Chương 1.1: Bạch Liên Hoa tinh ta trùng sinh rồi

ND: Huyễn Ảnh Các

Tô Liên Nhi bị Thiên Lôi đánh chết.

Thân thể thanh tú xinh đẹp trong nháy mắt đã bị tách ra thành màu đen, sau cơn đau dữ dội, ý thức của nàng vẫn chưa lập tức tản ra, bởi vậy nàng đã nghe thấy những hoa yêu khác đang ở bên cạnh thi thể của nàng cười trên nỗi đau của người khác ——

“Ông trời đúng là có mắt, cuối cùng cũng khiến cho Bạch Liên Hoa Tinh này bị đánh chết!”

“Phải đó, theo ta thấy thì đây đều là báo ứng, ngươi nhìn nàng xem, bình thường nàng ta chỉ biết nàng giả vờ đáng thương, đi dỗ dành các tiên quân để họ đưa thiên tài địa bảo cho nàng ta, còn bản thân nàng ta lại không chịu tu luyện đằng hoàng, nàng ta bị thiên lôi đánh chết cũng là đáng đời!”

“Cũng không phải sao, nàng ta quả thực là sự sỉ nhục của Hoa Giới chúng ta mà, mau mau hồn phi phách tán mới tốt!”

Nghe được những lời ác độc này, Tô Liên Nhi khẽ thở dài.

Đúng vậy, ta là chính là một đóa Bạch Liên Hoa Tinh cuối cùng giữa trời đất, có thể nói ta là sự tồn tại không được người khác ưa thích nhất tại Hoa Giới.

Những Hoa yêu kia đều chán ghét ta mỗi ngày chỉ có thể giả bộ đáng thương anh anh, nhưng các nàng nhưng lại không biết, ta cũng không muốn như vậy.

Ta cũng muốn nổi bật như Mẫu Đơn Tinh có được một dạng tu vi siêu quần tồn tại, dựa vào thiên phú của mình để xưng bá Hoa Giới; Ta cũng muốn thanh cao như Hoa Mai Tinh, dựa vào pháp môn tu luyện đặc biệt nhất của tộc mình để trở nên vượt trội.

Nhưng ta lại không thể.

Bởi vì tộc Bạch Liên Hoa Tinh của ta trời sinh đã không có thiên phú tu luyện, tất cả các điểm kỹ năng của ta dường như cũng chỉ có giả bộ đáng thương anh anh mà thôi, nếu như ta không dựa vào chút bản lĩnh này để có được một ít linh đan diệu dược, vậy thì có lẽ ta đã sớm hồn phi phách tán từ lâu rồi, nơi nào còn chờ được Lôi Kiếp?

Thôi thôi.

Đây đều là chuyện ở trong kiếp này.

Chỉ nguyện kiếp sau, ta có thể đầu thai thành một người có bản lĩnh hơn một chút, không cần phải tiếp tục làm Bạch Liên Hoa Tinh khiến người ta chán ghét nữa.

......

Khi Tô Liên Nhi mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt nàng đã là một cảnh tượng hoàn toàn xa lạ.

Nàng nằm trên một chiếc giường lớn mềm mại, dưới ngọn đèn pha lê tuyệt đẹp.

Nàng chớp chớp mắt, còn chưa kịp thích ứng được với tình huống ở trước mắt, thì nàng đã nghe thấy một giọng nói chán ghét ở vang lên bên tai——

“Tô Liên Nhi, cô thật sự là một người phụ nữ có lòng dạ độc ác!”

Tô Liên Nhi sững sờ một lát, nàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một nam nhân đang đứng ở bên cạnh giường mình.

Nam nhân kia trông cũng xem như anh tuấn, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của hắn lại là tràn ngập sự ghê tởm không thể hòa tan, như thể hắn ta đang nhìn vào một loại rác rưởi nào đó.

Một hồi trí nhớ xa lạ đột nhiên ập đến, giống như là một làn sóng tràn vào đầu của Tô Liên Nhi.

Tô Liên lúc này mới phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra——

Nàng vậy mà lại trùng sinh rồi.

Nhưng nàng cũng không phải trùng sinh tại Tu Chân Giới, mà là trùng sinh vào trong một cuốn thoại bản mà nàng đã đọc trước đây.

*Thoại bản: tiểu thuyết.

Cuốn tiểu thuyết kia đến từ Nhân Giới, tên là《Tiểu Điềm Thê của Bá Đạo Tư Thiếu》là một cuốn tiểu thuyết tình cảm Mary Sue cẩu huyết, nhưng nó lại xuất hiện thần kỳ và phổ biến tại Hoa Giới.

*Cô vợ nhỏ ngọt ngào của bá đạo Tư thiếu.

*Mary Sue: là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu.

Và lý do tại sao nó trở nên phổ biến rất đơn giản, bởi vì bên trong cuốn tiểu thuyết này có một nhân vật nữ phụ độc ác cũng tên là Tô Liên Nhi ——

Tô Liên Nhi ở trong tiểu thuyết là cô con gái út của nhà hào môn họ Tô, trên cô có năm người anh trai.

Nói đến năm người anh trai của Tô Liên Nhi, họ thực sự đúng là những nhân vật truyền kỳ, họ không chỉ tuấn mỹ vô song, mà họ còn là thiên tài so với những người khác, họ làm việc trong những lĩnh vực khác nhau, nhưng họ đều trở thành những nhân tài kiệt xuất ở trong ngành và xưng bá Hoa Quốc, họ là đại lão chính cống bên trong đại lão.

Mặc dù có năm người anh trai lợi hại như vậy, nhưng Tô Liên Nhi này lại là một bao cỏ.

*Bao cỏ: đồ ăn hại; đồ dốt đặc cán mai; đồ vô dụng; đồ bất tài; không làm được trò trống gì cả...