Bách Hợp Lại Thượng Đan Phi Hiệp

7.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một cô gái thanh thuần, đáng yêu, cực kì ngờ nghệch như nàng mà lại muốn đi lưu lạc giang hồ, thật là khiến người ta không thể không lo lắng Một cô gái ngây ngô như vậy đυ.ng phải một chàng đại hiệp đ …
Xem Thêm

Chương 8
Thường thục Lưu Tâm Biệt trang

Đan Phi vô cùng lo lắng ở ngoài phòng chờ, trông mòn mỏi con mắt.

" Ngài ấy thật sự có biện pháp có thể giải độc của Đường môn? Ngươi không được gạt ta." Chàng có thể vì nàng mà liều mạng.

Tây Môn Vân điểm đầu trịnh trọng: " Đương nhiên, trong thiên hạ, trừ bỏ qua người của Đường môn, cũng chỉ có ‘ Thầy lang hữu học ’ Phương Huyền có thể giải được, nếu không, ta sẽ không mang bọn ngươi tới nơi này."

" Vậy là tốt rồi, nhưng mà, bao lâu nữa mới có thể vào xem nàng?" chàng hướng trong phòng nhìn trái phải xung quanh, hận không thể làm gì, liếc mắt một cái cầu an tâm.

" Giải độc không phải dễ dàng như vậy. Chúng ta đến trong phòng ngồi chờ, ta có chút việc muốn hỏi ngươi." Tây Môn Vân thần sắc quái dị xem xét gương mặt chàng, lại nhìn cánh tay trái trần trụi của chàng. Trên người chàng chỉ còn nội y, tay trái lại mất đi một mảnh.

" Có chuyện gì thì nói sau, ta phải ở chỗ này chờ." Đan Phi cố chấp không chịu đi.

" Không sai lệch bao nhiêu thời gian đâu, vào đi thôi!" y ngạnh lôi kéo chàng vào nhà, chỉ vì cởi bỏ bí ẩn trong lòng.

Quản gia trong Biệt trang đưa nước trà lên, cũng lấy xiêm y cho Đan Phi mặc.

Đan Phi đang muốn khoác, Tây Môn Vân ngăn lại chàng, hai mắt định trên cánh tay chàng một cái bớt màu đỏ giống đồng tiền.

" Bớt màu đỏ này là ngươi đã có ngay từ khi sinh ra hay sao? Mẫu thân ngươi tên gọi là gì?"

" Ngươi hỏi điều này làm cái gì?" Đan Phi nghi vấn nói.

" Nếu mẫu thân ngươi họ Đan, tên một chữ Anh, như vậy ngươi chính là tam đệ thất lạc nhiều năm của ta." Tây Môn Vân dùng miệng nói khó được sự nghiêm túc như vậy.

" Ngươi bớt nói giỡn với ta! Cho dù mẫu thân ta tên gọi là Đan Anh, cũng không có thể chứng minh ta là huynh đệ của ngươi. Họ Tây Môn Vân, ngươi đừng có nhận huynh đệ loạn như vậy, có thể ngừng hay không đây!" chàng làm sao có thể sẽ tin cái chuyện ngớ ngẩn như vậy.

Tây Môn Vân không nói hai lời, kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay trái, trên cánh tay cũng có một cái bớt đồng dạng.

" Bớt này đủ để chứng minh lời nói của ta. Nam tử nhà Tây Môn chúng ta ai cũng có, phụ thân có, ngay cả đại ca cũng có, cùng một dạng, lớn nhỏ giống nhau, còn cần nhiều căn cứ chính xác để xác minh nữa sao?" y kích động bắt lấy chàng, " Ta rốt cục tìm được đệ, phụ thân trước khi chết, vẫn còn hi vọng muốn đem mẫu tử đệ tìm trở về, hảo hảo bồi thường cho khổ cực các người đã chịu, hiện tại cuối cùng đã hoàn thành ý nguyện."

Đan Phi nhất thời vẫn không thể nhận, lúng ta lúng túng hỏi han: " Sao có thể như vậy? Hai chúng ta thoạt nhìn một chút cũng không giống, thật sự rất bất khả tư nghị."

Tây Môn Vân bật cười nói: " Ta với đệ đúng là không giống, bất quá đệ lại giống đại ca, thời điểm khi ta lần đầu tiên nhìn thấy đệ, cảm thấy được đệ nhìn thật quen mắt, hơn nữa lại có một phần cảm giác thân thiết, hiện tại mới hiểu biết là bởi vì bộ dạng đệ rất giống đại ca, đều là diện mạo do phụ thân di truyền, mà ta có điều, tính ra thì giống mẫu thân thôi."

" Này... rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nếu ta thật là người nhà Tây Môn, mẫu thân ta lại sao lại mang ta rời đi, kết quả chết tha hương? Từ nhỏ ta vẫn đã cho rằng ta không còn thân nhân nào khác, đột nhiên ngươi lại nói cho ta biết ngươi là Nhị ca ta, vả lại còn có một đại ca, bảo ta tin tưởng thế nào?" chàng chưa bao giờ nghĩ tới chàng sẽ có một thân thế rối rắm như thế.

Họ Tây Môn Vân an ủi nói: " Việc này nói đến rất dài, ngạo mạn nói chậm cho đệ. Bất quá ta hy vọng đệ không hận bất luận kẻ nào, bởi vì sự tình đều qua hai mươi năm, cho dù có hận gì cũng nên hóa giải."

" Ngươi là nói mẫu thân ta là bị hại mới rời khỏi nhà, có phải hay không?" chàng cảm thấy tức giận, mẫu thân chết đi bởi vì tổn thương bất công.

" Không, cũng không có thể nói như vậy, đệ đừng vội, hãy nghe ta nói." Tây Môn Vân êm tai kể ra chân tướng sự tình, " Kỳ thật chuyện xưa rất đơn giản, Tây Môn gia chúng ta ở vùng Hoài Nam là thương gia kinh thương, hơn nữa tổ phụ lại sinh ý, đã như thế, lấy ba vợ bốn nàng hầu cũng không quá, cho nên phụ thân năm đó liền nói như vậy hạ cưới đại nương. Nhưng phu thê cảm tình cũng không được hòa thuận, thế cho nên sau lại cưới mẫu thân ta. Đại nương mặc dù không nhiều nguyện ý, cũng không có thể phản đối phu quân lấy thϊếp, ngày cũng bình an trôi qua. Sau đó không lâu mẫu thân đệ xuất hiện. Lại nói tiếp đại nương là chủ nhân của mẫu thân đệ.

Quan hệ như thế, bởi vì gia cảnh không tốt, tiến đến gặp đại nương, đại nương xem ở bà đáng thương thu lưu bà làm nha hoàn, không nghĩ tới lâu ngày sinh tình, phụ thân yêu mẫu thân đệ, mà mẫu thân đệ cũng đã hoài thai đệ, phụ thân liền cố ý muốn kết hôn mẫu thân đệ vào cửa Tây Môn gia, hảo cho bà cùng hài tử một danh phận. Đại nương vì thế cùng phụ thân ồn một trận, bà ghen tị vì cái gì chỉ có bà không chiếm được yêu thương của phu quân, mà mẫu thân đệ bất quá là nha hoàn nương tựa vào bà, lại khiến cho phu quân yêu thương, bà hận chính mình dẫn sói về nhà, trơ mắt xem phụ thân chính mình bị cướp đi."

Đan Phi nghe đến đó nhịn không được xen mồm: " Cho nên bà ta bức ép mẫu thân ta đúng không? Mà mẫu thân ta tính tình cương liệt cố chấp, cứ như vậy mới mang theo ta mới sinh rời đi đúng không?"

" Không tồi, lúc ấy phụ thân vừa lúc xuất môn làm việc, mẫu thân ta từng khuyên nàng chờ phụ thân trở về mới quyết định, đáng tiếc bà rất cố chấp, thừa dịp buổi tối bỏ đi rồi. Phụ thân trở về sau tức giận phi thường, còn ra tay đánh đại nương, sau cũng lại phái ra rất nhiều người chung quanh tìm kiếm nơi của mẫu thân đệ xuất hiện, lại đều không có tin tức, đến trước khi chết phụ thân còn canh cánh trong lòng, muốn ta cùng đại ca nhất định phải nghĩ muốn mọi biện pháp tìm được các người, cho đệ biết được tổ tông."

" Ta không cần nhận thức tổ tông, nếu mẫu thân cũng không để ý danh phận, tình nguyện một mình nuôi nấng ta lớn lên, ta đời này đều họ Đan, tuyệt sẽ không thay đổi."

" Tam đệ, ta biết đệ thay mẫu thân đệ cảm thấy ủy khuất, nhưng đại nương sau cũng hối hận, hơn nữa phụ thân đối với bà không tha thứ, không vài năm sau liền hậm hực mà chết. Bà tính ra cũng đáng được đồng tình, người nữ nhân nào không hy vọng được phu quân sủng ái đâu? Bà cũng đã gặp phải báo ứng bà phải gặp, đệ sẽ không hận nàng." Tây Môn Vân thử chàng.

" Ta còn hận bà thì dùng làm cái gì? Dù sao bà đã chết, mẫu thân ta cũng đã chết, muốn báo thù tìm ai báo? Quên đi, quên đi, chuyện quá khứ sẽ không nói ra, bất quá ta tuyệt sẽ không sửa họ là được, ta còn là Đan Phi, Tây Môn Phi khó nghe muốn chết." chàng bản tính trẻ con phê bình. (bản thân ta nghe cũng thấy ghê ghê, Tây Môn Phi *ha ha, cười lăn lộn*)

Tây Môn Vân cũng không buộc chàng nữa: " Được rồi! Việc này trước không cần bàn. Lúc sau đệ đã được Vô Đinh lão tiền bối thu làm đệ tử có phải hay không?"

" n, khi ta năm tuổi lúc đó ta gặp được sư phụ, ngài bảo tư chất của ta không tồi, liền ngoại lệ thu ta làm đồ đệ, truyền thụ cho ta tuyệt kỷ của ngài, kế thừa y bát của ngài. Ngươi thì sao? Sao lại không theo kinh thương ngược lại thành ‘ sáo ngọc công tử ’?" chàng hỏi lại y. Ai lại nghĩ đến Tây Môn Vân chính là Nhị ca chàng đâu?

Tây Môn Vân khinh miêu đạm tả - nhẹ nhàng bâng quơ nói: " Cũng không có gì, chính là ta lúc trước thể chất không tốt, phụ thân để ta luyện võ cùng sư phụ, dần dần khiến ta mê luyện võ, lại đối kinh thương không có hứng thú, trong nhà có đại ca, ta cũng yên tâm hơn, cứ như vậy lưu lạc giang hồ, gia chung quanh. Đúng rồi, ta sẽ phái người đưa tin về nhà, báo cho đại ca cùng mâu thân ta nói rằng đã tìm được đệ. Ta nghĩ đại ca nhất định sẽ lập tức bay tới gặp đệ, huynh ấy đối với đệ vẫn có mang một phần áy náy, nghĩ muốn tự mình hướng đệ giải thích."

" Không cần, nói cái gì dông dài! Cũng không phải lỗi của hắn, ta còn không đến mức để chuyện của mẫu thân hắn lên trên đầu hắn. Lúc ấy hắn cũng bất quá là hài tử, có thể làm cái gì? Ta không cần hắn giải thích." chàng từ trước đến nay ân oán rõ ràng, cũng sẽ không đem hận giận chó đánh mèo đến trên đầu người khác.

Lời của chàng khiến lo lắng trong lòng Tây Môn Vân tiêu tan: " Đệ có thể nghĩ như vậy thật tốt, huynh đệ ba người chúng ta cũng có thể hảo hảo đoàn tụ, tuy rằng chậm hai mươi năm, nhưng vẫn là đoàn tụ, đệ nguyện ý gọi ta một tiếng Nhị ca được không?" y tha thiết nhìn chàng, cho đã mắt chờ đợi.

Đan Phi liếc mắt, vành mắt nóng lên: " Nhị ca, đệ thật sự không thể tưởng được trên thế giới này mình còn có thân nhân, đệ nghĩ đến cả đời này đệ cứ như vậy cô linh linh chỉ một mình, Nhị ca..." (ca ca nói hay ko chê vào đâu được, yêu ca ca quá cơ > < *chấm chấm nước mắt*)

Huynh đệ lôm nhau mà khóc, cực kì kích động.

" Đệ sao lại chỉ có một mình? Đệ còn có đại ca cùng Nhị ca, mặt khác ta còn có đệ muội tương lai đúng hay không? Đệ sẽ lấy cô ấy không phải sao? nàng Cô ấy là một cô nương rất tốt." Tây Môn Vân ám chỉ tất nhiên là Bách Hợp.

Chàng ngại ngùng cười cười: " Đệ đáp ứng nàng sẽ đi hướng tỷ tỷ nàng cầu hôn, nha đầu ngốc lại chỉ định đệ, cho dù đệ không muốn cũng không có biện pháp." (ca ca dóc tổ, đúng là ưa sĩ diện mà T T)

" Nhị ca thực tán thành, có cần ta hỗ trợ thì cứ nói một tiếng."

" Hắc hắc, không cần! Một đại nam nhân như đệ chẳng lẽ ngay cả nương tử cũng nuôi không nổi hay sao? Nhưng mà không biết độc của nàng đã gải được hay chưa, đã lâu như vậy."

Mới đang nói đấy thôi, một vị nho sĩ trung niên vào đại sảnh, báo cáo kết quả: " Các ngươi yên tâm, ‘Thất Hồn Yên’ trên người cô nương kia đã giải được, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày liền có thể khỏi hẳn."

" Cám ơn ngài, Phương thầy lang, ta có thể đi nhìn xem nàng được không?" Đan Phi vừa được sự cho phép liền chờ không kịp đi rồi.

Tây Môn Vân chắp tay nói: " làm phiền Phương tiền bối tương trợ, vãn bối cảm kích vô cùng"

" Làm sao, Tây Môn công tử quá khách khí! Lão phu thân là thầy lang, cứu người việc là phải làm, chỉ là bọn họ sao lại tự dưng gặp phải người Đường môn? Mà môn quy của Đường môn luôn luôn không được đệ tử tự ý sử dụng độc, nhưng lại hại người vô tội như thế, lão phu không hỏi giang hồ mấy năm qua bận rộn, hay là Đường môn hiện nay đã bất đồng với lúc trước?"

" Này thật không phải, vãn bối nghĩ hẳn là Tam đệ vãn bối tuổi trẻ khí thịnh, ngôn từ đã đắc tội thiên kim của môn chủ Đường môn, lúc này mới gặp phải việc như thế."

Phương Huyền nói: " Nguyên lai vị tiểu huynh đệ kia là tiểu đệ của ngài."

" Đúng vậy, nếu không trải qua chuyện lần này, chỉ sợ huynh đệ chúng tôi cũng không có cơ hội nhận nhau, Phương tiền bối, chỉ sợ còn muốn ở quý phủ quấy rầy mấy ngày."

" Nói quấy rầy cái gì? Lưu Tâm Biệt trang này của lão phu đã lâu không náo nhiệt như vậy. Năm tháng không có người, nháy mắt một cái cũng hơn hai mươi năm, mới vừa rồi khi giúp cô nương kia giải độc, làm cho lão phu nhớ tới một ít chuyện quá khứ. Nàng rất giống một vị cố nhân, không biết cô nương kia họ gì?"

" Nàng họ Hoa, Phương tiền bối nhớ tới ai?" theo hiểu biết của Tây Môn Vân, Phương Huyền tuổi trẻ vì ngưỡng mộ trong lòng thái độ làm người của nữa tử đó mà nản lòng thoái chí đến Lưu Tâm Biệt trang này, từ nay về sau không quan hệ đến giang hồ nữa.

" Đúng vậy, nàng quả nhiên là hài tử của bọn họ. Ai, không nghĩ tới còn có thể biết được tin tức của bọn họ."

Trên mặt ngài hiện lên biểu tình u nhiên, bừng tỉnh trở lại năm tháng tuổi trẻ, đoạn tình yêu hận kia đan vào trong thời gian.

************

" Đến, đem thuốc uống hết đi."

" Không cần, hảo khổ!"

" Thuốc nào có không khổ? Uống nhanh."

" Cũng không thể được chờ một chút rồi uống lại?"

" Nàng đã bắt nó đợi lâu, không thể đợi lát nữa, lập tức uống nó."

Bách Hợp trên mặt nhăn cái mũi, ngửi được mùi lạ kia, thân mình càng hướng chăn bông trốn.

" Độc của thϊếp đã giải, có thể không cần uống thuốc nữa."

" Thầy lang nói phải đem độc trong người thanh trừ sạch sẽ, thuốc này không thể không uống, nàng phải chính mình uống, vẫn là bức ta động thủ." Đan Phi chịu đủ thái độ không đúng của nàng. Mấy ngày qua muốn nàng uống xong thuốc, quả thực hao hết tính nhẫn nại của chàng. (gợi ý nè: sao ko mớm cho nàng uống *hắc hắc*)

" Chính là người ta thật sự không nghĩ muốn uống nữa!" nàng bịt kín đầu cự tuyệt uy hϊếp của chàng.

" Nha đầu ngốc, đem đầu nàng ra đây, nếu không ta đánh người." chàng quát lớn.

" Không cần, không cần." nàng tình nguyện làm rùa đen rút đầu, cũng so với uống thuốc ghê tởm kia tốt hơn.

Đan Phi buông bát, xốc chăn lên, hướng nàng rống giận: " Ta thật vất vả đem nàng cứu sống, nếu nàng không đem thân mình dưỡng tốt, ta sẽ không quản nàng, ta nói chuyện giữ lời."

Song chưởng nàng một phen ôm lấy chàng: " Hảo thôi! Hảo thôi! Thϊếp uống là được, chàng không thể đem thϊếp ném mặc kệ!"

Tiếp xúc thân mật như vậy, làm cho lòng chàng có chút viên ý, kìm lòng không đậu ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, đem nàng lại gần mình.

Nhớ tới lúc ấy nàng suýt nữa hương tiêu ngọc vẫn, chàng liền chịu không nổi đau đớn trong lòng. May mắn nàng không có việc gì, bằng không chàng nhất định sẽ đi tìm Đường Lâm báo thù.

" Đại Phi, chàng ôm rất dùng sức, đau quá!" nàng nhuyễn thanh oán giận.

Chàng hơi thả lỏng chút, xem xét hai gò má nàng gầy yếu, bất quá thần cánh hoa đã khôi phục huyết sắc. chàng từ từ cúi đầu xuống, tiếp xúc thần của nàng, thoáng ngốc mà ma xát thô lỗ. (hôn rồi, hôn rồi *tung hoa*)

Hai người hôn môi mặc dù ngắn, cũng ngọt ngào ấm áp. Đan Phi ôm lấy nàng, như con gà trống đắc ý. (sao lại so ca ca là con gà trống vậy, ít nhất cũng là con sói đực chứ = =)

" Có thích hay không?" chàng nhỏ giọng hỏi han.

" n." nàng gật gật đầu.

" Về sau ta thường như vậy được chứ?" (được mà, được mà, rấttttttt được lun, ca ca cứ thoải mái ^ ^)

" Hảo, chàng sẽ không bỏ rơi thϊếp phải không?" nàng đà đỏ mặt hỏi.

" Vô nghĩa, ta cần nàng, sao lại không cần nàng chứ? Ta sẽ phụ trách nhiệm." chàng là nam tử hán dám làm dám chịu, cũng sẽ không tùy tiện chiếm tiện nghi người ta.

Bàng khờ dại cười nói: " Vậy chàng phải mỗi ngày đều hôn thϊếp, cả đời đều phải phụ trách thϊếp."

" Ngu ngốc." chàng cười mắng, " Trước đo đem thuốc uống đi, nhanh đưa thân thể dưỡng hảo, bằng không như thế nào có lực khí quay về Bách Hoa U Cốc?"

" Còn muốn uống a! Chính là thật sự rất khổ." mi của nàng cong lại phản đối.

Đan Phi theo trong lòng, ngực lấy ra một bọc nhỏ: " Ta mua mấy viên đường cầu, nàng đem thuốc uống hết là có thể ăn đường, nhất định sẽ không khổ." chàng đem thuốc trước mặt nàng uy hϊếp nàng uống.

Bách Hợp nắm cái mũi, một ngụm một ngụm ngạnh nuốt vào, uống hết thuốc sau liền đầu lưỡi nghĩ muốn phun, vội vàng ăn đường cầu, lúc này mới không khổ.

" Hảo ngọt, hảo hảo ăn."

" Nàng lưu trữ từ từ ăn." chàng hiện tại mới biết được nguyên lai sủng người của mình sẽ cảm thấy khoái hoạt. (như vậy là sủng a >

Thêm Bình Luận