Chương 3
Chờ sau khi gió êm sóng lặng, hai bóng người hiện thân ra tại một chỗ âm u.
Bách Hợp nhìn tay của mình được chàng cầm trong bàn tay to của chàng, bất giác nóng lên, cũng không nghĩ muốn tránh khỏi nó.
Ở bên cạnh Đan Phi, nàng cảm thấy được rất an toàn, thật giống như lúc ở bên cạnh phụ thân.
" Chỉ bằng ba thứ công phu mèo quào kia mà đã nghĩ sẽ bắt được ta, quả thực là ý nghĩ kỳ lạ." chàng nói với khẩu khí không tốt.
Chàng tốt xấu gì cũng là" thần trộm", là truyền nhân duy nhất của Đinh Vô Ba, khinh công nhất lưu, trên giang hồ có thể thắng chàng kì thực không có mấy, nếu ngay cả đám ngu ngốc kia cũng có thể quơ được chàng, thì trước đo chàng nhất định là một đầu đâm chết, tránh để khỏi bôi nhọ thanh danh một đời của sư phụ.
" Bọn họ rời khỏi rồi phải không?" Bách Hợp theo chàng sau lưng ló ra hỏi.
Nghe thấy thanh âm của nàng, chàng lúc này mới hoàn hồn, lần nữa nhìn vào trong bàn tay chính mình đang nắm tay nhỏ bé mềm mại đúng là của nàng, tâm mãnh của chàng nhảy dựng, dùng sức súy điệu nó.
" Nha đầu ngốc, ai cho ngươi nắm tay của ta?" chàng rống lên giọng vô vùng lớn.
Bách Hợp bị chàng mắng thật sự vô tội: " Là... là chính ngươi nắm tay của ta."
" Ta việc gì lại nắm tay ngươi? Ngươi ít vênh váo đắc ý, ta không phải là cứu ngươi, ta là nhìn không vừa mắt, đổi lại người khác ta cũng sẽ làm giống như vậy, cho nên ngươi đừng nghĩ là bản thân rất đặc biệt." nếu không phải sắc trời hắc ám, lập tức có thể nhìn trên mặt chàng biểu hiện không được tự nhiên.
Đáng giận! Chàng làm gì lại đột nhiên nhảy dựng lên thế chứ? Nắm tay nàng thì sao chứ? Nam tử hán đại trượng phu, đi phải chính, ngồi phải thẳng, chàng cũng không xem hạnh kiểm của nàng xấu.
" Thật xin lỗi."
" Nếu cảm thấy thật sự muốn xin lỗi ta, liền rời xa ta một chút, không có ngươi ta sẽ cảm thấy khoái hoạt hơn một chút."
" Chính là sắc trời chậm như vậy, ta không biết nên làm cái gì bây giờ." Mân thần nàng ủy khuất, hốc mắt lấp loáng hơi nước.
Đan Phi hận không thể bóp chết nàng. Lão thiên gia ý định cùng chàng đối nghịch có phải hay không? Thấy chàng rất nhàn nhã, nên mang theo một gánh nặng lớn tặng cho chàng.
Nhưng là trong lòng có lương tâm nói cho chàng biết, người ta bất quá là tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, không quen nhân sinh, cứ như vậy ném nàng mặc kệ, khó bảo toàn sẽ không rơi vào trên tay tên sắc lang giống Liễu Đại Nguyên như vậy, bản thân thật sự có thể an tâm hay sao?
Đương nhiên sẽ không, nếu không vừa rồi chàng vì cái gì phải ra tay? Khi kỹ nữ kia xin cởi y phục chàng ra còn chính mình tháo thắt lưng ra câu dẫn chàng, tất cả tâm tư của chàng đều đặt trên người nha đầu ngốc này, kết quả nghe thấy dưới lầu có tiếng xôn xao truyền đến, chàng đã phá cửa mà ra, trong lòng như lửa đốt lập tức tiến đến cứu nàng. Tự khi nào mà chính bản thân trở nên không bình thường thế này? Nhưng lại tổn hại sự dạy bảo của sư phụ, nguyên nhân chính là một nha đầu luôn rối loạn tay chân.
Đan Phi khẳng định, lòng của phụ nữ đều là đen tối, khi ngươi còn có giá trị lợi dụng, nàng sẽ lời ngon tiếng ngọt, đem ngươi tôn sùng là thần thánh; chờ ngươi mất đi hết thảy, nàng sẽ một cước đem ngươi đá văng ra, đầu nhập vào l*иg ngực người nam nhân khác. Nhớ lấy, ngàn vạn lần không nên mắc mưu.
Trong đầu chàng lại vang lên di ngôn trước phút lâm chung của sư phụ, không ngừng nhắc nhở chàng.
Đáng chết! Chàng nên làm như thế nào mới đúng?
" Nha đầu ngốc, ngươi..." tiếng chàng đình chỉ, vọng đến trong con ngươi đen ngây thơ không biết phân rõ trắng đen kia, điều uy hϊếp hung ác nào đều không rõ.
Bách Hợp chớp dài lại cuốn lông mi, mềm mại nhìn thấy chàng, chờ lại đem thanh âm hạ xuống.
" Chết tiệt!" chàng một bụng hỏa không chỗ phát, đá mạnh hòn đá ven đường để hết giận.
Chàng cảm thấy chính mình rơi vào trong vũng lầy, thật khó thở. Trong lời nói của sư phụ, lương tâm của chàng, hai tương giao thay nhau chỉ trích chàng.
Đều là này nha đầu ngốc này làm hại.
" Đan Phi, ngươi giận ta phải không?" nàng dũng cảm táo bạo tiếp cận sự phẫn nộ.
" Câm miệng!" chàng rống to.
" Thật xin lỗi, ta sẽ đi ổn thôi, ngươi không cần sinh khí." thấy chàng tức giận đến đỏ mặt tía tai, Bách Hợp chỉ có nhịn đau rời chàng. Còn tưởng rằng thái độ của chàng đối với chính mình tốt hơn nhiều, kết quả là nàng nghĩ rất khờ dại.
Các tỷ tỷ thường thường giáo nàng một ít đạo lý, trong đó có câu chính là người không đủ tháo vác việc khó, chuyện người khác không thể làm được, tuyệt đối không thể bởi vì tư lợi bản thân mà bắt buộc đối phương. Mà nàng chính là một mực bắt buộc Đan Phi làm chuyện chàng không muốn, đây là cái sai của nàng.
Cho nên vì không để chàng khó xử, nàng chỉ có tránh ra một đường.
" Đứng lại! Ngươi muốn đi đâu?" Đan Phi nheo lại mắt, trừng hướng bóng dáng gầy yếu của nàng.
Bách Hợp suy nghĩ, ôm sát gánh nặng thân nghiêng đi một nửa: " Tìm gian miếu đổ nát qua đêm, ngươi không phải nói tiền trên người ta trụ không được một khách điếm hay sao?"
" Ngươi biết làm sao có miếu đổ nát hay không?" nha đầu ngốc chính là nha đầu ngốc, trấn này lớn như vậy, chờ nàng tìm được chắc ngày đã sáng.
Nàng nhẹ lay động trán, đầu buông xuống vùi vào trong bao quần áo.
" Nửa đêm ngươi muốn tìm tới khi nào? Còn mặc một y phục trắng, không đem người ta hù chết mới là lạ. Còn không đi? Ngươi ra sao thì cứ tiếp tục như vậy, ta phải đi."
Chàng hướng đi đến con đường đầu tiên, đi vài bước rồi quay đầu lại, thấy nàng còn ngốc đứng ở tại chỗ. Chẳng lẽ còn chờ chàng thỉnh nàng ra sao ư?
" Nha đầu ngốc, còn không theo kịp? Chân của ngươi bị giữ chặt ư!" chàng cả tiếng kêu lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ưu sầu của Bách Hợp thoáng chốc hóa thành khuôn mặt tươi cười sáng loá, khóe môi gợi lên độ cong xinh đẹp, giống như một con bướm trắng hướng chàng chạy vội mà đến.
" Ta chỉ biết ngươi rất tốt với ta, Đan Phi, Đan Phi... cám ơn ngươi... " cánh tay mảnh khảnh của nàng bắt tại trên cổ chàng, miệng nói năng lộn xộn.
(cảnh này tưởng tượng thấy khoái a >_