Chương 3: Bạch Hắc Bạch chi Bạch Hắc [2]

Dưới sự trợ giúp của Duẫn Hạo, cấp bậc của Tiểu Bạch nhanh chóng thăng tiến, cậu ta dần cũng mất đi hứng thú với game online, chuyển sang nghe nhạc. Duẫn Hạo tìm được mấy cái trạm, kéo những ca khúc do ca sĩ Tiểu Bạch yêu thích trình bày xuống cho cậu.

“Hi hi, mình muốn mua một cái mp3 để nghe trên đường ”

Duẫn Hạo rất muốn nói dứt khoát đưa tiền cho ta, ta đi mua giúp ngươi, dù sao cũng cảm thấy Tiểu Bạch đi mua thiết bị điện là một chuyện rất nguy hiểm, xem máy tính cấu hình mạnh của cậu ta lại thường được dùng để cài đặt trò chơi Nhanh mắt thì cũng biết được cậu ta đi mua máy thế nào. Vì thế đặc biệt tìm rất nhiều những điều cần biết về mua mp3 đưa cho Tiểu Bạch, rồi mới để cậu ta đi mua ── dù sao mp3 cũng không phải là một thiết bị gì quá lớn, theo lý mà nói hẳn là không có việc gì mới đúng.

Thế mà…

“Tiểu Hắc T T”

“Ta đây.”

“Mình rất đau lòng.”

“Làm sao vậy?”

“Mình bị gian thương hảm hại rồi T T”

Đã nói không thể để tên này tự đi mua đồ rồi? Sắc mặt Duẫn Hạo hơi biến đổi: “Hãm hại như thế nào? Còn giữ biên lai chứ?”

“Mình nghe theo lời bạn, địa điểm và nhãn hiệu cũng đúng, sau đó nói với người bán mình muốn mua loại 256M, sau khi mua xong quay về nhìn xem, chỉ có 242M… T T”

“…”

“Còn nữa bạn nói chỉ cần đi tìm tải về, bỏ vào là nghe được, mình tải mấy bài xuống mp3, kết quả một nửa không nghe được T T”

“Ngươi cắm mp3 vào chưa?”

“Cắm rồi, vất vả lắm mới tìm được lỗ cắm.”

Nhìn xem một chút, quả nhiên, bốn bài hát thì có đến hai bài là thuộc định dạng rm: “… mp4 cũng không thể chơi dạng này được…”

“Không phải chỉ cần là bài hát đều được sao?”

… Nói là mấy bài hát này là kiếm ra từ baidu, bốn bài mà có thể tìm được hai bài thuộc dạng rm, đây cũng là một loại tài năng.

Chẳng qua tên này không nghe nhạc trên đó sao? Rõ ràng ngay cả tải về và phát ra cũng không rành lắm…

Về sau mới biết Tiểu Bạch đúng là có nghe nhạc, chẳng qua là nghe đĩa CD, hơn nữa đĩa cậu ta mua có vẻ như đều là hàng thật.

Tên này quả thực hết thuốc chữa, có phải là lắm tiền quá không?

Kiếm bài hát trên baidu cũng có một khuyết điểm, chính là không cẩn thận sẽ kiếm được thứ gọi là ca khúc đã cover lại. Đôi khi nghe được những bài hát cover hiệu ứng tuyệt vời, giọng hát tệ hại này, Tiểu Bạch sẽ ngờ vực hỏi Duẫn Hạo, vì sao trình độ này cũng có thể bán được tiền á.

“… Đại đa số vẫn là lên mạng hát chơi một chút thôi, ngươi có thể nghe được là bởi vì chỗ của bọn họ vừa khéo được baidu tìm thấy.”

“Nhưng mà trừ giọng không hay ra, so với các bài hát khác mình tải xuống không khác biệt mấy… Không phải là ca sĩ rock and roll gì đó mình nghe… vậy mà âm thanh cũng không khác nhau lắm… Tự mình hát không phải chỉ có tiếng mình mà còn có tạp âm sao, vậy nên, vẫn rất đáng phục á…”

“… Nếu mà không thể dùng để thêm nhạc đệm, thì máy tính dùng để làm gì…”

“Ôi chao, ôi chao, ôi chao? Lại còn có thể dùng máy tính biển đổi thành như vậy sao? Tiểu Hắc, bạn chỉ mình đi!!”

“…” Nếu mà không thì cậu ta còn tưởng là mấy bài hát kia đều là ghi âm ở studio à…

Ngay sau đó cài đặt phần mềm cho cậu ta, ngay cả trang web nhạc đệm cũng tìm giúp cậu, chỗ đăng lên cũng đăng kí xong xuôi, chỉ đợi Tiểu Bạch cất tiếng hát thôi.

Dĩ nhiên chủ động và nhiệt tình như thế cũng là có mục đích, thì chính là muốn nghe thử tiếng của Tiểu Bạch ── tất nhiên Duẫn Hạo sẽ tự nhủ với chính mình rằng, nghe thử giọng của cậu ta xem rốt cuộc ngây ngô đến mức nào.

Thế nhưng sau khi mọi thứ bố trí ổn thỏa xong, vẫn không nghe thấy âm thanh gì cả. Duẫn Hạo đợi đến khi không kiên nhẫn nổi nữa, đánh máy rất nhanh hỏi cậu ta: “Này, không phải ngươi muốn hát sao? Tại sao còn chưa mở miệng?”

“Hả? Mình đang hát mà?”

“Hát cái đầu ngươi! Trên quỹ đạo âm thanh không có hình sóng!” Duẫn Hạo rất giận, “Rốt cuộc ngươi có cắm microphone vào chưa hả?”

“Tôi cũng không phải ngu đần T T”

“Ngươi không phải thì ai phải? Chốt mở microphone mở chưa?”

“Mở rồi.”

Kỳ quái, loại microphone này, gần như chỉ cần cắm vào là có thể dùng mà…

“Ngươi cắm tai nghe vào chưa?”

“Cắm rồi… A!!” Tiểu Bạch bỗng dưng đánh một loạt dấu chấm than.

Duẫn Hạo ôm đầu.

“Mình cắm hai cái ngược rồi…”

… Chỉ biết là như thế này…

Giọng của Tiểu Bạch khá cao, nghe có chút non trẻ, nhưng cũng rất đáng yêu. So với giọng của Duẫn Hạo hoàn toàn đối lập.

Thật sự thì Tiểu Bạch chỉ hát chơi vui trên mạng, không biết như thế nào lại hợp ý vài cô nữ sinh, lừa cậu vào một nhóm để cậu hát giúp giọng nam gì đó, kết quả lại giao cho Tiểu Bạch ca khúc căn bản là song ca nam nam…

Quan trọng là rất khó chọn người hát cùng, Tiểu Bạch trước sau nhiệt tình “bị bán còn giúp người ra đếm tiền” nóng lòng tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng lôi cả Duẫn Hạo vào.

Thực ra Duẫn Hạo vốn định nếu Tiểu Bạch tìm được người cùng hát thì sẽ hack card âm thanh ổ đĩa hoặc là phần mềm ghi âm của cậu…

“Cùng hát đi, giọng của Tiểu Hắc hẳn là không tệ nhỉ… Tuy rằng mình còn chưa nghe tiếng nói…” Tiểu Bạch cười hì hì đánh chữ, “Cùng hát đi, cùng hát đi mà ”

… Gã đường đường là một hacker lại đi chơi cái trò kém trí tuệ đó? “Không được.”

“Rất vui mà, thật đó ”

“Không vui.”

“… Tôi biết rồi, Tiểu Hắc hát rất khó nghe nên mới không chịu hát cùng chứ gì? Hay là giọng của bạn trẻ con quá hả?”

“…” Lại còn dùng phép khích tướng, giọng của ngươi mới là trẻ con đấy!

“Không thèm đếm xỉa đến tôi, quên đi… Tôi đi thử camera, Tiểu Lục nói có thể dùng thứ này cắt hình sau đó đăng lên mạng, sẽ có nhiều người tới tham gia hơn…” Tiểu Lục hình như ngoài đời có quen biết với Tiểu Bạch, là cô ta xúi giục Tiểu Bạch cùng hát cho vui.

“Ngươi mua camera rồi?” Ngay lập tức đáp lại.

“Đúng vậy, ở trong nhóm có người luôn nói mà muốn nhìn thấy tôi qua video nói chuyện với anh ta.”

“Ngươi sẽ dùng sao?” Lại còn muốn gặp mặt trước qua video với người khác, nếu gã để cho Tiểu Bạch kết nối với tên kia, danh hiệu hacker đem tặng kẻ khác cho rồi.

“Không phải cắm vào là có thể dùng được sao?”

“Trình điều khiển…”

“Tôi biết, bạn lần trước cũng nói với tôi rất nhiều lần, mà lần trước tôi mua mp3 không phải là đã tự cài đặt thành công rồi sao?”

…Cái kia của ngươi là thuộc hệ thống XP, sao mà dùng trình điều khiển của mp3 được?

Duẫn Hạo thấy cậu ta chậm chạp cài đặt trình điều khiển, cuối cùng kết nối được với camera, Duẫn Hạo ngay lập tức nhìn thấy hình ảnh trên video.

Tiểu Bạch hoặc là quá ngu ngốc hoặc là không thích bản thân, bên trong máy tính hoàn toàn không có ảnh chụp của cậu —— không nên nghi ngờ điều này, phải biết rằng Duẫn Hạo còn biết rõ mọi thứ bên trong máy tính của Tiểu Bạch hơn cả cậu ta —— bởi vậy đây là lần đầu tiên Duẫn Hạo nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Bạch

“Ngươi, ngươi, ngươi đang làm gì đó?” Duẫn Hạo bị cảnh tượng trước mắt làm cho cả kinh, ngay cả đánh chữ cũng không xong.

“Hả? Tôi đang cắm camera vào mà.” Tiểu Bạch giật mình không biết Duẫn Hạo đã nhìn thấy cậu rồi, một tay cởϊ áσ thun ra, một tay chầm chập đánh máy bằng một ngón tay. Dáng người có phần mảnh khảnh, bộ ngực gầy phơi trần, nóng đến nỗi mồ hôi ra rất nhiều, “Hôm nay nóng quá, thời tiết này mà còn bắt tôi đi mua camera, Tiểu Lục thật không biết suy nghĩ.”

“A, bây giờ có thể nói chuyện rồi, tôi đi gọi Tiểu Lục, quên mất là ai muốn nói chuyện với tôi rồi…”

Chẳng lẽ định nói chuyện với người ta trong bộ dạng này? Nói giỡn sao? Tiểu Lục kia cũng thật, rõ ràng muốn lợi dụng Tiểu Bạch thực hiện mỹ nhân kế, Tiểu Bạch lại còn ngốc nghếch hồ đồ nghe theo lời cô ta nói!

“Ôi chao? Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, QQ của tôi sao không đăng nhập được thế này?”

Nói lời vô nghĩa, cho ngươi đăng nhập được ta còn là hacker sao: “Có lẽ internet có vấn đề rồi, ngươi cũng biết tencent thường xuyên bị lỗi đường dây mà.”

“Ai, tôi đi tắm trước vậy.” Nói xong đứng dậy, cũng không tắt máy tính, chạy sang một bên tìm quần áo. Vóc người cậu ta tuy rất gầy yếu, đường cong vẫn rất đẹp, cộng thêm khuôn mặt thuần chất thiên sứ kia, mọi chuyển động đều trông thật quyến rũ. Vẫn là hoàn toàn không hay biết bên máy tính kia có một người đang trơ mắt nhìn cậu, sau khi tìm thấy quần áo mang đi giặt, cậu ôm quần áo suy nghĩ một chút, để quần áo sang một bên, chìa tay, nhấc chân cởϊ qυầи dài ra.

Duẫn Hạo ngồi trước máy tính, bỗng dưng cảm thấy đầu óc nóng bừng, sau đó xoang mũi là lạ.

Không ngờ… chảy máu mũi rồi!

Không dám nhìn nữa, vội vàng đi tìm khăn giấy, đến khi quay lại trước máy tính, Tiểu Bạch đã vào phòng tắm rồi, không nhìn thấy người nữa.

May quá, may quá.

Nhưng mà hình như là… có đôi chút tiếc nuối?