Chương 2: Tiếp Khách

Từ Sính Ngôn nghe ra được là tiếng Ý, nhưng cậu hoàn toàn nghe không hiểu những gì bọn họ nói.

Hắn có lẽ là viên dịch viên trong nhóm nên địa vị ở trong nhóm có hơi thấp.

Hắn luôn cung kính cúi đầu xuống lắng nghe những gì họ nói, sau đó lại phiên dịch lại bảo Từ Sính Ngôn lui đi.

Một khắc kia trước khi cánh cửa đóng lại, trong nhóm đó có một người đàn ông có dung mạo soái khí nhất, mái tóc cắt ngắn và vóc người cao cao, trên trán anh ta lộ ra một đoạn vết thương màu đỏ dữ tợn, cả người đều mang theo một cỗ khí thế cường ngạnh.

Từ Sính Ngôn theo bản năng né tránh anh ta, nhưng bất ngờ lại va chạm với một đôi mắt lệ khí thâm thúy, ngay lập tức trong lòng nhảy dựng một cái, sợ hãi đóng cửa lại.

Người đàn ông phía sau cánh cửa cười toe toét, cùng những người bạn của gã nói điều gì đó, tức khắc cả phòng vang lên từng tiếng trầm thấp.

Nhóm người này xem ra chẳng phải là người tốt gì, trước đây Từ Sính Ngôn cũng từng tiếp đón một nhóm xã hội đen Nhật Bản, nhưng cũng không làm cậu sợ hãi và bất an như vậy.

Trên hành lang, cậu vừa lúc gặp phải Kakeno (dịch sang tiếng Trung là Hạnh Thái), là học sinh cao trung đang làm việc bán thời gian ở chỗ cậu, sức sống thiếu niên tỏa ra tứ phía, nghiêm túc và ngoan ngoãn, có chút hoạt bát, dặn cậu ta ở ngoài cửa chờ đợi, liền đi xem xem mọi thứ đã chuẩn bị tốt chưa.

Qua thời gian khoảng nửa nén nhang, sợ người làm có chỗ nào làm không tốt, Từ Sính Ngôn ôm mấy hoa chi cây đi guốc gỗ từ dưới mái hiên đi lên, thì bỗng nhiên nhìn thấy một chàng thanh niên sức sống bừng bừng nhe răng chạy về phía cậu.

Hạnh Thái ôm bụng, vội vàng đưa khay cho ông chủ, thấp giọng nói: “Ông chủ ơi, em đau bụng quá, không làm được nữa! Ông chủ bưng qua giúp em nhé.”

Từ Sính Ngôn vội vàng đỡ lấy mâm đựng trái cây, liền thấy Hạnh Thái đã vội vàng chạy đi rồi.

Cậu bất đắc dĩ cười cười, cất cao giọng hô: “Nếu như còn không thoải mái, hôm nay cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi không trừ lương của cậu đâu.”

“À dạ, em cảm ơn ông chủ…”

Từ Sính Ngôn thuận tay đem hoa chi đặt vào một cái bình ống ở cửa, đẩy ra cánh cửa suối nước nóng đang tỏa ngát mùi hương thơm kia.

Đây là gian phòng suối nước nóng lớn nhất, được xây dựng xa hơn một chút để dẫn suối, nhưng mà cùng lắm cũng chỉ rẽ thêm mấy khúc hành lang mà thôi, bốn phía cách một rào chắn gỗ và trúc, xung quanh trồng mấy chục cây trúc.

Hồ nước nóng bên trong có mấy người đàn ông đang ở đó, có người nằm ngửa, phủ khăn trắng lên mặt, thoải mái dựa vào vách tường, làn da màu đồng lấp ló ẩn hiện, cơ bắp mạnh mẽ hiện rõ, có chút vết thương xẹt qua trên làn da, nhưng mà chính điều đó lại làm tăng thêm khí chất đàn ông, cơ thể ngâm ở dưới nước giống như không có mặc gì, loáng thoáng hiện ra đường nét mơ hồ.