho tác giả, bảo tác giả ngược càng thảm càng tốt! A ha ha ha ha hức hu hu hu hu, nhất là cái bình luận nói tuyệt đối không muốn để cho tên pháo hôi Bạch Liên Hoa lập tức chết, mà phải chậm rãi, từ từ khiến cho hắn từng chút lâm vào tuyệt vọng và thống khổ, cuối cùng mới chết đi một cách vô cùng thê thảm!

(*Giò heo: Nhân vật chính)

Liên Hoa thống khổ che mặt, sớm biết như vậy đã cầu tác giả đại nhân cấp cho mình một cái chết đỡ đau. Cho mi tay thúi, cho mi tay thúi!

“Ê Ê! Bạch Liên Hoa, mày bệnh hả? Có cần uống thuốc không vậy?”

Chu Cảnh nhịn không được lo lắng đứng lên, hắn cảm thấy hiện tại Bạch Liên Hoa rất không bình thường. Sờ sờ trán Liên Hoa, không phát sốt mà.

Liên Hoa đẩy tay Chu Cảnh ra, quăng cho hắn ánh mắt xem thường, tuy rằng thoạt nhìn là đang hờn dỗi, nhưng cũng rất không có hình tượng. Chu Cảnh càng thêm cảm thấy kỳ lạ, Bạch Liên Hoa này cư nhiên còn có lúc không chú trọng hình tượng, bình thường đều là một thục nam* kiên định một trăm năm không lay chuyển được.

(*Thục nam: Bình thường có thục nữ bây giờ trong đây có thục nam, nghĩa như nhau, chỉ khác giới tính.)

“Hôm nay ngày mấy?” Liên Hoa hỏi.

“Ngày 22 tháng 11!”

“Năm?”

“2012!”

Liên Hoa trong lòng hiểu rõ, vậy ra là trước mạt thế một tháng! Cũng là ngày mà giò heo trong truyện trọng sinh!

Liên Hoa nhìn Chu Cảnh, trong lòng có chút phức tạp, bởi vì Chu Cảnh cũng là pháo hôi, thậm chí ngày cả việc Chu Cảnh là pháo hôi công hay pháo hôi thụ cũng không biết, đơn giản là một pháo hôi qua đường!

Chu gia ở kinh đô là thế gia đứng thứ hai, mặc dù nói so với thế gia đứng đầu thì vẫn kém hơn một ít, nhưng so với người thường tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Chu Cảnh xem như là bạn bè duy nhất mà Bạch Liên Hoa thật lòng đối đãi đi, Chu Cảnh không phải hạng người tốt lành gì, Bạch Liên Hoa càng không phải, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã liền thành trở thành bạn bè với nhau. Địa vị Chu Cảnh ở Chu gia không cao, tương tự với địa vị Bạch Liên Hoa ở Bạch gia cũng vậy. Mẹ Chu Cảnh là tình nhân cha hắn bao dưỡng, mà cha mẹ Bạch Liên Hoa thì ngoài ý muốn tử vong, sau đó được chú của Bạch Dịch thu dưỡng làm con nuôi, ai biết được chú của Bạch Dịch cũng đoản mệnh, khi Bạch Liên Hoa năm tuổi thì mất, vì thế địa vị của Bạch Liên Hoa ở Bạch gia càng khó nói.

Cũng là Bạch Liên Hoa từ nhỏ đặc biệt dễ nhìn, tính tình ôn hòa, miệng ngọt, rất dễ khiến người yêu thích, Bạch gia thấy hắn vô hại lại đáng thương, sẽ không gây trở ngại cho mình, liền có vài phần đau lòng, cho nên hắn mới bình an trưởng thành. Bất quá, đại khái vì hoàn cảnh sinh hoạt như vậy mới khiến tính cách Bạch Liên Hoa biến thành như này đi. Bất quá Bạch gia là thế gia hàng đầu, người bình thường ở trong đó làm sao có khả năng sống tốt, cho nên đóa sen trắng này cũng không đơn giản như vậy. Nhìn mặt ngoài hắn biểu hiện hiền lành như vậy, nhưng tính cách hiền lành đã sớm tám trăm năm bị các loại hành hạ của Bạch gia nuốt sạch không còn một mảnh! Phải biết rằng một phần di sản của Bạch gia là do Bạch Liên Hoa bảo vệ, còn nắm chặt trong tay mình.

Nhớ rõ trong truyện ghi khi Bạch Liên Hoa chưa chết, Chu Cảnh đã thăng thiên sớm hơn hắn một bước. Hình như bởi vì mẹ Chu Cảnh ở kinh đô sống không tốt, Chu Cảnh còn chưa kịp trở lại kinh đô, mẹ hắn ta đã đi mất, còn ra vẻ có chút quan hệ với đại ca của Chu Cảnh. Về sau Chu Cảnh gặp đại ca của hắn, cũng không biết làm sao lại chết, đại khái là ân oán hào môn đi! Liên Hoa cũng không nhớ rõ lắm, nói chung đó là tình tiết ngược tra -_-///.

“Cậu bảo dì ở nhà chuẩn bị thức ăn nước uống nhiều một chút, cửa sổ cũng thay đi, làm cho chắc vào. Còn có, tháng này không cần ra khỏi nhà đâu, trừ cậu ra thì không cần tùy tiện mở cửa cho người lạ.”

“Hả?” Chu Cảnh hiển nhiên không hiểu ra sao “Vì cái gì? Chẳng lẽ có chuyện lớn gì xảy ra sao?”

“Bảo cậu nói thì cậu nói đi, lảm nhảm nhiều như vậy làm gì?!”

Liên Hoa có chút không kiên nhẫn, kinh đô chính là thủ đô, cũng là lực lượng quốc gia mạnh nhất, về sau thành lập căn cứ ở kinh đô, có thể nói là địa phương an toàn nhất cả nước. Chu Cảnh và mẹ của hắn ở bên kia, mặc dù bất hòa ở cùng Chu gia, nhưng ít ra so với bên ngoài thì an toàn hơn nhiều, bảo mẹ Chu Cảnh trữ nhiều thức ăn cũng là duy trì cái mạng. Không biết trong truyện bà ta chết thế nào, nhưng thứ nhiều nhất Liên Hoa có thể làm cũng chỉ có vậy.

Chu Cảnh thấy Liên Hoa tự dưng nổi nóng, bĩu môi, bất quá vẫn cầm di động đi ra ban công gọi điện.

“Thật là, tiểu liên hoa hôm nay thực thô lỗ, chẳng giống thục nam gì hết!” Chu Cảnh lẩm bẩm.

Mấy cái gân xanh trên trán Liên Hoa đều nhảy ra hết, hắn thật muốn đánh người mà!

Bất quá, hiển nhiên Chu Cảnh trước mắt không phải là vấn đề, thằng anh họ Bạch Dịch của hắn mới là vấn đề, hình như ngày mà Bạch Liên Hoa thổ lộ với Bạch Dịch cũng là hôm nay đi. Bất quá hiện tại Liên Hoa đã thay đổi, hắn đương nhiên không có khả năng lại đi thổ lộ, đi tìm điểm ưu việt mới là chính sự.

Chỗ ở của Bạch Liên Hoa và Chu Cảnh là phòng cho hai người, bên trong rất xa hoa, ai bảo Bạch gia Chu gia không có tiền?

Hắn dựa theo trí nhớ mở tủ quần áo của Bạch Liên Hoa ra, lại nhịn không được run rẩy khóe miệng. Bên trong độc một màu trắng, áo sơ mi trắng, quần trắng, vớ trắng, giày trắng, tất cả qυầи ɭóŧ cũng trắng nốt! Bạch Liên Hoa rốt cuộc cuồng mày trắng tới mức nào!!!!!!!!! Cư nhiên còn có trọn một bộ trang điểm của phụ nữ, sản phẩm bảo vệ da! Đối với một thằng đàn ông mà nói, thích mấy thứ này cũng quá thần kỳ rồi!

Liên Hoa lục lọi một hồi, tìm được một bộ quần áo hắn vừa ý, còn có một cái đồng hồ, về phần đồ trang điểm, hắn trực tiếp không thèm nhìn, một thằng đàn ông như hắn ra đường còn muốn trang điểm? Có đứa nào bình thường mà làm chuyện như vậy không?

Lại đi WC soi soi gương, tại sao thoạt nhìn vẫn ẻo lả thế hả?

Liên Hoa não chuyển một lượt, đi qua phòng Chu Cảnh, mở ngăn kéo ra, quả nhiên có đủ loại mắt kính, kính mát chính là thứ mà bình thường Chu Cảnh hay dùng để vờ lãnh khốc. Liên Hoa chọn một cái kính mắt viền vàng phía dưới, kính không độ. Ừ, đeo vào quả nhiên thành thục hơn xíu, ít nhất không hề giống một tên thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi õn ẻn, phải biết rằng Bạch Liên Hoa* hiện tại mười tám tuổi nga. Quá nhỏ thì thành ra cái dạng gì chứ!

(*Anh công tên Liên Hoa, còn Bạch Liên Hoa là nguyên chủ thân thể)