Liền sau đó, một con đại bàng trắng khổng lồ xuyên qua cành lá bay xuống.
Cái Vương vung tử trúc trượng ra, ánh mắt theo phản ứng tự nhiên liếc về phía phát ra tiếng động, và nhác thấy đại bàng trắng liền giật nảy mình, tay phải cầm trượng bất giác thoáng rung động.
“Keng” một tiếng, luồng sáng bạc trúng ngay tử trúc trượng trong tay Cái Vương, đánh bạt đi hai thước, lướt qua vai phải Vân Dật Long, chỉ trong gang tấc là chàng đã táng mạng rồi.
Luồng sáng bạc trúng vào thanh tử trúc trượng rơi xuống đất, thì ra là thanh Trích Huyết Kiếm, và ngay khi ấy một thiếu nữ áo trắng tuyệt sắc từ trên lưng đại bàng phóng xuống.
Vừa trông thấy đại bàng trắng, Cái Vương đã biết đối phương là ai rồi, lão rất hiểu với sức một mình khó thể đối kháng với thiếu nữ này.
Vả lại, với địa vị và danh vọng của lão mà ra tay lúc người lâm nguy thế này cũng thật đáng xấu hổ.
Cái Vương lập tức thu trượng về, chẳng ngó ngàng đến thiếu nữ áo trắng đang lao nhanh đến, tung mình phóng đi, khuất dạng sau rặng cây phong.
Vân Dật Long bình thản quét mắt nhìn thanh Trích Huyết Kiếm dưới đất, chầm chậm ngoảnh lại, ánh mặt cực kỳ sắc lạnh, như thể nhìn một người hoàn toàn xa lạ vậy.
Thiếu nữ áo trắng dừng lại cách chàng chừng một trượng, nàng chính là Bằng Thành Bạch Phụng vừa từ Thái Sơn quay về.
Gương mặt kiều diễm của nàng lộ vẻ hết sức kích động, nhợt nhạt và đượm vẻ sầu đau lẫn hổ thẹn, lẳng lặng đứng nhìn Vân Dật Long, nàng muốn qua vẻ mặt của mình, Vân Dật Long có thể nhìn thấy nỗi đau của nàng và lượng thứ cho lần này, thế nhưng…
Ánh mắt chàng vẫn lạnh lùng đến nỗi khiến nàng có cảm giác như đang dầm mình trong băng tuyết, thậm chí giá buốt cả cõi lòng.
Nàng không sao chịu đựng nổi, chầm chậm cúi mặt xuống, hai làn mi đen và dài chơm chớp, rồi hai giọt lệ long lanh lăn dài xuống má.
Nàng lẳng lặng cất bước, chậm chạp đi đến bên thanh Trích Huyết Kiếm, ngồi xổm xuống nhặt lên. Sau đó cởi chiếc vỏ kiếm màu trắng trên lưng xuống, tra kiếm vào, lại từ trong tay áo lấy Ảnh Huyết Hoàn ra.
Vân Dật Long vẫn nghiên người dựa vào thân cây, mặc dù lúc này chàng cảm thấy không còn đủ sức để chống chọi sức nặng của thân thể nữa, song chàng không muốn ngã xuống ở trước mặt một thiếu nữ.
Thiếu nữ áo trắng chầm chậm ngẩng lên, đôi mắt ngập lệ cua nàng lộ vẻ van xin chằm chặp nhìn vào gương mặt trắng nhợt của Vân Dật Long, đôi tay nõn nà run run đưa ra một cách khó nhọc, nâng ngang thanh Trích Huyết Kiếm và Ảnh Huyết Hoàn.
Vân Dật Long thấy nàng thảm não như vậy, cũng thoáng nghe lòng se sắt, chàng rất hiểu ý của nàng, nhưng chàng nhận thấy mình không nên kế thừa chức vị cung chủ nữa, bởi hậu duệ của cung chủ vẫn còn.
Vân Dật Long chầm chậm ngoảnh đi, nhìn những chiếc lá phong lả tả rơi, nhếch môi cười nói:
- Tiểu thư đã đến Kim Bích Cung rồi chứ?
Bằng Thành Bạch Phụng nhẹ gật đầu lặng thinh, hai tay vẫn đưa lên trước mặt Vân Dật Long.
Vân Dật Long nhích người, hai ta gom hết sức đẩy vào thân cây, chỏi người ra cười nhạt nói:
- Tiểu thư không gϊếŧ Vân Dật Long, đủ thấy lời nói tại hạ tối hôm qua có phần đúng sự thật, Vân mỗ có thể tự do rời khỏi đây chứ?
Dứt lời, thầm cắn răng quay người đi.
Bằng Thành Bạch Phụng nước mắt tuôn rơi nhiều hơn, vội bước tới đứng cản trước mặt Vân Dật Long, đôi tay run rẩy vẫn nâng lấy kiếm và hoàn, nghẹn ngào nói:
- Vân… Vân đệ… có biết lúc này lòng tôi biết bao hổ thẹn, Vân đệ… đành lòng để tôi đau khổ tiếp nữa sao?
Vân Dật Long thoáng ngẩn người với sự xưng hô của Bằng Thành Bạch Phụng, trong cõi lòng ngập đầy thù hận của chàng, chàng chỉ cảm kích mỗi một người, đó là Kim Bích Cung Chủ đời trước, tằng tổ của Bằng Thành Bạch Phụng, do đó chàng thấy mình cũng cần phải kính trọng hậu duệ của ông.
Vân Dật Long thành khẩn nói:
- Tiểu thư là hậu duệ cùa lão Cung Chủ, chức vị Kim Bích Cung Chủ lẽ đúng là phải do tiểu thư kế thừa, khi nào tiểu thư sắp xếp mọi sự, đến ngày chuẩn bị báo thù, Vân Dật Long này quyết sẽ không bàng quang đâu.
Bằng Thành Bạch Phụng kiên quyết lắc đầu:
- Vân đệ, tổ gia gia đã chọn Vân đệ rồi!
Vân Dật Long cười nhạt:
- Lúc tiểu thư đến thì lão Cung Chủ đã tạ thế lâu rồi, rất có thể lão Cung Chủ đã không biết mình còn có hậu nhân.
Bằng Thành Bạch Phụng nghiêm giọng nói:
- Tổ gia gia biết không ai diệt được Bằng Thành. Vân đệ, lão Triển Bằng đã cho tôi biết hết cả rồi. Tổ gia gia đã chọn Vân đệ kế thừa Cung Chủ là bởi chỉ có thiên phú Vân đệ mới đủ sức gánh vác. Hơn nữa, tất cả mọi người trong Kim Bích Cung có lẽ đều đặt hết hy vọng vào Vân đệ, Vân đệ… đành tâm phụ lòng tổ gia gia sao?
Vân Dật Long lúc này đã cảm thấy sức kiệt chân đuối, mắt nhìn tảng đá xanh cách đó ngoài ba thước, ước gì được ngồi lên tảng đá ấy, song chàng chẳng còn đủ sức để cất bước nữa.
Bỗng tiếng chuông quen thuộc vọng đến từ trên đỉnh núi, Vân Dật Long bất giác ngoảnh sang nhìn.
Những thấy ngoài hai mươi trượng, linh mã đang lao nhanh xuống, dây cương đã đứt, máu từ trong miệng linh mã rỉ ra.
Vân Dật Long mặt co giật vẻ đa xót, trên gương mặt lạnh lùng và bình thản của chàng, chưa bao giờ biểu hiện một vẻ như vậy.
Một trận cuồng phong ập tới, linh mã đã dừng lại trước mặt Vân Dật Long, cọ đầu vào vai chàng, ra chiều hết sức thân thiết.
Vân Dật Long đưa tay áo lên, nhẹ nhàng lau máu từ miệng linh mã chảy ra, thoáng vẻ trách móc nói:
- Hồng Ảnh, ai bảo mi cắn đứt dây cương, xem miệng lưỡi đều nứt toác cả rồi.
Bằng Thành Bạch Phụng thấy vậy thầm nhủ:
- Chàng thân thiết với con ngựa này còn hơn cả mình, chả lẽ mình còn không bằng cả một con thú sao?
Đoạn trao hoàn qua tay phải sao, đưa tay trái nhẹ vuốt lên lưng ngựa.
Nào ngờ bàn tay của Bằng Thành Bạch Phụng vừa chạm vào lưng, linh mã bỗng cất tiếng hí vang, vụt quay mình và tung hai chân sau đá mạnh vào bụng Bẳng Thành Bạch Phụng.
Bằng Thành Bạch Phụng không bao giờ ngờ tới linh mã lại đá mình như vậy, cộng thêm lòng đang rối rắm, chẳng chút đề phòng, lập tức kinh hãi la lên, theo bản năng lùi nhanh ra sau năm bước, trên váy lụa trắng đã in rõ dấu hai vó ngựa, nếu chậm một bước là bị đá trúng rồi.
Vân Dật Long cả kinh, tay phải một chưởng giáng lên đầu linh mã, giận dữ gầm lên:
- Súc sanh, mi điên rồi hả?
Đoạn cất bước đi về phía Bằng Thành Bạch Phụng, nhưng vừa đi được một bước, hai chân chàng bỗng nhũn ra, không sao kềm giữ được, ngã nhào tới trước.
Bằng Thành Bạch Phụng tuy không bị linh mã đá trúng, nhưng cũng thất kinh hồn vía, vừa định thần lại, chợt thấy Vân Dật Long ngã chúi tới trước, hốt hoảng hét lên và vội phóng tới, tay trái ôm lấy Vân Dật Long giữ lại, vẻ quan hoài nói:
- Vân đệ…
Vân Dật Long thoáng đỏ mặt, đôi mắt lờ đờ nhìn vào gương mặt diễm lệ ửng hồng, chỉ cách chừng bốn năm tấc, gắng gượng cười nói:
- Tiểu thư, Hồng Ảnh không biết tiểu thư nên mới như vậy, ngựa quý thường rất hung dữ, tiểu thư… hẳn sẽ không gϊếŧ nó chứ? Một… một ngày nào đó, nó cũng sẽ trung thành với tiểu thư giống như vậy.
Bằng Thành Bạch Phụng lại tuôn rơi nước mắt, xót xa nói:
- Vân đệ… chỉ quan tâm linh mã.
Vân Dật Long thoáng ngơ ngẩn:
- Rồi một ngày nào đó tiểu thư cũng sẽ quan tâm cho nó.
- Tôi không cần đến nó đâu.
Vân Dật Long giật mình, mắt vυ"t qua một tia sáng lạnh, cười nhạt nói:
- Nó không được may mắn như cha mẹ nó, khi xưa lão Cung Chủ là rất la thương quý cha mẹ nó.
Bằng Thành Bạch Phụng giọng u oán:
- Lúc tổ gia gia tại thế ngoài thương quý linh mã ra, cũng rất thương yêu tôi với phụ thân, Vân đệ khác hẳn với tổ gia gia, chỉ thương linh mã mà… không màng đến tôi… không đếm xỉa đến điều tôi thỉnh cầu, chớ hề bận tâm đến nỗi đau khổ của người ta. Vân đệ… chỉ biết oán hận… con người ai chẳng có lỗi… chẳng lẽ Vân đệ không để cho người ta có cơ hội sửa sai hay sao?
Nàng vừa nói nước mắt vừa chảy dài.
Vân dật Long thoáng nghe lòng xao động, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào mặt Bàng Thành Bạch Phụng, cười thành khẩn nói:
- Tiểu thư lầm rồi, trong thâm tâm Vân Dật Long này ngoại trừ cảm ân Triển gia, không bao giờ có chút oán hận. Lệnh tằng tổ đã ban cho tại hạ quá nhiều, nhưng sự báo đáp của tại hạ cho lão nhân gia ấy e rằng chẳng được là bao.
Đoạn cười chua xót, lòng chàng nghĩ quá nhiều, nhưng thố lộ ra thì qua ít, chàng chỉ muốn tự gánh vác hết tất cả những việc của mình.
Bằng Thành Bạch Phụng dằn dỗi:
- Tôi không cần Vân đệ cảm kích, không bao giờ cần…
Vân Dật Long cười nhạt:
- Vâng, Bằng Thành liên hiệp với Kim Bích Cung ắt thiên hạ vô địch, Vân Dật Long cho dẫu muốn báo ân thì cũng không ra sức được.
Dứt lời bỗng vùng mạnh, thoát khỏi tay Bằng Thành Bạch Phụng, loạng choạng thoái lui ba bốn bước, lại dựa người vào thân cây, đưa mắt nhìn linh mã nói:
- Hồng Ảnh lại đây!
Bằng Thành Bạch Phụng ngơ ngẩn nhìn Vân Dật Long, nàng cảm thấy mình đã chịu quá nhiều oan ức, nước mắt càng tuôn rơi nhiều hơn.
Vân Dật Long thầm cắn răng, nhắm mắt nắm lấy cương ngựa gắng sức tháo ra.
Bằng Thành Bạch Phụng kinh hãi, vội lướt đến nắm lấy hai cổ tay Vân Dật Long, khích động nói:
- Không được hiểu lầm tôi nữa, ý tôi không phải là vậy!
Vân Dật Long buông giọng lạnh nhạt:
- Xin tiểu thư hãy dành cho Vân mỗ một con đường rút lui.
- Vân đệ nếu… căm hận tôi đến vậy thì hãy đánh hoặc mắng chửi tôi cũng được, chứ đừng lạnh nhạt với tôi như vậy, Vân đệ… là chủ nhân của Bạch Kiếm Linh Mã, không thể thả ngựa đi được.
Vân Dật Long nhếch môi cười chua chát:
- Vân mỗ không phải là Kim Bích Cung Chủ, nếu tiểu thư không cần con ngựa này thì Vân mỗ thả nó đi vậy.
Bằng Thành Bạch Phụng thiểu não lắc đầu, ánh mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng, buông tay vân dật Long ra, từ trong tay áo lấy ra một chiếc lọ ngọc màu trắng, đặt tay lên trên yên ngựa, bỗng tay nắm lấy chuôi kiếm bạc nói:
- Vân đệ, thuốc trong chiếc lọ này có thể giải độc cho Vân đệ, cầu trời xót thương, kiếp sau hai ta đừng hiểu lầm nhau nữa.
Dứt lời, tay trái kéo mạnh, “choang” một tiếng, Trích Huyết Kiếm loé sáng, đưa nhanh lên cổ.
Vân Dật Long tái mặt quát:
- Tiểu thư điên rồi hả?
Đồng thời hai tay gom hết sức lực bình sinh xô mạnh vào thân cây, cả người lao nhanh tới, cả người lao nhanh tới, chàng không trông thấy rõ vị trí cánh tay trái của Bằng Thành Bạch Phụng, trong lúc cấp bách, ôm choàng lấy cổ nàng, mặt hai người cơ hồ chạm vào nhau.
Lẽ ra Bằng Thành Bạch Phụng có thể né tránh, song nàng đã không làm vậy, chậm rãi buông tay xuống, thẹn thùng nói:
- Thì ra Vân đệ cũng còn nghĩ đến tôi!
Bao nhiêu sức lực còn lại trong người Vân Dật Long giờ đây cạn kiệt, toàn thân chàng rã rượi, đôi mắt đờ đẫn nhìn chốt vào mặt Bằng Thành Bạch Phụng, gắng gượng nói:
- Tiểu thư… đừng… đừng nên dại dột… như vậy…
Dứt lời, hai tay bá cổ Bằng Thành Bạch Phụng bỗng buông lơi, người nhũn ra tụt xuống, mắt chợt tối xầm, hôn mê bất tỉnh.
Trong lúc mơ màng, chàng nghe Bằng Thành Bạch Phụng thảng thốt kêu lên.
Trong cơn hôn mê, chẳng rõ bao thời gian đã trôi qua. Vân Dật Long mở mắt ra, trước tiên chàng trông thấy linh mã, kế đến là rất nhiều người áo gấm đứng xung quanh, thảy đều ra chiều hết sức nghiêm trang, họ chính là người của Bằng Thành, cách chàng ngoài tám thước, hai vị lão bà nọ đang đứng lặng, song chẳng thấy Bằng Thành Bạch Phụng đâu cả.
Vân Dật Long hít sâu một hơi, cảm thấy chân khí trong người rất sung túc, hiển nhiên nội thương đã lành, chàng bất giác ngẩn người.
Vị lão bà đã cùng Bằng Thành Bạch Phụng đến Trích Huyết Cốc bỗng cất bước đi tới, vẻ mặt hết sức nghiêm trang.
Vân Dật Long chầm chậm đứng lên, bỗng cảm thấy bên lưng nằng nặng, bèn cúi xuống nhìn, thì ra là thanh Trích Huyết Kiếm, theo bản năng đưa tay phải ra, Ảnh Huyết Hoàn cũng được đeo trên cổ tay, chàng bất giác ngẩn người, Bằng Thành Bạch Phụng đâu nhỉ?
Vân Dật Long chầm chậm ngoảnh nhìn ra sau, quả nhiên Bằng Thành Bạch Phụng đang đứng sau lưng chàng, những thấy mặt nàng trắng bệch chẳng chút sắc máu, trán ướt đẫm mồ hôi.
Vân Dật Long mặt co giật một hồi, đoạn lẳng lặng quay người đi về phía Bằng Thành Bạch Phụng.
Đột nhiên, một giọng nghiêm trang nói:
- Bạch Phụng hữu vệ, “Vô Uý (không sợ) Nữ” Chúc Vân Nương tấn kiến Kim Bích Cung Chủ.
Vân Dật Long giật mình, chững bước quay lại, vị lão bà đi tới nọ đang nghiêm trang đứng cách chàng chừng hai thước, trên tay có một phong thư.
“Vô Uý Nữ” vừa thấy Vân Dật Long quay lại, vội cung kính thi lễ, hai tay dâng thư tới, thấp giọng nói:
- Xin Cung Chủ xem thư!
Vân Dật Long đưa tay đón lấy thư, vừa mở thư vừa với giọng nặng nề nói:
- Vân mỗ không phải là Kim Bích Cung Chủ.
Dứt lời thư đã được mở, chàng rút thư ra đọc.
Không ai biết nội dung trong thư, song qua vẻ thay đổi trên mặt Vân Dật Long, mọi người có thể đoán biết sự việc chẳng phải tầm thường.
Vân Dật Long chậm rãi bỏ thư trở vào phong bì, hít sâu vào một hơi, quay sang “Vô Uý Nữ” Chúc Vân Nương, trầm giọng nói:
- Lão Triển Bằng hẳn đã kể tường tận hết với lão tiền bối rồi. Ôi! Vãn bối không ngờ sự thể lại dính líu rộng đến vậy, thảo nào Nam Thiên Môn luôn bảo vệ cho Huyết Bi, nhất định trong thời gian gần đây, ba Đại Thiên Môn còn lại cũng sẽ lần lượt ra mặt, các vị hãy về Bằng Thành ngay đi.
“Vô Uý Nữ” Chúc Vân Nương có vẻ không yên tâm, khẽ nói:
- Cung chủ xưng hô như vậy, lão thân không kham nổi đâu!
Đoạn với ánh mắt thành khẩn nhìn Vân Dật Long nói tiếp:
- Lão thân tin là Cung Chủ sẽ không làm trái lại với ý của lão Cung Chủ.
Tất cả thuộc hạ Bằng Thành thảy đều vô cùng thắc mắc, họ chỉ biết lão Cung Chủ mà họ tìm kiếm bao năm đã chết trong Trích Huyết Cốc, nhưng vì sao “Vô Uý Nữ” Chúc Vân Nương lại xuất chúng trở về Bằng Thành mà không chịu báo phục, mọi người thật chẳng thể nào hiểu ra được.
Vân Dật Long quét mắt nhìn mọi người xung quanh, đưa tay nắm lấy dây cương, ngay trong khoảnh khắc bàn tay chạm vào dây cương, mắc chàng chợt rực lên ánh sáng ghê rợn, linh mã đã khiến chàng nhớ đến mối hận thù vô biên, của bản thân và của ân nhân, mà kẻ gây ra là cùng một bọn.
“Vô Uý Nữ” Chúc Vân Nương từ nãy giờ mắt vẫn nhìn chằm chặp vào mặt Vân Dật Long, vừa chạm vào ánh mắt sắc lạnh của chàng, lòng bà liền nảy sinh một cái gút không sao cởi mở được.
Vân Dật Long nhếch môi cười, lẳng lặng gật gật đầu, ra vẻ đồng ý với Vô Uý Nữ.
“Vô Uý Nữ” Chúc Vân Nương vẻ lo lắng khẽ nói:
- Cung chủ, nhãn thần của Cung Chủ thật khiến lão thân lo ngại, lão Triển Bằng đã cho lão thân biết cá tính của Cung Chủ, nhưng vì để giải trừ sự hiểu lầm giữa Cung Chủ và tiểu thư, và để Cung Chủ chấp thuận tiếp tục gánh vác trọng trách này, nên bắt buộc phải cho Cung Chủ biết rõ sự thật.
Vân Dật Long nhếch môi cười:
- Vân mỗ thấy trách nhiệm này không có gì nặng nề cả. Tiền bối, các vị hãy trở về Bằng Thành, một ngày nào đó khi chúng ta gặp lại nhau, có lẽ lúc ấy sơn thù hải hận đã được tiêu trừ, đó là mối hận thù của Kim Bích Cung, và cũng chính là của bản thân Vân Dật Long này.
Dứt lời liền tung mình phi thân lên lưng ngựa.
“Vô Uý Nữ” Chúc Vân Nương vẻ lo lắng nói:
- Cung chủ, khi xưa chính lão Cung Chủ đã bị thua thiệt bởi quá tự tin mà quên mất câu “Mãnh hổ nan địch quần hồ” đấy!
Vân Dật Long ghìm cương ngựa cười dài:
- Tất cả những gì của Cung Chủ, Vân Dật Long này đều phải kế thừa cả. Ha ha… tiền bối, các vị hãy về đi thôi!
Tiếng cười đầy bi tráng làm khích động lòng người, đoạn hai chân kẹp mạnh bụng ngựa, vừa định phóng đi…
Bỗng, một giọng nói lanh lảnh vang lên:
- Vân công tử có oán hận tôi không?
Vân Dật Long thoáng ngẩn người, ngoảnh nhìn về phía phát ra tiếng nói, những thấy Diễm Hồng đang ngước nhìn chàng, gương mặt thơ ngây ngập đầy vẻ áy náy, bên cạnh là lão nhân độc nhãn đang cúi gầm mặt, ra chiều rất ngượng ngùng xấu hổ.
Vân Dật Long ngoảnh lại nhìn Bằng Thành Bạch Phụng đang ngồi lặng xếp bằng, sắc mặt nàng giờ đã trở nên hồngg hào, cười nói:
- Diễm Hồng, cô nương nghĩ Vân mỗ có thể oán hận cô nương chăng? Chính nhờ cô nương mà Vân mỗ mới hiểu biết được thêm rất nhiều điều, Vân mỗ phải cảm kích cô nương thì đúng hơn.
Đoạn lại toan giục ngựa di.
Lão nhân độc nhãn bỗng ngẩng lên, ánh mắt ngập đầy vẻ cảm kích.
Diễm Hồng bỗng lại nói:
- Vân công tử có oán hận tiểu thư chăng?
Vân Dật Long chầm chậm ngước lên nhìn ánh nắng trên vòm cây, Bằng Thành Bạch Phụng ngồi xếp bằng nhắm mắt bên dưới mặt không ngớt co giật.
Một hồi thật lâu, Vân Dật Long thu ánh mắt về, chậm rãi và thành khẩn lắc đầu, hai chân kẹp mạnh bụng ngựa, linh mã lập tức cất vó lao tới, tiếng chuông lảnh lót cũng liền vang lên.
Tiếng chuông ngựa đã khiến mọi người nghe lòng xao xuyến, tuy không ai lên tiếng chuyện trò với Vân Dật Long, chẳng có cảm tình gì đáng kể cả, song sự ra đi của chàng đã khiến họ cảm thấy như vừa đánh mất chi đó.
Bằng Thành Bạch Phụng lúc này mắt lại tuôn ra hai giọt lệ long lanh, nàng nghe thấy tiếng vó ngựa đã đi xa ngoài hai trượng, nhưng không nghe Vân Dật Long thốt ra một lời quan hoài đến nàng.
Nàng rất không muốn chàng rời xa mình, nhưng nàng có lòng tự tôn của một người con gái, và nàng cũng không thể đi theo một người chẳng chút quan tâm đến nàng.
Tiếng chuông bỗng ngưng bặt, Vân Dật Long ngoảnh lại nhìn Bằng Thành Bạch Phụng, đoạn quay sang “Vô Uý Nữ” Chúc Vân Nương nói:
- Chúc tiền bối, những gì đã nói hôm nay, mong tiền bối đừng cho tiểu thư biết.
“Vô Uý Nữ” Chúc Vân Nương ngạc nhiên:
- Vì sao vậy?
Vân Dật Long giọng nặng nề:
- Bằng Thành đơn thuần hơn chốn giang hồ nhiều, Vân mỗ rất mong tiểu thư được sống yên vui trong hoàn cảnh đơn thuần ấy, còn những ân oán trong giang hồ, Vân mỗ nhất định sẽ giải quyết dùm cho tiểu thư.
Diễm Hồng bỗng xen lời:
- Vân công tử trẻ tuổi hơn tiểu thư, chẳng lẽ công tử không đơn thuần sao?
Vân Dật Long thoáng ngớ người, đoạn cười phá lên nói:
- Diễm Hồng, nếu cô nương mà biết hai tay Vân Dật Long này đã vấy biết bao nhiêu máu tanh, hẳn không bao giờ nói vậy đâu. Ha ha…
Trong tiếng cười, tay phải giật mạnh dây cương, linh mã cất tiếng hí vang, tung vó lao tới nhanh như gió.
Hàng mấy trăm ánh mắt quyến luyến trông theo linh mã đến khi khuất dạng, tai họ vẫn còn nghe văng vẳng tiếng chuông lảnh lót xa dần.
Dưới cội cây phong, Bằng Thành Bạch Phụng mở mắt ra, vẻ ưu sầu trên mặt đã tan biến, khoé môi treo nụ cười vui sướиɠ, quét nhanh mắt về phía Vân Dật Long khuất dạng, đoạn đứng bật dậy nói:
- Vân Nương, ta về Bằng Thành đi!
Hai vị lão bà cùng ngẩn người, họ không hề nàng lại chớ hề hỏi han về hướng đi của Vân Dật Long và cũng chẳng tin là nàng đã không nghe thấy những lời Vân Dật Long đã nói trước khi bỏ đi.
“Vô Uý Nữ” Chúc Vân Nương thăm dò hỏi:
- Tiểu thư đã nhập định mãi cho đến giờ ư?
Bằng Thành Bạch Phụng đảo nhanh mắt, đoạn gật đầu nói:
- Vâng! Trước khi đi Vân Dật Long có nói gì không?
Diễm Hồng buột miệng nói:
- Có… Vân công tử bảo…
“Vô Uý Nữ” Chúc Vân Nương vội ngắt lời:
- Vân công tử đã bảo trong một ngày gần đây nhất định sẽ đến Bằng Thành.
Bằng Thành Bạch Phụng cười nhạt:
- Ừm! Vân Dật Long rất ít nói, nên chỉ nói vỏn vẹn bấy nhiêu thôi chứ gì? Vân Nương, lão Triển Bằng còn cho bà biết những gì nữa? Vân Dật Long có phải là đệ tử của tổ gia gia chăng?
“Vô Uý Nữ” Chúc Vân Nương vắn tắt đáp:
- Không phải, bản thân Vân Dật Long có một thứ võ công uy lực hơn xa so với võ công của Bằng Thành chúng ta, vì vậy lão Cung Chủ đã không nhận y làm đệ tử. Tiểu thư, còn những điều khác khi nào về đến Bằng Thành lão thân sẽ cho tiểu thư biết, được chăng?
Diễm Hồng quét mắt nhìn gương mặt hớn hở của Bằng Thành Bạch Phụng, cười khúc khích nói:
- Rất may là lão Cung Chủ không thu nhận Vân Dật Long làm đệ tử, không thì tiểu thư chúng ta hẳn phải gọi Vân công tử là sư tổ rồi.
“Vô Uý Nữ” Chúc Vân Nương khẽ nạt:
- Diễm Hồng! Người lại lắm mồm rồi!
Bằng Thành Bạch Phụng không hề tức giận, nhoẻn cười nói:
- Ta đi thôi!
Đoạn liền dẫn trước tung mình lên lưng đại bàng, huýt khẽ một tiếng, con đại bàng trắng liền vỗ cánh bay vυ"t lên không.
“Vô Uý Nữ” Chúc Vân Nương đưa mắt nhìn vị lão bà kia, bất giác thầm nhủ:
- Lúc mình đến nơi thì tiểu thư mặt mày ủ dột sầu bi, tại sao khi Vân Dật Long bỏ đi thì tiểu thư lại trở nên vui tươi thế nhỉ? Chả lẽ…
Lúc này những người áo gấm đã lục tục phi thân lên cây, gọi chim bằng riêng, mỗi người trèo lên bay đi, Vô Uý Nữ đành theo họ ra đi.
oOo
Ánh mặt trời chói chang, muôn vạn liễu rủ, lá vàng phiêu linh, bầu trời quang đãng, không một áng mây, không một gợn gió, tiết trời vào thu thật oi bức.
Đã đến lúc mọi người nghỉ trưa, thế nhưng…
Tình hình trong Vạn Liễu Bảo lại trái ngược, nơi đại viện tiếng người ồn ào, từng nhóm năm ba người xúm vào nhau, chẳng rõ họ đang bàn tán điều gì?
Bỗng tiếng chuông lảnh lót vang lên, tiếng ồn ào lập tức ngưng bặt, mọi ánh mắt đếu hướng về phía phát ra tiếng chuông.
Những thấy một con tuấn mã trắng muốt trong nháy mắt đã lao vào trong đại viện, có rất nhiều người biết đó là Vân Dật Long nhưng không ai lên tiếng chào hỏi cả.
Tình trạng khác thường ấy không khỏi làm Vân Dật Long thoáng nghe lòng trĩu xuống, chàng hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Sở bảo chủ hiện ở đâu?
Bốn bề im lặng, không một ai trả lời, bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Một hồi lâu một lão nhân từ trong đám đông bước ra, đưa mắt nhìn Vân Dật Long, giọng lạnh nhạt nói:
- Vân công tử, cứu người phải cứu cho chót, gϊếŧ người thì hãy gϊếŧ cho bằng chết, công tử đã giúp cho tệ bảo đánh lui người của Nam Thiên Môn, lẽ ra không nên để cho một đạo một cái lộng hành trong tệ bảo, công tử đã đến muộn mất một bước rồi.
Vân Dật Long kinh hãi, vội tung mình xuống ngựa hỏi:
- Bảo chủ đâu rồi?
Lão nhân lắc đầu:
- Bảo chủ phu phụ thân thụ trọng thương mới vừa bị hai người bắt lên đại bàng mang đi rồi, còn tiểu thư cùng quý thuộc hạ thì bị một đạo một cái bắt mang đi. Vân công tử, Vạn Liễu Bảo kể như đã bị tiêu tan, mặc dù không phải bởi tay Nam Thiên Môn.
Giọng điệu lão nhân đầy mỉa mai, Vân Dật Long lập tức mắt bừng sát cơ, buông giọng sắc lạnh:
- Lão trượng bây giờ dù có nhạo báng Vân mỗ đến mấy thì cũng vô ích, tại hạ tin rằng trước khi đi, một đạo một cái kia nhất định có để lại địa điểm.
Lão nhân ấy cười khảy:
- Vân công tử định đến đó ư? Theo xuẩn kiến của lão phu thì tốt hơn là không nên…
Bỗng nghe một giọng lạnh lùng nói một cách khó nhọc:
- Dương lão gia đã quá già nua lẩn thẩn hay mắt quá sờ sệt, Vân công tử người đầy máu thế kia mà không trông thấy hay sao? Tuý Thần đã nói là khi nào Cái Vương về đến là sẽ tức khắc phóng thích Bảo Chủ và mọi người, chẳng lẽ các vị không nghe thấy hay sao? Thế sao Cái Vương vừa về đến là đã đả thương Bảo Chủ phu phụ và nhắn lại lời rồi mới bắt hai người mang đi? Những điều ấy… vậy mà các vị không suy luận ra được, chỉ biết trách người chứ không chịu tự xét lại mình, chả lẽ các vị không cảm thấy xấu hổ hay sao?
Liền sau đó một hán tử trẻ cụt tay chệnh choạng từ trong đại sảnh bước ra, Vân Dật Long nhớ y chính là người mà chàng đã nhờ mang thuốc giải trao cho “Huyết Si” Lôi Mãnh.
Vân Dật Long liền kinh ngạc hỏi:
- Cánh tay của huynh đài đã thọ thương bởi tay ai vậy?
Hán tử ấy cười vang:
- Ha ha… Vân công tử, một cánh tay trái có chi là đáng kể, công tử đã mấy phen vào sinh ra tử vì Vạn Liễu Bảo, kẻ hèn này là một phần tử trong Vạn Liễu Bảo, mắt thấy Bảo Chủ phu phụ trọng thương, tiểu thư bị người bắt đi, chưa đền đáp bằng cái chết đã là nhục nhã lắm rồi, chỉ có mất đi một cánh tay thì có sá chi!
Đoạn lạnh lùng quét mắt nhìn quang mọi người thảy đều lộ vẻ hổ thẹn.
Vân Dật Long giọng nặng nề nói:
- Vân mỗ quả đã đến muộn một bước, huynh đài biết Tuý Thần và Cái Vương náu thân tại đâu chăng?
- Họ đã nhắn lại là sẽ chờ công tử tại Lãnh Vân Quán phía nam núi Nhạn Đảng để nhận lại người.
Đoạn thì hán tử ngạc nhiên hỏi:
- Vân công tử đã gặp Cái Vương rồi ư?
Vân Dật Long tung mình lên ngựa, cười nhạt nói:
- Huynh đài cầm thuốc đi không bao lâu thì Vân mỗ đã gặp lão ta.
Gã hán tử càng thêm ngạc nhiên:
- Lúc ấy công tử đang thọ trọng thương sao lại…
Vân Dật Long nhếch môi cười:
- Vân mỗ cũng có trông thấy rất nhiều đại bàng, do đó Vân mỗ dám cam đoan với các vị là Bảo Chủ phu phụ ắt sẽ bình an vô sự trở về. Thôi, Vân mỗ đến Lãnh Vân Quán ngay đây!
Đoạn quay đầu ngựa lại, chẳng thèm nhìn ngó đến những gương mặt hổ thẹn kia, giục ngựa đi ra khỏi bảo.
Lão nhân khi nãy đột nhiên lên tiếng nói:
- Vân công tử hãy khoan, lão hán còn có điều cần nói.
Vân Dật Long liền ghìm cương ngựa, ngoảnh lại lạnh lùng nói:
- Lão trượng còn có điều chi chỉ giáo nữa vậy?
Lão nhân đỏ mặt:
- Vừa rồi lão hán đã trót lỡ xúc phạm, vạn mong Vân công tử rộng lòng lượng thứ. Công tử chuyến này đi đến Lãnh Vân Quán, đành rằng công tử võ công cao thâm, nhưng dẫu sao đơn thân độc mã cũng khó bề ứng phó, Vạn Liễu Bảo tuy không có người xuất xắc, nhưng thêm vài người đi cùng công tử cũng vẫn hơn.
Vân Dật Long nhếch môi cười: