Mặt trời chói chang ngay giữa đỉnh đầu. Trời xanh bao la, đồi núi chập chùng vô cùng hiểm trở.
Đây chính là chốn sau mạn đông Thái sơn.
Gió thu hiu hắt, lá vàng rời cành lả tả rơi, chiếc nào may mắn là trở về cội, còn không thì rơi xuống vực sâu thăm thẳm, rời xa mãi mãi nơi mình đã một thời phồn vinh.
Nơi đây dường như không bao giờ có sự tranh chấp của nhân loại, chưa từng có nhuốm máu loài người, song đó chẳng qua chỉ là “dường như” mà thôi, bởi lẽ…
Từ xưa tới nay sự tranh chấp loài người chưa bao giờ ngưng nghỉ, mặc dù máu loài người hầu hết đều rơi đổ nơi thành thị đông đúc, song cũng có lúc rơi đổ nơi hoang sơn tuyệt cốc, nơi thắng cảnh thiên địa.
Hãy nhìn xem, những giọt máu tươi theo từng bước chân của họ rơi trên lớp lá vàng dưới đất, sơn cốc này tuy không phải lần đầu tiên mới có loài người đặt chân đến, song đây là lần đầu tiên vấy máu loài người.
Đó là tám người gồm cả nam nữ lão ấu, ngoài một lão hòa thượng mày từ mắt thiện, trông qua cũng biết tất cả là một đại gia đình tam đại đồng đường.
Y phục sang trọng thể hiện họ là một gia đình giàu có, trông họ dắt dìu nhau một cách thân thiết và quan hoài, chứng tỏ họ là một gia đình hết sức là hoà thuận và êm ấm.
Thế nhưng giờ đây đã trở thành quá khứ, bởi qua bước chân loạng choạng xiêu vẹo của họ chứng tỏ thương thế chẳng phải nhẹ, ắt hẳn không thể trở về nhà đoàn tụ được nữa.
Người đi đầu là một lão nhân tuổi trạc lục tuần, râu tóc bạc phơ, mặc vuông mắt hổ, cánh tay trái đã đứt lìa, một thanh trường kiếm cắm vào trước ngực phải, thân kiếm chỉ còn ló ra ngoài hơn thước, đủ biết cắm vào sâu đến mức nào, máu cơ hồ nhộm đỏ toàn thân theo góc áo từng giọt rơi xuống đất.
Lão nhân ấy được người dìu đỡ, song sắc mặt tái nhợt vẫn ngập đầy ngạo khí khϊếp người, bất khả xâm phạm.
Người dìu lão nhân ấy là một người đàn bà tuổi trạc 50, mày ngài mắt phụng, tuy thời gian đã cướp đi vẻ thanh xuân song vẫn không che lấp được khí chất đoan trang tú lệ của bà. Mặt dù trên người bà cũng rất nhiều thương tích, nhưng so với lão nhân kia còn nhẹ hơn nhiều.
Bên phải hai người là một thiếu phụ chừng 24, 28 mày rậm, mắt to, mũi thẳng môi hồng, đang dìu một thư sinh anh tuấn mày kiếm mắt sao, tuổi trạc trên dưới 30.
Chàng thư sinh ấy tay trái ôm ngực, máu từ kẽ tay rĩ ra, hiển nhiên thương thế cũng hết sức trầm trọng.
Người thiếu phụ ấy tay trái dắt theo một đứa bé chừng 4, 5 tuổi mặc nguyên bộ quần áo bằng đoạn trắng, mày dài mắt sao, mũi thẳng môi hồng, hệt như là kim đồng trên đài sen.
Bên trái lão nhân tóc bạc là một lão nhân mày rậm mắt to, miệng rộng râu rồng, tuy râu tóc đã bạc song vẫn đầy vẻ cương liệt, hai tay bồng một đứa bé chừng hơn 10 tuổi người đã cứng đờ, hai mắt giăng đầy tia máu, thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn đứa bé đã chết trong tay.
Trước bảy người ấy là một lão hòa thượng áo xám râu bạc, một tay để trước ngực chậm rãi tiến bước, gương mặt hồng hào ra chiều hết sức bình thản, miệng không ngớt khẽ niệm Phật hiệu.
Vượt qua một con mương rộng hơn thước, phía trước là một vách núi thẳng đứng cao hằng trăm trượng, lão hòa thượng bỗng chững bước, ngoảnh lại trầm giọng nói:
- Vân lão thí chủ, trên kia đã là Chính Nghĩa Nhai, địa điểm của Huyết Bi (bia máu).
Sáu người nghe nói lập tức phấn chấn tinh thần, lão nhân cụt tay ngước lên nhìn, bỗng kích động cười vang:
- Ha ha… “Trấn Bát Phương” Vân Phong Kỳ này cuối cùng cũng đã đến được Chính Nghĩa Nhai, lão phu phải đặt Viêm Dương Thất Huyễn Đồ ở trước Huyết Bi để xem ai dám ra tay cướp đoạt.
Niềm kích động đã khiến máu trong người chảy nhanh hơn, nên nơi vết thương máu ra nhiều hơn.
- Phong Kỳ, đây vẫn chưa phải là chốn an toàn, chúng ta hãy tìm cách lên Chính Nghĩa Nhai trước, trên ấy có người bảo vệ cho chúng ta.
Lão hòa thượng buôn tiếng thở dài nặng nề:
- Vân thí chủ, Huyết Bi đã thống trị toàn võ lâm trung nguyên hằng trăm năm qua, mọi tấc đất đều nằm dưới sự quản hạt, chốn nào mà chẳng an toàn, kể chi chúng tranh đoạt, mà ngay sự tranh chấp thông thường cũng chẳng ai dám gây ra. Vân thí chủ tưởng sự việc hôm nay xảy ra là do ngẫu nhiên hay sao?
Trừ lão hán râu rồng và đứa bé bốn năm tuổi, bốn người kia thảy điều biến sắc mặt, như đã hiểu ra ẩn ý trong câu nói của lão hoà thượng.
“Trấn Bát Phương” Vân Phong Kỳ run giọng nói:
- Đại sư ý muốn nói là Huyết Bi đã biến chất phải không?
Mọi ánh mắt đều tập trung vào lão hoà thượng, khiến ông cảm thấy mình đang gánh lấy một trách nhiệm hết sức nặng nề, bởi tia hy vọng duy nhất của họ chỉ còn gởi gắm vào Huyết Bi trên Chính Nghĩa Nhai mà thôi.
Thế nhưng ông chẳng thể không nói, bởi ông muốn cho họ phải có sự chuẩn bị, bèn với giọng nặng nề nói:
- Vân thí chủ, đó chẳng qua là sự suy đoán của lão nạp nghĩ rằng Viêm Dương Thất Huyễn Đồ trong khắp thiên hạ chẳng ai là không sợ, cho nên…
Thư sinh trung niên bỗng ngước đôi mí mắt trĩu nặng lên, gắng gượng nói:
- Gia đình họ Vân ta đến đây là để hiến dâng Viêm Dương Thất Huyễn Đồ cho chủ nhân Huyết Bi, chấm dứt vĩnh viễn mọi tranh chấp trong chốn võ lâm. Võ công trên Viêm Dương Thất Huyễn Đồ không bao giờ xuất hiện ở người của gia đình họ Vân ta huống hồ luyện võ công này phải có tư chất khác thường và có nội công từ trăm năm trở lên, ai có thể luyện thành kia chứ?
Lão hòa thượng nhếch môi cười luyến tiếc, đôi mắt hiền từ bỗng nhìn chăm chăm vào mặt đứa bé, với giọng cảm thái nói:
- Vân thí chủ, chủ nhân Huyết Bi đại biểu cho chính nghĩa, không bao giờ chịu nhận Viêm Dương Thất Huyễn Đồ đâu, mà lệnh lang lại có thiên phú lạ thường để luyện Viêm Dương Thất Huyễn Đồ. Ôi quả là kiếp số.
Họ vốn là người thông minh, nhưng chẳng qua bởi trong cơn nguy nan nên nhất thời đầu óc mụ mẫm, giờ nghe lão hòa thượng nhắc nhở, mọi người lập tức hiểu ra.
Thế là niềm hy vọng duy nhất liền tức tiêu tan, cõi đời tuy bao la nhưng không có chỗ đứng cho họ, bởi kẻ cầm đầu trong việc tận diệt gia đình họ chính là chủ nhân Huyết Bi, kẻ thống trị toàn thể võ lâm.
Niềm bi phẫn và hận thù hoàn toàn biến thành tuyệt vọng lẫn chán chường, Vân gia tuy là bá chủ hùng cứ một vùng, phụ tử hai đời võ công đều đứng hàng thứ nhất trong giới võ lâm, song họ biết mình quyết chẳng phải là địch thủ của chủ nhân Huyết Bi, họ chỉ còn biết bùi ngùi đau xót, không còn hy vọng báo thù được nữa.
Trấn Bát Phương Vân Phong Kỳ ngửa mặt buông tiếng thở dài não ruột, ngậm ngùi nói:
- Vậy là trời dứt dòng họ Vân ta rồi! Ôi, trẻ con có tội tình chi mà gặp hoàn cảnh bi thảm thế này?
Mọi người đều đứng trơ ra, có lẽ bởi quá nhiều nỗi đau nên vẻ mặt đã không còn đủ để biểu hiện nữa.
Gương mặt bình lặng của lão hòa thượng bỗng hiện lên vài đường xếp nếp, dường như hoàn cảnh tuyệt vong của gia đình ba đời này đã khiến cõi lòng ông không khỏi gợn sóng.
Lão hòa thượng với giọng đau xót khẽ nói:
- Vân thí chủ, còn sống là còn hy vọng, mọi người vốn là bình đẳng nhau, chỉ có đức Phật mới có thể phân phán sự thiện ác của chúng sinh và thấy rõ được nhân quả, Vân thí chủ…
‘Trấn Bát Phương’ Vân Phong Kỳ như chợt nhớ ra ngắt lời:
- Hải Tuệ đại sư thấy còn bao lâu nữa thì họ đuổi đến đây?
Lão hòa thượng thoáng ngẩn người:
- Có lẽ không còn bao lâu nữa, Vân thí chủ hỏi vậy để làm gì?
‘Trấn Bát Phương’ Vân Phong Kỳ cười héo hắt:
- Đại sư giàu lòng từ bi, đã giúp gia đình Vân mỗ đến đây. Vân mỗ biết kiếp này không thể báo đáp được, hiện nay gia đình Vân mỗ đã trở thành tai họa, ai gần gũi giúp đỡ đều bị thương vong, Đại sư nên rời khỏi thì hơn!
Hải Tuệ đại sư với ánh mắt cảm động nhìn chằm chặp vào mặt Vân Phong Kỳ trầm giọng nói:
- Vân thí chủ, tôn chỉ của đức Phật là cứu tế chúng sinh lão nạp đã noi theo tất nhiên là phải gác bỏ sự sống chết. Vân thí chủ trong lúc lâm nguy mà cũng không quên lão nạp, đủ thấy lời đồn đại trên chốn giang hồ bảo thí chủ nhân hậu quả là không ngoa, Vân thí chủ xin hãy nghe lão nạp một lời, trời cao không bao giờ dồn con người vào đường cùng, lão nạp nguyện giúp thí chủ tìm nơi ẩn nấu.
‘Trấn Bát Phương’ Vân Phong Kỳ quét mắt nhìn một vòng, bỗng tái mặt, nhếch môi cười chua chát nói:
- Đại sư hãy nhìn xung quanh thử!
Hải Tuệ đại sư và mọi người nghe nói thảy đều giật mình, cùng nhìn xung quanh thấy trên đường dẫn đến cách ngoài trăm trượng đã xuất hiện hàng mấy mươi bóng người, thân pháp người nào cũng hết sức nhanh nhẹn, nhìn qua cũng biết toàn là hạng cao thủ bậc nhất võ lâm.
Hải Tuệ đại sư trầm giọng:
- A Di Đà Phật! Gieo nhân tội ắt gặp quả ác, lòng người sao lại chấp mê bất ngộ như thế?
‘Trấn Bát Phương’ Vân Phong Kỳ mắt bỗng rực sáng, tạt sang trái hai bước, vùng khỏi tay lão bà dìu đỡ, trầm giọng nói:
- Phương Lan hãy dẫn theo Long nhi, Lôi Bằng bỏ thi thể Thông nhi xuống, cùng thiếu chủ mẫu lên Chính Nghĩa Nhai mau!
Thiếu phụ xinh đẹp giật nảy mình, vụt quay lại toàn thân run rẩy, sụt sùi khóc với giọng khẩn cầu nói:
- Công công, hiện nay khắp thiên hạ đã không còn chỗ đứng cho Vân gia nữa, công công bảo chúng con lên Chính Nghĩa Nhai, vậy khác nào cốt nhục phân ly, xin công công hãy để cho Lan nhi ở lại đây sống chết cùng nhau.
Lão hán râu rồng đặt thi thể thiếu chủ xuống đất. giận dữ gầm to:
- Lão chủ nhân, Thần quyền tướng Lôi Bằng này quyết chẳng lẩn tránh lũ lòng lang dạ sói ấy nữa đâu, cứ thẳng thắn đối mặt với chúng, có chết cũng cam.
Trấn Bát Phương Vân Phong Kỳ trừng mắt quát:
- Ai dám không vâng lời lão phu, bắt các ngươi phải đi là phải đi, nếu còn chần chừ, lão phu sẽ chết ngay cho các ngươi xem.
Thư sinh trung niên cười chua xót, đưa mắt nhìn thiếu phụ xinh đẹp, ngậm ngùi nói:
- Lan muội hãy đi đi! Vạn lý quan san cũng không cản được những linh hồn oan ức… Rồi đây hai ta sẽ gặp lại nhau trên đường xuống suối vàng. Huyết Bi, khá khen cho một nơi mệnh danh vì chính nghĩa…
Cậu bé với đôi mắt to trắng đen rõ ràng hết nhìn mẹ lại nhìn cha, lần đầu tiên cậu mới trông thấy cảnh tượng này, nó không hiểu cha nó đã nói gì, nhưng câu cuối cùng thì cậu nghe rất rõ ràng, giọng nói ngập đầy bi phẫn xót xa lẫn tuyệt vọng.
Những bóng người kia đã đến gần còn gần 50 trượng nữa, họ tượng trưng cho sự tàn độc và máu lạnh.
Thiếu phụ xinh đẹp đứng đờ đẫn, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy, với giọng run rẩy và yếu ớt gắng gượng nói:
- Lan nhi xin bái biệt công công, bà bà…
Vân Phong Kỳ và lão phụ nhân cùng ngoảnh mặt đi, trầm giọng nói:
- Tốt lắm, nhanh lên đi, đã cấp bách lắm rồi!
Giọng nói vẫn hết sức rắn rỏi, song đến mấy tiếng sau cùng thì đã trở nên nghẹn ngào.
Thiếu phụ xinh đẹp không nén được niềm xúc động, nhào vào lòng thư sinh trung niên khóc oà lên nói:
- Vân ca… thϊếp chẳng thể nào rời xa chàng được.
Thư sinh trung niên hôn lên từng giọt lệ trên má ái thê, cử chỉ hết sức tự nhiên và não nề, hai người như hoàn toàn quên mất thực tại.
Bỗng nghe đứa bé ngây thơ nói:
- Cha, mẹ khóc rồi kìa, sao cha không dỗ dành như mọi khi nữa, bộ cha không thương mẹ nữa sao?
Thư sinh trung niên giật mình, vội buông nhẹ ái thê ra, khẽ nói:
- Lan muội, hãy dẫn Long nhi đi đi, cầu mong cõi đời mênh mông sẽ có chỗ đứng cho con chúng ta, vậy là đủ mãn nguyện lắm rồi…
Thiếu phụ xinh đẹp cắn mạnh răng, như cố gom hết lòng can đảm, nắm lấy tay con thơ đi tới nghẹn ngào nói:
- Tiểu Long nhi, hãy chào gia gia, nãi nãi và phụ thân đi…
Tiểu Long nhi ngước gương mặt bầu bĩnh lên, trố to đôi mắt đen láy ngơ ngẩn nhìn người mẹ đang khóc rấm rức, tuy cảm thấy khác lạ, xong cõi lòng ngây thơ trong trắng của nó làm sao hiểu được đây là cuộc chia tay sinh ly tử biệt, bèn ngoan ngoãn gật đầu, thấp giọng nói:
- Mẹ đừng khóc nữa, Tiểu Long nhi nhất định vâng lời mà!
Đoạn ngoái lại ngơ ngẩn nói:
- Gia gia, nãi nãi, phụ thân, ca ca, Lôi thúc thúc, chúng ta đi đâu vậy..
Tiếng gọi của cháu thơ, của con dại, càng gợi lên nhiều nước mắt và máu. Tổ mẫu thân yêu ngoảnh mặt đi, cha già đoạn trường lệ tuôn xối xả, chỉ có tổ phụ lòng dạ rắn rỏi là với giọng đau xót nói:
- Tiểu Long nhi hãy nhớ cho kỹ: bọn chúng, bọn người đã vây đánh chúng ta. Gia gia, gia gia nhận thấy dòng họ Vân ta không thể nào đoạn hậu được. Tiểu Long nhi, có thể cuộc sống cô đơn và những tháng ngày phiêu linh đang chờ đợi ngươi, thôi hãy đi đi!
Tiểu Long ngơ ngác nhìn vào gương mặt ràn rụa nước mắt và đau khổ của mẫu thân, thắc mắc hỏi:
- Mẹ, gia gia nói gì vậy hở?
Thiếu phụ xinh đẹp khóc nất lên, nghẹn ngào nói:
- Tiểu Long nhi, nếu như…nếu như ngươi được có ngày khôn lớn.. rồi ngươi hiểu hết mọi sự…
Đoạn cúi xuông bồng con thơ lên ôm vào lòng, ngoảnh lại quyến luyến nhìn lần cuối mọi người cùng đứa con trai đã chết dưới đất rồi thì tung mình phi thân lên núi.
Thần quyền tướng Lôi Bằng với đôi mắt đỏ như lửa nhìn chốt vào mặt lão chủ nhân đã đi theo hàng mấy mươi năm, đôi môi kiên nghị bặm chặt thành hình vòng cung, như chợt nghĩ ra điều chi đó, lớn tiếng nói:
- Lão chủ nhân, Lôi Bằng xin tạm biệt. Nhà họ Vân quả cần phải giữ lại một người để đòi nợ, xin lão chủ nhân hãy chờ đợi Lôi Bằng dưới chốn suối vàng…
đoạn lập tức sải bước đi về phía thiếu chủ mẫu.
Trên mặt Hải Tuệ đại sư vυ"t qua chút vẻ tức giận khổ thê trông thấy, giọng rắn rỏi nói:
- Vân thí chủ, dưới Chính Nghĩa Nhai có một Trích Huyết Cốc, có lẽ đó là mảnh đất duy nhất để cho người của Vân gia đứng chân, mặc dù trong bao năm qua, những người đã vào cốc vì Trích Huyết kiếm chẳng một ai sống còn, song lão nhận thấy ta cũng nên vào đó thử xem.
Trấn Bát Phương Vân Phong Kỳ cùng mọi người mặt thoáng qua vô vàn cảm khái lẫn thê lương, vào Trích Huyết Cốc chưa biết sống chết ra sao, song vẫn còn hơn hoàn toàn vô vọng.
Trấn Bát Phương Vân Phong Kỳ mặt lộ vẻ ái ngại, bùi ngùi nói:
- Đại sư, chủ nhân Huyết Bi sẽ không buông tha cho đại sư đâu!
Hải Tuệ đại sư cười thản nhiên:
- Có thể lắm! Hậu quả mà họ đáng nhận được là nơi lão nạp đây, xin nguyện cầu đức Phật từ bi. Vân thí chủ, mợi người hãy mau chuẩn bị, họ chỉ còn cách chừng ba mươi trượng nữa thôi.
Đoạn quay người phóng đến cạnh thiếu phụ xinh đẹp, nắm lấy tay trái của Tiểu Long nhi trầm giọng nói:
- Đi lên!
Tung mình phu nhân lêи đỉиɦ núi. Ngọn núi này tuy cao hằng trăm trượng, nhưng mỗi cách năm trượng là có một bậc đá đặt chân tiếp sức, họ đều là cao thủ bật nhất trong võ lâm một cái tung mình năm trượng dĩ nhiên không thành vấn đề.
Dưới chân núi đã vang lên tiếng binh khí chạm nhau chan chát và tiếng quát tháo inh ỏi, không cần nhìn cũng đủ biết những kẻ đuổi theo tới đã động thủ với người của Vân gia.
Tiếng binh khí hoà cùng tiếng quát tháo, tiếng gào rú rung chuyển cả núi rừng, Quách Phương Lan nếu không vì lòng thiết tha báo thù thì sớm đã rơi xuống giữa chừng rồi. Ngay khi chân nàng vừa đặt lêи đỉиɦ núi bên tai bỗng nghe một tiếng rú thảm quen thuộc, lập tức mặt mày xâu xẩm, người bật ngã ra sau.
Thần quyền tướng Lôi Bằng vội đưa tay nắm giữ lại, trầm giọng nói:
- Thiếu chủ mẫu hãy kiên cường lên, phải biết bất kỳ sinh mạng của người nào của Vân gia đều vô cùng quí giá
Giọng nói ông ngập đầy căm hờn, Quách Phương Lan chầm chậm ngẩn lên, đôi mắt xinh đẹp của nàng ngây dại và trống rỗng, nghẹn ngào nói:
- Vâng. Lão Lôi Bằng!
Đứa bé kháu khỉnh Tiểu Long nhi bỗng như nhớ ra gì đó, đôi mắt to đen lẳng lặng nhìn xuống mấy mươi gương mặt dưới chân nó đang ngước nhìn mà không dám lên. Nó nhớ lời của gia gia, hãy nhìn kỹ bọn họ.
Hải Tuệ đại sư quét mắt nhìn quanh đỉnh núi, bỗng giật mình, chầm chậm nhắm mắt lại thấp giọng nói:
- A Di Đà Phật! Thiện tai, thiện tai!
Đây là một ngọn núi đá bằng phẳng như gương, trống trơn không một ngọn cỏ, rộng chừng ba muơi trượng, dài hơn năm mươi trượng, tận cùng là một mỏm núi nỉ thẳng đuột, duới chân mỏm núi có một tấm bia bằng đá Đại Lý trắng dài chừng hai mươi trượng, rộng mười trượng, trên đầu bia đá có hai chữ Huyết Bi màu đỏ. Hai bên bia đá có khắc hai câu đối chữ to như nắm đấm là:
Công đoạn võ lâm oan uất sự
Diệt tuyệt thăng bằng nhiễu loạn nhân.
Từ phải sang trái, từ trên xuống dưới khắc rất nhiều tên người, gần đây còn trông thấy vết máu trên chữ, lâu ngày thì chỉ còn lại vết lõm vào bởi gió mưa gội rửa.
Đó chính là Huyết Bi mà võ lâm trung nguyên đã trông chờ để giữ gìn sự bình yên hàng trăm năm qua, người đứng sau chủ trì Huyết Bi không ai được biết, chỉ biết có một Chính Nghĩa đoàn chịu sự chỉ huy của Huyết Bi. Sau khi trích huyết minh oan, trước khi vết máu phai đi, mọi phải trái đều được điều tra minh bạch, tuyệt đối không có sự oan ức, kẻ phạm tội đều bị mang đến trước Huyết Bi xử tử.
Hai bên Huyết Bi xương trắng chất chồng, trên đầu mỗi bộ xương đều có cắm một bia đá nhỏ hình chữ nhật khắc tên người chết, số lượng chẳng thể nào đếm xuể.
Quách Phương Lan và Thần quyền tướng Lôi Bằng ngơ ngẩn quét mắt nhìn quanh, niềm đau quá độ trong cõi lòng đã khiến hai người mất đi sự cảm nhận của tai mắt, họ ra chiều hết sức bình thản.
Tiểu Long nhi bỗng vùng khỏi tay Hải Tuệ đại sư chạy đến trước mặt Quách Phương Lan, giật nhẹ vạt áo mẫu thân nói:
- Mẹ, cha và mọi người sao chưa lên hở mẹ?
Dường như cậu bé có cảm giác gì về những bộ xương trước mắt.
Quách Phương Lan cười héo hắt, nụ cười chứa đựng biết bao đau xót lẫn chua cay, chẳng những cậu bé Tiểu Long nhi không nhận ra mà ngay Tuệ Hải đại sư già đạo kinh nghiệm đời cũng chớ hề hay biết, đôi môi nàng tái nhợt xót xa nói:
- Tiểu Long nhi, phụ thân và mọi người đã đến… đến một nơi xa…xa lắm…
Nói đến đó nước mắt nàng tuôn rơi xối xả, không thể nào kiềm chế được.
Hải Tuệ đại sư buông tiếng thở dài nặng nề nói:
- Thí chủ có muốn đến xem Trích Huyết cốc chăng?
Quách Phương Lan cười não rưột, dắt Tiểu Long nhi đi tới, Thần quyền tướng Lôi Bằng liền theo sau, Hải Tuệ đại sư đi trước dẫn đường.
Vượt qua bãi xương trắng, còn cách Trích Huyết cốc không đầy bảy trượng nữa.
Hải Tuệ đại sư bỗng chững bước, trầm giọng nói:
- Thí chủ hẳn đã chờ ở đây lâu lắm rồi phải không?
Liền tức tiếng cười hăng hắt vang lên, từ dưới núi phóng lên ba bóng người thân pháp nhanh khôn tả, nhất là người đi giữa thân pháp nhanh đến mức không thể nào trông thấy rõ.
Thoáng chốc ba bóng người đó đã dừng lại trước mặt Hải Tuệ đại sư cách ngoài bốn thước, người đi giữa lạnh lùng nói:
- Đã lên Chính Nghĩa Nhai hẳn là có oan khúc trọng đại, ba vị không trích huyết ghi tên lên bia mà lại tiếng thẳng vào Trích huyết cốc, phải chăng có sự hoài nghi về Huyết Bi?
Hải Tuệ đại sư quét mắt nhìn, những thấy ba người đều khăn đen bịt mặt, không sao nhận diện. Bỗng ánh mắt Hải Tuệ đại sư thoáng rực lên, chằm chặp nhìn vào một chiếc khuy áo người đứng giữa, trầm giọng nói:
- Biến cố xảy ra dưới Chính Nghĩa Nhai, Huyết Bi thống lĩnh từng tấc đất khắp võ lâm lẽ nào lại không biết, vậy mà lại làm ngơ không màng đến, có lưu danh thì cũng vô ích.
Người bịt mặt đứng giữa quắc mắt đanh giọng:
- Hải Tuệ, lão dám phê bình Huyết Bi ư?
Quách Phương Lan với giọng đau xót trả lời:
- Huyết Bi chủ trì chính nghĩa võ lâm khắp thiên hạ đều biết, vậy mà lại làm ngơ trước cuộc chiến đẫm máu, trơ mắt nhìn Vân gia bị tận diệt, chẳng hay Huyết Bi chủ trì chính nghĩa ở đâu?
Hai người áo đen bịt mặt tức giận, đồng thanh quát:
- Tiện phụ, trên Chính Nghĩa Nhai đâu thể để ngươi buông lời xấc xược vậy được, hãy nằm xuống cho ta.
Dứt lời liền tung mình lao tới, vung chỉ điểm vào yếu huyệt nơi cổ Quách Phương Lan, như quyết lòng hạ sát nàng ngay tức khắc.
Họ ra tay quá đột ngột, ba người đều không thể nào ngờ tới, Quách Phương Lan kinh hoảng vội lướt lùi ra sau, nhưng thấy bóng người thấp thoáng, Tiểu Long nhi đã lọt vào tay người áo đen đứng giữa.
Thân pháp người áo đen ấy quả nhanh đến kinh người, ngay trình độ võ công như Hải Tuệ đại sư mà cũng không trông rõ được y đã sử dụng thân pháp gì.
Hai người áo đen kia tuy ra tay hung hiểm, song không phải thật sự muốn lấy mạng Quách Phương Lan, vừa thấy đồng bọn đắc thủ liền thu thế nhảy lùi về cạnh người áo đen đứng giữa.
Hải Tuệ đại sư trên mặt bỗng hiện lên vài đường nhăn kỳ lạ, song chỉ trong một khoảng khắc, ông dường như đã quyết định một đại sự.
Nhà tan, cửa nát, người thân thương vong, giờ lại gặp đột biến này Quách Phương Lan và Thần quyền tướng Lôi Bằng đều sững người, hai người đều cảm thấy đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Hải Tuệ đại sư ánh mắt ngập vẻ sắc lạnh rợn người nhìn chốt vào người áo đen đứng giữa, đanh giọng nói:
- Mai thí chủ hiệu xưng là Di Thế Tẩu lẽ ra phải quên hết mọi sự trên hồng trần, với thân phận và danh vọng của thí chủ mà lại hạ thủ với một phụ nữ nhà tan chồng chết, đành lòng được sao?
Người áo đen đứng giữa không ngờ Hải Tuệ đại sư lại nhận ra mình, nghe nói không khỏi giật mình, bất giác đưa tay sờ vào chiếc khuy áo thứ nhất trước ngực, thế là y đã hiểu, bởi đó là chiếc khuy áo bằng trân châu ngũ sắc đã đại biểu cho thân phận của y hồi bốn mươi năm trước, bèn cười u ám nói:
- Hải Tuệ, nhãn lực của ngươi khá lắm! Hừ, ngươi đã nhận ra lão phu, lẽ ra không nên xen vào việc này, Viêm Dương Thất Huyễn Đồ võ lâm chí bảo, kể chi lão phu chỉ là người phàm, e dù là Đại La Kim Tiên cũng phải động lòng.
Hải Tuệ đại sư nghiêm giọng:
- Mai thí chủ ẩn cư đã lâu, có từng nghĩ đến sự tuần hoàn về nhân quả chăng?
Người áo đen đưa mắt nhìn Tiểu Long nhi trong tay ra chiều kinh ngạc, lạnh lùng nói:
- Lão phu điều chi cũng đã nghĩ đến, chỉ có điều ấy là chẳng nghĩ bao giờ.
Hải Tuệ đại sư thăm dò:
- Mai thí chủ, Huyết Bi ở gần ngay đây, thí chủ công lực tuy cao, nhưng e rằng chưa phải là đối thủ của chủ nhân Huyết Bi, đúng chăng?
Người áo đen cười lạnh tanh:
- Hải Tuệ, về điểm ấy lão phu cũng khá bội phục sự suy đoán của ngươi ở dưới Chính Nghĩa Nhai.
Hải Tuệ đại sư giật nảy mình, chỉ nội câu ấy cũng đủ biết ba người đã theo dõi họ khá lâu, vậy thì mục đích của chúng bắt giữ Tiểu Long nhi chính là đã biết trong mình cậu bé có Viêm Dương Thất Huyễn Đồ.
Hải Tuệ đại sư trầm giọng thở dài nói:
- Ôi! thật không ngờ vì một bức Viêm Dương Thất Huyễn Đồ mà đã khiến cho chính nghĩa bị biến mất vì khϊếp sợ, đến nỗi phải liên kết với đồng đạo thiên hạ tận diệt một gia đình tốt đẹp trong chốn võ lâm.
Người áo đen bực tức đanh giọng:
- Hải Tuệ, ngươi biết võ công của lão phu cao hơn ngươi, khôn hồn thì hãy rời khỏi đây ngay thì hơn.
Hải Tuệ đại sư cười thản nhiên:
- Mai thí chủ, thuốc chữa bệnh không chết, Phật độ người hữu duyên. Lão nạp chứng kiến các vị gieo nhân nhưng chưa thấy các vị gặt quả, do đó lão nạp chưa thể rời khỏi đây được.
Người áo đen ngửa mặt cười vang vẻ khinh miệt nói:
- Hải Tuệ, ngươi tự tin có khả năng ban bố thành quả đáng để nhận lãnh cho lão phu ư?
Hải Tuệ đại sư đưa tay chỉ Tiểu Long nhi, thản nhiên cười nói:
- Mai thí chủ, người gặt quả là cậu bé đó, lão nạp chẳng qua chỉ muốn độ y qua khỏi hoạn nạn này mà thôi. Lão nạp tin rằng Phật Môn Tam Thức có thể hoàn thành được tâm nguyện ấy.
Người áo đen bất giác ngoảnh lại nhìn xuống Trích huyết cốc, đôi mắt âm trầm của y bỗng ngập đầy sát cơ, y nhận thấy nên sớm kết liễu mầm hoạ này đi thì hơn.
Bỗng, một tiếng quát như sấm rền vang lên:
- Lão tặc lòng lang dạ sói, hãy nạp mạng đây!
Vừa dứt tiếng Thần quyền tướng Lôi Bằng đã lao tới, vung chưởng như vũ bão tấn công người áo đen đứng giữa.
Hai người áo đen hai bên liền tức quát lớn, bốn chưởng cùng lúc vung ra, xuất chiêu nhanh khôn tả, như còn trước Thần quyền tướng Lôi Bằng và vô cùng hung mãnh.
Thế nhưng có kẻ còn nhanh hơn ba người nữa, chỉ nghe “bùng” một tiếng vang rền, tiếp theo là một tiếng hự đau đớn, Thần quyền tướng Lôi Bằng mũi miệng máu phun xối xả, ngã lăn ra đất.
Thần quyền tướng Lôi Bằng cố ngước đôi mắt đờ đẫn lên nhìn Quách Phương Lan đang đứng sững sờ, uất hận nói:
- Thiếu.. chủ mẫu…, lão … lão Lôi Bằng…không…không còn…phân ưu…với…thiếu chủ mẫu được nữa…
Đôi mắt đỏ quạch của ông nhoà lệ, nhưng chưa kịp tuôn ra thì đã trút hơi thở cuối cùng.
Nước mắt không rửa sạch được những tia căm hận trong mắt ông, hàm răng trên cắm phập vào môi dưới, mười ngón tay cắm sâu vào đá, ánh mắt đờ đẫn nhưng trông ghê rợn, biết đó chỉ là biểu hiện cho lòng căm thù vô biên, mặc dù ông không phải là người của Vân gia.
Mắt thấy người nhà họ Vân lần lượt ngã gục, tâm linh yếu đuối của Quách Phương Lan không còn chịu đựng nổi nữa, đôi mắt đẹp của nàng đã bị lửa thù thiêu đỏ, giờ đây đã đên lúc phải thí mạng rồi.
Hải Tuệ đại sư mặt thoáng co giật, chầm chậm dồn hết công lực toàn thân vào hai tay trầm giọng nói:
- Mai thí chủ công lực đã tinh tiến hơn xưa nhiều và lòng dạ cũng càng thêm độc ác
Người áo đen liệu trước diễn biến sắp đến, cười khẩy nói:
- Đại sư quá khen…
Bỗng nghe một tiếng quát lanh lảnh:
- Phổ độ chúng sinh!
Quách Phương Lan với Tuệ Hải đại sư cơ hồ như cùng một lúc lao bổ vào ba người áo đen.
Quách Phương Lan như thể điên cuồng, chớp nhoáng đã liên tiếp công ra bảy chưởng, chiêu nào cũng đều là sát thủ, chớ hề lo phòng thủ của bản thân.
Hải Tuệ đại sư thì chưởng pháp biến hoá khôn lường mắt vẫn luôn chú ý đến Tiểu Long nhi đang bị khống chế.
Có lẽ Đạt ma tam chiêu, Phật môn tam thức đã khiến cho nhân vật võ lâm hết sức e sợ, lại thêm Hải Tuệ đại sư ra tay đột ngột, khiến đối phương không có thời gian suy nghĩ, hai người áo đen hai bên nóng nảy nhảy về hai phía, người áo đen đứng giữa hoảng kinh, vội vung song chưởng cùng một lúc.
Hải Tuệ đại sư chợt động tâm, thầm niệm một tiếng phật hiệu, song chưởng chợt biến, đánh vào Tiểu Long nhi, để lộ cả toàn thân, chỉ nghe ông trầm giọng quát:
- Tiểu thí chủ, hãy chạy thoát thân mau!
“Ầm” một tiếng vang dội, Tiểu Long nhi bị đánh văng bay bổng lên cao hơn trượng, rơi thẳng xuống Trích huyết cốc, ngay trong khoảng khắc ấy, Tiểu Long nhi thấy mẫu thân bị đánh văng ra xa ngoài năm trượng và cũng thấy Hải Tuệ đại sư bị người áo đen đánh ngã lăn ra đất. Trong lúc mơ màng cậu bé chỉ nghe thấy tiếng rú thảm thiết khắc cốt ghi tâm, rồi thì đã bị sương mù nuốt chửng.
Bên trên, Quách Phương Lan gắng gượng ngoảnh lại, thất khiếu máu tuôn xuối xả, trong cơn mơ màng, phát hiện ái tử đã biến mất, nàng nhếch môi cười hài lòng lẫn chua xót, gắn gượng nói:
- Đại sư… cả gia đình … nhà họ Vân… dưới chín… suối đều vô vàn …cảm kích… ân của đại sư…
Rồi thì ngã úp mặt xuống đất. Nàng tuổi trẻ như vậy mà đã từ giã cõi đời, chỉ để lại vô vàn thù oán.
Hải Tuệ đại sư gắng gượng dậy ngồi xếp bằng, ông đã không còn đủ sức để phủi bụi trên áo, ánh mắt đờ đẫn quét nhìn hai thi thể chết không nhắm mắt, đoạn nở nụ cười kỳ dị nói:
- Mai thí chủ, giang hồ đồn đại Trích Huyết kiếm ở trong Trích Huyết cốc dưới Trích Huyết nhai, nhưng không môt ai đặt chân vào rồi trở ra được, do đó lão nạp đã đưa Vân tiểu thí chủ xuống dưới đó, trên mình y có Viêm Dương Thất Huyễn Đồ. Mai thí chủ, chính mắt các vị đã trông thấy tổ phụ của y đã để vào, lão nạp tin rằng một ngày nào đó y sẽ trùng hiện trên chốn võ lâm. Bởi Huyết Bi đã thay đổi, y cần phải cứu giúp sinh linh.
Mặc cho nội phủ đã lệch vị, khoé miệng rỉ máu, song trên gương mặt trắng bệch không hề có chút sợ hãi của người sắp đi vào cõi chết.
Ba người áo đen thẩy đều sững sờ, họ không ngờ rằng Hải Tuệ đại sư chớ hề biết về Đạt ma tam chiêu và cũng chẳng bao giờ ngờ tới lão hòa thượng lại xả thân cứu người.
Người áo đen buông giọng sắc lạnh:
- Tên tặc trọc Hải Tuệ, ngươi không còn trông thấy ngày đó nữa đâu.
Hải Tuệ đại sư chầm chậm quét mắt nhìn ba người, đoạn nhắm mắt lại bình thản nói:
- Đức Phật phải trông thấy thôi!
Đoạn trút hơi thở cuối cùng, trên môi vẫn còn treo một nụ cười hết sức bình thản, không hề có chút oán hờn.
Ba người áo đen cùng đưa mắt nhìn nhau, vẻ đắc ý trước đây đã hoàn toàn biến mất, người nào cũng cảm thấy lòng trĩu nặng như tảng đá ngàn cân đè lên, mặc dù họ biết rõ rơi xuống Trích huyết cốc rất ít có hy vọng sống, song lại không đủ can đảm để ngoảnh lại nhìn đã phi thân bỏ đi.
Trên đỉnh núi để lại ba tử thi, hiện tại cái chết của họ tuy chẳng chút giá trị, nhưng trong tương lai ai biết rồi sẽ ra sao?