Chương 7: Cung hỉ phát tài
Ta ngồi ở trước bàn, cười đến thiếu chút nữa động kinh. Hai soái ca, một mỹ nữ cùng Hỉ Nhi song song đứng cạnh nhau, Vũ Dương chỉ vào bọn họ nói: “Đây là gia thần của ta, Cung – Hỉ – Phát – Tài”. Ta nằm trên ghế, cười đến trời đất mù mịt, rút hết sức lực toàn thân. Người này, thật không phải là hài hước bình thường. Cười xong. ngẩng đầu, lại ngã xuống tiếp tục cười, mãi đến lúc bốn người trên mặt cũng không nhịn được nữa. Vũ Dương mới đi xuống, vẻ mặt ôn nhu mà vỗ về mái tóc dài của ta: “Được rồi, ngươi nếu tiếp tục cười , bốn người bọn họ sợ là đều muốn nghển cổ tự sát mất”. Đi ra khỏi cung điện tô vàng nạm ngọc, đập vào mắt ta tất cả đều là hoa đào, có hồng nhạt, có đỏ thẫm, khí thế ngập trời, quả thật là náo nhiệt. Nhưng lại không có bóng dáng của ong mật và hồ điệp. Ta đi qua biển hoa, thấy Lưu Hương một thân y phục màu xanh, đứng dưới tán hoa đào, vóc người cao ngất gần như hoàn mỹ, khiến ta nuốt nước bọt ào ào.
Ta cười quyến rũ một bước tiến lên, cho hắn một cái ôm thắm thiết, thuận tiện chà lau nước bọt lên áo hắn: “Lưu Hương, ngươi thật lãnh khốc nha”. Hắn nhìn ta nhàn nhạt lạnh lùng: “So với Vũ Dương còn lãnh khốc sao?” . Ta kéo tay hắn tựa vào gốc cây ngồi xuống: “Hắn sao có thể so với ngươi a. Lớn lên thì lại giống như một nữ nhân, hơn nữa lại là hồ ly tinh nữ nhân, một điểm mùi vị đàn ông cũng không có. Đẹp đến làm cho người ta sợ hãi, thật là hoài nghi hắn có phải hay không là nam tính động vật”. Ta vừa nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lòng kinh ngạc: ta, lúc nào lại trở nên chân chó như thế cơ chứ?
Lưu Hương khóe miệng chỉ nhếch một tia cười nhàn nhạt, như là nhịn không được hỏi: “như vậy ngươi thích hắn sao?” . Ta nói như chém đinh chặt sắt: “Ta như thế nào lại thích hắn, ta lại không có đoạn tay áo chi phích. Muốn thích cũng là thích ngươi nha, loại anh tuấn ngây người, loại tàn khốc chết người a”. Phía sau “khụ” một tiếng, ta kinh hoàng mà chầm chậm xoay người, trong lòng kêu thảm: “Ông trời phù hộ, sẽ không trùng hợp như thế chứ…” . Cung Hỉ hai người đứng ở phía sau ta, Hỉ Nhi nét mặt biểu cảm ngươi chết chắc rồi: “Vừa rồi chủ nhân tại Đào Hoa đình ngây người một trận”. Ta cẩn cẩn thận thận hỏi: “Nhìn thấy bao nhiêu?”. Cung: “Không nhiều lắm, chỉ là đoạn ngươi tán tỉnh Lưu Hương và tổn thương hắn !”.
Hai người Cung Hỉ xoay người rời đi, xong rồi, ta kinh hoàng đến cực điểm kéo tay áo Lưu Hương “Lưu Hương, chúng ta bỏ trốn đi?”. Lưu Hương yên lặng nhìn ta: “Đi Đâu?” . Ta thầm mắng một tiếng: “con mẹ nó, lúc này mà còn quản đi đâu, chỗ nào khiến cho hắn tìm không ra là được rồi”. Trong chớp mắt, cảnh sắc trước mắt biến đổi, một mảng hoang vu, khói đen âm u, mơ hồ bòng người lay động chập chờn . Trước mặt một chiếc cầu đá bạch sắc, bên cạnh dựng thằng đứng một tấm bia đá thật to, trên ghi: “Nại Hà Kiều” ba chữ. Vô số bóng người bước đi trên cầu, vẻ mặt mờ mịt ngây dại .
Tim ta run lên 3,3 giây, sau đó nhìn về phía Lưu Hương: “Nại Hà Kiều?” Hắn gật đầu: “Lối đi giữa nhân giới và minh giới chính là Nại Hà Kiều”. Ta oa lên một tiếng nhảy bật lên: “A ——, thật tốt quá, thật tốt quá, ta lớn như vậy vẫn chưa thấy qua Minh giới trông như thế nào! Lưu Hương ngươi thật tốt quá, thật tốt quá…” Lưu Hương mỉm cười, nói tiếng đi thôi.
Dọc đường đi bóng người mặc bộ đồ sai dịch đi hướng về phía chúng ta, không, chuẩn xác mà nói thì là hướng về phía Lưu Hương hạ thấp người hành lễ. Ta đi theo phía sau hắn, hắn đi đặc biệt nhanh, ta gần như là chạy theo. Không cẩn thận, phịch một tiếng, đá lăn một cái thùng, nước màu xanh bên trong chảy ra lênh láng đầy đất. Bên cạnh một lão bà bà, trên đầu trùm cái khăn trắng, mặc một cái áo vải bố màu xanh, vẻ mặt buồn bực nhìn qua, lập tức gương mặt tái xanh, chỉa vào mũi ta lớn tiếng mắng chữi: “Ngươi đi đứng không có mắt à ! !”
Ta bất đắc dĩ thở dài: “Đại thẩm, coi như là ta sai, bà cũng cần hung dữ như thế sao! Thùng canh đậu xanh này bao nhiêu tiền, ta bồi thường cho bà là được rồi. Mặt khác, phụ nữ có tuổi rồi mà nổi nóng như thế sẽ dễ tạo thành bệnh huyết áp cao, khí huyết không thông, vừa ảnh hưởng khí chất cùng hình tượng , lại hư hao sức khỏe của bà. Ách, đúng rồi, gần đây có một loại thuốc uống gọi là Tĩnh Tâm Khẩu Phục đối với phụ nữ thời mãn kinh hiệu quả đặc biệt tốt, khiến nghị bà dùng thử xem. Nói đi cũng phải nói lại, thái độ phục vụ của bà thật là không thích hợp nha, nếu như là ở MacDonald, phỏng chừng đã sớm bị đuổi ra khỏi cửa rồi. Bà phải biết là làm tốt khâu phục vụ mới là nghiệp buôn bán nha, là cần phải có tính nhẫn nại cực độ cùng tâm lý khoan dung…” Chính lúc lưu loát nói xong, phát hiện vị đại thẩm nọ gương mặt càng lúc càng trắng, mặt bà vốn đã trắng giờ lại càng thêm trắng như muối ăn. Bà run rẩy nắm cánh tay ta, miệng mấp máy hết nửa ngày: “Phong Phi Phi?”. Ta đại kinh hỉ: “Oa, đại thẩm bà nhận ra ta? Phi Phi ta đã nổi danh như thế sao?”.
“Mẹ kiếp, trừ ngươi ra, con mẹ nó còn ai vào đây có thể giống Đường Tăng như thế a! ! !”. Ta càng thêm kinh hỉ: “Oa, Đại Thẩm té ra cũng thích Đại Thoại Tây Du hả! ! ! bà thích nhất nhân vật nào hả? Chuyện này không phải là thật chứ? Bây giờ còn có thể tìm được Chí Tôn Bảo sao…” Phía sau một bàn tay túm lấy cổ áo, ta gần như là bị kéo đi. Đại thẩm đằng trước rầm một tiếng, ngã xuống mặt đất. Lưu Hương làm như không thấy, vẫn kéo ta đi như bay.
Ta liều mạng giãy khỏi hắn: “Làm gì, làm gì ? Thấy người khác mắng ta cũng không biết hỗ trợ, ngươi có phải là đàn ông hay không a? Đừng tưởng rằng ngươi có một chút điểm tư sắc thì có thể kéo kéo giật giật nha, coi chừng ta nóng giận đánh chết tiểu tử nhà ngươi ! !”. Một thanh âm lại vang lên: “Phi Phi, nghìn năm không gặp, đạo đức của ngươi vẫn như vậy a!”. Ta quay đầu lại nhìn, tức giận lập tức tiêu mất phân nửa, ai da, soái ca nha! ! “Bạch Vô Thường Yên Thi, Hắc Vô Thường Linh Lạc, đầu trâu Tham Thiên, mặt ngựa Liêu Trần”. Khi Lưu Hương nói những lời này không hề dừng lại, không chấp nhặt cùng hắn, ta lập tức đi tới trước mặt Bạch Vô Thường quan sát từ trên xuống dưới. Bạch Vô Thường hoảng sợ hai tay che ngực: “Phong Phi Phi tiểu thư, ngài có thể không đừng dùng loại ánh mắt háo sắc này nhìn ta?”
“Yên tâm, tiên lực của nàng chưa có khôi phục”. Thanh âm Lưu Hương mang chút trêu tức. Bốn tên phía trước lập tức vẻ mặt cười da^ʍ tà: “Hắc hắc, như vậy a…” Ta một bước lui nhanh về phía sau, len lén liếc nhìn Lưu Hương, mặt hắn không cảm xúc, liền tìm chỗ bên cạnh ngồi xuống, ý bảo ta cái gì đều không nhìn thấy. Ta run run khúm núm: “Các ngươi… Muốn làm gì?”. Bốn con quỷ cười đến toàn thân run rẩy: “khà khà… làm việc mà bình thường mà ngươi vẫn làm với bọn ta…”
Thời điểm nguy kịch, ta ngăn trở tám cánh tay lợn đang hướng tới chỗ ta “Khoan! Ta có chuyện muốn nói! !” . Bốn người cùng cười nhạt: “Còn di ngôn gì? !” “ Bán đứng một tin tức nhỏ cho các ngươi, chuộc tội”. Tám con mắt, tám đạo tinh quang: “Tin tức gì?” . Ta đảo đảo con ngươi: “Tuyệt đối chấn động, nói xong liền xóa bỏ nha?” . Trên bốn khuôn mặt hiện ra vẻ tò mò mãnh liệt, cuối cùng cắn răng một cái: “Nói”. Ta đắc ý tìm một chỗ ngồi xuống cách xa Lưu Hương năm thước.
“Biết ta vì sao bị giáng xuống trần gian không?” Liêu Trần khinh miệt cười một tiếng: “Bắt Lưu Hương tiếp rượu”. Ta bí hiểm: “Mịa nó, cấp trên đối với ta thế nào?” . Mấy cái đầu liếc nhìn lẫn nhau “Vô cùng sủng ái”. Ta vỗ bàn “Như vậy các ngươi nghĩ mấy người đó sẽ vì chuyện nhỏ đó giáng ta xuống trần thế sao?” . Bốn con quỷ nhìn nhau, ta càng thên đắc ý, mấy người đầu vẻ mặt hưng phấn “Đó là vì sao?” . Ta liếc mắt ngó qua Lưu Hương, thấy hắn không phản ứng, vì vậy nói: “Các ngươi biết thanh lâu ở nhân giới, lúc tiếp rượu thông thường là làm cái gì không?”.
Bốn cái miệng há ra, đủ to để có thể so với miệng ly trà, mấy ngón tay run run chỉa vào mũi ta: “A —— ngươi, ngươi, ngươi, ngươi sẽ không làm mấy việc đó với Lưu Hương của nhà chúng ta đấy chứ? ! !” . Ta liếc liếc Lưu Hương, hắn vẫn như cũ không phản ứng, chỉ là sắc mặt tái xanh. Hừ, đúng là trẻ nhỏ dễ dụ . Ta tiếp tục nói bậy “Cũng muốn thế, nhưng mà lên không nổi”. Chung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều quỷ ảnh, vô số cái đầu hướng phía ta liều mạng chen chúc rồi lại chen chúc, Lưu Huong mặt đen như đáy nồi. Ta thở dài một hơi, đi tới bên người Lưu Hương, tiếc nuối mà vỗ vỗ vai hắn: “Đừng nhụt chí, ngươi vẫn còn rất trẻ, có bệnh thì chữa trị sớm một chút…”
Lưu Hương giống như bị chó cắn, vừa thẹn vừa giận nhảy bật lên, một tay nhanh chóng bịt miệng ta, trong điện, chúng quỷ càng huyên náo! “Ngươi… Ngươi… Ngươi…” Lưu Hương trên mặt nổi đầy gân xanh, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào mặt ta . Ta lo lắng đến xuất huyết não. Không biết khiến cho Minh Bộ tức chết có bị coi là phạm pháp không? .
Sau đó lại nghĩ sẽ không như vậy đi, chỉ là đùa một chút thôi mà. Hắn đột nhiên nắm tay ta, kéo ra bên ngoài. Ta hoảng loạn níu kéo Linh Lạc : “Ngươi, ngươi làm gì? Chẳng lẽ muốn gϊếŧ người diệt khẩu a?”. Lưu Hương nghiêm mặt thật đáng sợ: “Hiện tại ta đem nàng về Hồng Hoang cốc, xem Vũ Dương có thể đánh chết nàng hay không! !” Trời ạ! Ta lật tức ngã sõng xoài trên mặt đất, nước mắt chảy ròng ròng, làm bộ dạng như thể đã tỉnh ngộ: “Lưu Hương đại ca anh tuấn, Lưu Hương đại nhân, ta sai rồi… Ta không dám nữa, van cầu huynh cho ta ở lại, hu hu..” . Hắn không nói lời nào, vẫn là dùng sức kéo ta ra bên ngoài, ngay cả Linh Lạc đều bị kéo đi. Ta quýnh lên, ôm chặt lấy chân hắn: “Không muốn… ta không muốn đi về, hắn sẽ gϊếŧ ta … Ô ô ..”
Đại điện đột nhiên yên tĩnh, ta ngẩng đầu nhìn chung quanh, ánh mắt của đám quỷ đều dừng lại trên tay ta. ta hạ mắt xuống, trời ạ, ta dĩ nhiên toàn bộ người dính chặt trên đùi hắn, hơn nữa, hơn nữa, hơn nữa..... Vị trí của bàn tay, hình như, hơi cao thì phải?. Ta chầm chậm dời tay khỏi vị trí đó, trời ạ, trời ạ.....
Hai tay ôm đầu, không dám nhìn ai, chậm rãi mà nằm trên sàn nhà lạnh lẽo của đại điện, tại sao trên mặt đất lại không có một cái lỗ nào nha.......