Chương 21: Biến cổ tần sinh

Diệp Chi Dao che chở cho Tần Vũ, nhưng Tần Vũ lại không nhìn rõ, chỉ có thể cảm thấy có người đang che ở trước mặt. Lệ Thiên Thừa ra đòn công kích thẳng tới Diệp Chi Dao, không giống người luôn có chút lưu tình.

Diệp Chi Dao chỉ mới ở trình độ Trúc Cơ, Lệ Thiên Thừa sợ nàng bị Tần Vũ mới một chưởng đã đánh chết mà vội vàng phát động công kích lần nữa, muốn đánh gãy hắn.

Kết quả là Diệp Chi Dao lại không biết rằng Tần Vũ đang bị loạn trí đánh lén Lệ Thiên Thừa mà chỉ khăng khăng cho rằng Lệ Thiên Thừa muốn đả thương Tần Vũ.

Vì vậy, nàng hoảng sợ, lập tức rút trường kiếm trong tay và thi triển kiếm quyết để đối phó với Lệ Thiên Thừa.

Lục Tang Tửu ở bên này, bởi vì Tần Vũ đã có Lệ Thiên Thừa đối phó nên trước tiên muốn đi lấy hộp lưu ly trước.

Kết quả là vừa nhìn thấy Diệp Chi Dao giương kiếm với Lệ Thiên Thùa mà nàng tức khắc sắc mặt tối sầm, không màng tới hộp lưu li nữa, chỉ hét lớn một tiếng. “Đại sư huynh hãy cẩn thận!”

Đáng tiếc Lệ Thiên Thừa dồn toàn bộ sự chú ý lên người Tần Vũ, không hề phòng bị nên đã bị Diệp Chi Dao ở đằng sau đánh lén, tức khắc liền phun ra một ngụm máu lớn.

Nhìn Lệ Thiên Thừa bị thương, Lục Tang Tửu trở nên rất khó coi, biểu hiện rất dọa người.

Trong nháy mắt, nàng đối với Diệp Chi Dao căm ghét cùng cực, trong lòng tràn đầy sát khí, làm nàng không thể không muốn động thủ với cô ta.

Diệp Chi Dao nhìn Lệ Thiên Thừa hộc máu mà choáng váng, bỗng làm ra vẻ bộ dạng vô tội mà nói “Ta…. Thực xin lỗi Lệ sư huynh, ta không phải là cố ý!”

Cô ta tiến tới một bước, dường như muốn đỡ lấy Lệ Thiên Thừa, lúc này Tần Vũ lại bỗng nhiên dùng một chưởng đánh vào giữa sống lưng của Diệp Chi Dao, trực tiếp hất tung ả bay ra xa.

Biến cố tới quá nhanh, Lục Tang Tửu cũng hoàn toàn không nghĩ đến việc Tần Vũ sẽ thật sự đả thương Diệp Chi Dao, không khỏi cảm thấy sửng sốt, chỉ vừa mới đó ý nghĩ sát khí đã vơi đi phân nửa.

Sau đó nàng liền phát hiện có điều bất thường… Diệp Chi Dao không phải là bị đánh văng xa đúng hướng cất giữ của hộp lưu li đó sao???

Lục Tang Tửu trong lòng thầm chửi thề không thể ở trước mặt Diệp Chi Dao vượt qua lấy hộp lưu li.

Giữa lúc trận chiến hỗn loạn, nàng dường như còn nghe thấy Tạ Ngưng Uyên hét lên một tiếng, “…Nguy hiểm!”

Nhưng nàng không thể dừng lại chỉ có thể dùng tốc độ tối đa của bản thân để có thể đuổi kịp Diệp Chi Dao. Cuối cùng nàng từ vách đá phía trước lao ra ngăn cản Diệp Chi Dao.”

Lục Tang Tửu xung lực mạnh mẽ khiến Diệp Chi Dao phải thay đổi phương hướng, rồi cùng nàng đập mạnh vào bên sườn của bức tường.

Tần Vũ là Kim Đan hậu kỳ, so với hai người họ hơn cả một đại cảnh giới, chỉ tiện tay một phách cũng sẽ phải chịu uy lực vô cùng lớn.

Hai người bị dồn lên vách đá, Lục Tang Tửu lúc này nội tạng như muốn nổ tung, thời điểm nàng mất thăng bằng ngã xuống dưới, Diệp Chi Dao liền bị hung hăng đè một cái xuống người Lục Tang Tửu khiến nàng cứ thế phun ra một vũng máu tươi.

“Tiểu sư muội!”

Lệ Thiên Thừa người còn đang mang vết thương lớn vẫn ngay lập tức trở mình dậy tiến tới chỗ Lục Tang Tửu.

Nhưng chính vì Tần Vũ vẫn đang trong trạng thái mê man và dây dưa với hắn, nên hắn hoàn toàn không thể thoát thân được.

Diệp Chi Dạo lại bị Tần Vũ trực tiếp cho một chưởng, đánh vào bên vách tường, ngã xuống mà hôn mê bất tỉnh.

Lục Tang Tửu bằng ý chí cộng với việc không bị Tần Vũ trực tiếp đả thương nên tuy rằng bị hộc máu nhưng vẫn không bị mất đi lý trí.

Nàng giãy giụa một chút, vừa lúc nhìn thấy Tạ Ngưng Uyên đứng bên cạnh, đang ngạc nhiên nhìn mình. Nàng không thể không yếu ớt nói: "… Ngươi giúp một chút, đẩy nàng ta ra đi, nếu không ta sẽ bị đè chết mất!"

Nàng thật sự gặp phải xui xẻo, hôm nay mới phải chịu đựng việc bị Tạ Ngưng Uyên và Diệp Chi Dao đè ép liên tục như vậy.

Nàng vốn đã chịu thiên phạt vì dám nhìn trộm thiên cơ, trong cơ thể còn sót lại một tia Thiên Đạo chi khí, vì thế thường xuyên phải phun ra máu.

Hôm nay, nàng lại bị áp lực quá lớn, phun ra hai lần huyết, không biết thân thể nhỏ bé này có đủ sức chịu đựng hay không?

Thật là xui xẻo, khi bản thân đang gặp nạn, xung quanh lại có người chẳng hề hấn gì mà đứng xem, thật khiến nàng sốt ruột vô cùng!

Lục Tang Tửu gọi to, Tạ Ngưng Uyên dường như mới hồi phục tinh thần.

Hắn trước tiên xách Diệp Chi Dao lên, ném sang một bên, rồi mới duỗi tay kéo Lục Tang Tửu dậy.

Khi Lục Tang Tửu vừa đứng vững, nàng nhìn Tạ Ngưng Uyên với ánh mắt phức tạp.

"… Thật không ngờ, tình đồng môn của các ngươi lại sâu nặng như vậy. Ngươi còn sẵn sàng liều mạng để cứu nàng."

Lục Tang Tửu: "…"

Tình nghĩa sâu nặng ư? Nếu không phải sợ Diệp Chi Dao vô tình có được chiếc hộp lưu ly, nàng thật sự muốn ném nàng ta ra ngoài cho đỡ phiền!

Tuy nhiên, nàng không thể nói ra những ý nghĩ ác độc đó.

Lục Tang Tửu nở một nụ cười thẹn thùng nhưng kiên cường: "Chúng ta đều là đồng môn… Cứu nàng là việc ta nên làm."

Dù nói vậy, ánh mắt nàng vẫn dõi theo chiếc hộp lưu ly trên giá ở phía xa.

Sau biến cố vừa rồi, nàng thực sự không dám dễ dàng hành động, sợ rằng Thiên Đạo lại vì bảo vệ Diệp Chi Dao mà gây ra tai họa nghiêm trọng hơn.

Lệ Thiên Thừa đã bị thương, nếu lại gặp vấn đề trong chốc lát, sợ rằng không có cách tự bảo vệ mình.

Khi nàng đang do dự, Tạ Ngưng Uyên vẫn đứng đó, xem cuộc chiến giữa Tần Vũ và Lệ Thiên Thừa.

Hai người đang đánh nhau, không ai nghĩ đến việc đưa cho Diệp Chi Dao một viên đan dược, để mặc nàng nằm lạnh lẽo trên mặt đất.

Lục Tang Tửu còn chưa kịp nghĩ ra nguyên do, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hoa ngọt ngào.

"Không hay rồi… Hoa yêu cũng tới!"

Nàng vừa dứt lời, thì thấy hoa yêu biến thành một làn gió, bay thẳng về phía giá trúc!

Nàng mở to mắt, không ngờ… nàng còn chưa kịp quyết định có nên ra tay hay không, mà lại gặp phải một tên Trình Giảo Kim!

Thực ra, nếu hoa yêu chiếm được, Lục Tang Tửu cũng cảm thấy không tệ.

Nhưng nàng lo sợ sự xuất hiện của hoa yêu sẽ gây ra một phản ứng dây chuyền khác…

Khi Tần Vũ và Lệ Thiên Thừa đang kìm chế lẫn nhau, Lục Tang Tửu và Tạ Ngưng Uyên cũng đứng yên, không có ý định ngăn cản.

Nhưng khi hoa yêu sắp chạm vào giá trúc, bỗng nhiên một đòn lôi cuốn ma khí bắn về phía hoa yêu!

Hoa yêu hoảng hốt, phải lắc mình tránh khỏi, lập tức bay ra xa khỏi giá trúc.

Lục Tang Tửu trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn kỹ… thì thấy quả thực lại thất bại!

Cái khiến nàng kinh ngạc hơn cả là, đòn tấn công đó lại mang theo ma khí.

Tạ Ngưng Uyên phản ứng nhanh hơn, không đợi Lục Tang Tửu quay đầu lại, đã kéo nàng lùi về phía sau.

Khi đứng vững, Lục Tang Tửu mới thấy rõ rằng, đòn công kích vừa rồi là của Diệp Chi Dao… Nàng ta lúc này mắt đỏ như máu, trạng thái không khác gì Tần Vũ, rõ ràng là cũng đã bị ma khí quấy nhiễu, thần trí không còn rõ ràng.

Hơn nữa, nàng có vẻ còn nghiêm trọng hơn Tần Vũ, kiếm khí trong nàng hoàn toàn bị ma khí làm hỗn loạn.

Người tu tiên nếu bị ma khí nhập thể, nhẹ thì chỉ làm loạn trí, nặng thì tổn thương tu vi hoặc chết không cứu vãn.

Lục Tang Tửu trong lúc nhất thời không biết Thiên Đạo đang giúp hay hại Diệp Chi Dao, vì sao lại để nàng phải chịu ma khí nhập thể?

Càng khiến nàng khó hiểu là, “Chúng ta đều ở đây, sao chỉ có nàng ta bị ma khí nhập thể?”