Kể từ khi mẹ con Lục Minh Đồng chuyển đến phố Thanh Thủy, chiếm lợi của cả trên lầu dưới lầu, nhà họ Thẩm và hai người họ càng thân thiết hơn.
Mẹ của Lục Minh Đồng tên là Hứa Ngạc Hoa, bà theo họ mẹ, tên bà được bắt nguồn từ bài thơ của Tô Thức [1]"Trên biển thừa tra lữ, tiên nhân ngạc lục hoa". Bất kể là tên gọi hay là thân hình, đều là độc nhất vô nhị ở phố Thanh Thủy hỗn tạp này.
[1]Trên biển có đôi tình nhân, đẹp đẽ như đài hoa xanh.
Thẩm Ngư rất thích dì Hứa, vì lúc nào trên mặt dì cũng nở nụ cười, từng lời nói đều nhỏ nhẹ dịu dàng. Ngoài ra, bà còn là một họa sĩ minh họa, thỉnh thoảng có đóng góp cho một số tác phẩm văn học thiếu nhi, trong nhà bà có những bản thảo tranh màu nước đang phơi khô ở khắp nơi.
Trong một thời gian dài, ngôi nhà ở tầng dưới của Lục Minh Đồng là vùng đất Nam Mĩ xinh đẹp của Thẩm Ngư.
Điểm số của Thẩm Ngư luôn dao động lên xuống thất thường, sau khi bước vào năm ba cao trung (tức lớp 12), điểm số trong các kỳ thi tháng luôn không đạt yêu cầu, khi trở về nhà phải nghe rất nhiều lời cằn nhằn. Nhưng cô ở với dì Hứa sẽ không bị cằn nhằn bởi bất cứ chuyện gì.
Khi Hứa Ngạc Hoa từ Giang Thành chuyển đến đây, bà đã mang theo rất nhiều sách, Thẩm Ngư luôn lấy cớ là ôn bài, nhưng thực chất là đến chỗ bà để đọc sách. Những cuốn sách đó không dính vào bất kỳ chủ đề nào, phạm vi nói đến trong một số cuốn sách vô cùng rộng, nếu mẹ của Thẩm Ngư đọc chúng, bà ấy nhất định sẽ nói chúng là cỏ rác.
Nhưng Hứa Ngạc Hoa nói với Thẩm Ngư rằng việc đọc nên phức tạp một tí, xấu xa một tí.
"Xấu xa sao?"
Hứa Ngạc Hoa cười nói, không phải bà chỉ đọc những thứ "xấu xa" mà là phạm vi rộng hơn, giới hạn thấp hơn, thời gian của một người là có hạn, không thể lần lượt lướt qua. Nhưng trong sách, có thể phân biệt được thiện và ác.
Vì cô thường đến chỗ của dì Hứa để gϊếŧ thời gian, tự nhiên Thẩm Ngư và Lục Minh Đồng trở nên thân biết.
Điểm số của Lục Minh Đồng rất tốt, trong kỳ thi giữa kỳ đầu tiên khi chuyển đến trường mới, cậu giành được vị trí đứng nhất của lớp.
Nhưng những đứa trẻ xuất sắc này luôn không vui khi nói chuyện với những người khác, chúng sẽ tự nhốt mình trong phòng ngay khi về nhà.
Hứa Ngạc Hoa thường xuyên xin lỗi cô, vì trong quá khứ bà đã phải chuyển nhà rất nhiều lần, Lục Minh Đồng luôn đi theo bà nên không kết được nhiều bạn, tính cách thu mình, muốn cô thông cảm cho cậu.
Khi đó, mẹ của Thẩm Ngư sắp được thăng chức, hầu như ngày nào bà ấy cũng phải tăng ca.
Thẩm Ngư không ăn cơm tối, liền tới trực cơm nhà dì Hứa.
Cùng một bàn ăn, Thẩm Ngư không khỏi trêu chọc Lục Minh Đồng, nói vừa rồi nhìn thấy cậu chơi Lego trong phòng, sắp thi cuối kỳ rồi, cậu không ôn bài sao?
Vẻ mặt Lục Minh Đồng lạnh lùng: "Chị nên tự lo cho mình đi, nếu ngày nào chị cũng đọc mấy cuốn sách vô bổ đó thì chắc chắn sẽ trượt đại học."
Khi đó, Lục Minh Đồng đã có cách nói chuyện rất thiếu đòn rồi.
Ăn cơm xong, Thẩm Ngư cùng Lục Minh Đồng đi ra ngoài, trở lại trường vào tiết tự học buổi tối.
Trường học cách phố Thanh Thủy không xa, trường cấp hai và cấp ba liền kề nhau, đi xe đến đó mất 15 phút.
Thẩm Ngư đề nghị hai người thi xem ai đến trường học trước, Lục Minh Đồng vẻ mặt ủ rũ đạp xe chạy nhanh.
Rất hiếu thắng.
Chỉ có lúc này cậu mới có bộ dạng của một đứa trẻ.
-
Vì Thẩm Ngư luôn tới nhà Hứa Ngạc Hoa trực cơm nên gia đình cô rất xấu hổ và muốn trả chi phí sinh hoạt.
Tất nhiên Hứa Ngạc Hoa không đồng ý, nói đó chỉ là thêm một đôi đũa, còn nói khi họ mới chuyển đến đây họ đã được chăm sóc rất nhiều, hai người một là trẻ mồ côi một là góa phụ vẫn rất luôn cô đơn, nhờ nhà họ Thẩm họ mới náo nhiệt để tâm chút quấy rầy này mà thu tiền sinh hoạt khách sáo quá.
Cha của Thẩm Ngư, Thẩm Kế Khanh làm việc trong Công ty Đầu máy Điện Nam Thành, vì là xí nghiệp và cơ quan nên ông thường không làm thêm giờ. Sau khi ăn tối tại nhà ăn của công ty, ông ấy về nhà và mua một ít trái cây và rau để gửi cho Hứa Ngạc Hoa. Đây cũng là lệnh của mẹ Thẩm Ngư, Diệp Văn Cầm đã bảo ông làm vậy.
Thẩm Kế Khanh là một người nhút nhát, Hứa Ngạc Hoa để ông ấy ngồi lại một lúc, ông ấy cứng người ngồi trên sofa khi nhìn thấy Thẩm Ngư và Lục Minh Đồng đang cướp đồ ăn, lớn tiếng nói: "Con đã bao nhiêu tuổi rồi mà không nhường đồ ăn cho em trai."
Hứa Ngạc Hoa pha một tách trà, nói đó là [2]bạch trà được mang từ nhà của ông nội Lục Minh Đồng. Bà nói: "Nghe Tiểu Ngư nói anh có hiểu biết về trà, anh nếm thử xem nếu ngon thì anh cầm đi, tôi không thích uống trà, để ở đây thì thật lãng phí."
Nước vừa được đun sôi, Thẩm Kế Khanh thổi cho nguội rồi mới uống, nói: "Trà ngon, là [3]cống mi sao?
Hứa Ngạc Hoa cười nói đây chỉ là trà thọ mi bình thường.
Thẩm Kế Khanh nói rằng hương vị của thọ mi này ngon hơn của [4]bạch hào ngân châm nhiều.
Thẩm Ngư ở bên cạnh ồn ào: "Bố lại khoe khoang rồi!"
Hứa Ngạc Hoa cười ngượng ngùng.
-
Hứa Ngạc Hoa có một đứa con, nhưng chưa từng thấy cha đứa trẻ đâu, mấy người hàng xóm bắt đầu bàn tán về chuyện này.
Thẩm Ngư nghe được mấy câu, rất khó chịu. Có người nói bà có thai trước khi cưới, có người nói bà không làm giàu được nên đi mang thai hộ.
Khi đã quen thân với Lục Minh Đồng, Thẩm Ngư mới dám hỏi cậu đã gặp cha mình bao giờ chưa.
Sắc mặt thiếu niên đen như đáy nồi, ngữ khí sắc bén nói: "Chết rồi."
Từ đó về sau Thẩm Ngư chưa từng hỏi lại.
Phố Thanh Thủy là nơi sinh sống của mọi người trong các xí nghiệp, công trường và trường học, đương nhiên không thể thiếu thị phi.
Một lần, sau khi Thẩm Ngư kết thúc tiết tự học buổi tối về nhà, cô đi lên lầu thì thấy cánh cửa ở tầng sáu đang mở, mẹ cô là Diệp Văn Cầm đang ở trong phòng, Hứa Ngạc Hoa đang dựa đầu vào vai Thẩm Kế Khanh mà khóc.
Trước khi đi ngủ, Thẩm Ngư đang ở trong phòng ngủ đọc sách, nghe thấy ba mẹ ở phòng khách nói chuyện.
Hóa ra khi Hứa Ngạc Hoa ra ngoài vào ban đêm, bà bị một kẻ say rượu sống ở phố Thanh Thủy làm nhục.
Gã nghiện rượu góa vợ, vợ chết đã bảy tám năm, ngày thường gã chỉ làm những công việc lặt vặt trên công trường, tay chân lúc nào cũng lấm lem. Hứa Ngạc Hoa tát gã ta một cái, gã liền bắt đầu chửi bới, nói ra toàn lời tục tĩu, bẩn thỉu.
Hứa Ngạc Hoa trước đây chưa bao giờ nghe những lời tục tĩu, bẩn thỉu như vậy, khuôn mặt bà tái đi vì tức giận, xoay người muốn rời đi, nhưng gã say rượu đã nắm lấy cánh tay bà, làm bà không thể thoát ra.
Mọi người xung quanh nghe thấy tiếng ồn ào cũng chạy ra xem náo nhiệt, nhưng phải mấy phút sau, người dì thường bán đồ ăn mới cầm con dao chặt xương chạy ra giúp đỡ. Nhờ vậy, Hứa Ngạc Hoa mới có thể thoát.
Cuối cùng, Diệp Văn Cầm cảm khái: "Tiểu Hứa là người thanh cao như vậy, lần này cô ấy thực sự phải chịu rất nhiều sỉ nhục. Cô ấy ở một mình với con nên đanh đá một chút mới tốt."
Bà ấy lại nói: "Không phải có vài kỹ sư đã ly hôn trong nhà máy của anh sao? Nếu có kỹ sư nào tốt, có thể giới thiệu cho Hứa Ngạc Hoa."
Thẩm Kế Châu nói: "Có thể cô ấy sẽ không đồng ý."
Diệp Văn Cầm nói: "Em sẽ thuyết phục cô ấy."
-
Sau đó, Thẩm Kế Khanh thực sự mời các đồng nghiệp của ông ấy đến nhà ăn cơm trong ngày cuối tuần, việc thăng chức của Diệp Văn Cầm thành công giờ chỉ cần có yếu tố thời gian.
Hứa Ngạc Hoa đã gặp những đồng nghiệp này, nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Khi Diệp Văn Cầm lại đề nghị Thẩm Kế Khanh mời lại một lần nhưng Thẩm Kế Khanh lại nói hôm qua hai người đã gặp nhau ngoài hành lang, Hứa Ngạc Hoa có nói ý tốt của hai vợ chồng, bà nhận nhưng bà đã quen sống một mình suốt bao năm qua rồi, đã quen.
Ông ấy nói: "Thôi, bỏ đi vậy."
-
Học kỳ cuối cùng, Thẩm Ngư bận chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, cô vốn rất lười, sáu tháng cuối cùng không thể không chú ý đến việc học.
Thẩm Ngư ở nhà, vẫn ăn quà vặt, xem TV, cùng bạn bè tán gẫu trên QQ. Nhưng ở chỗ Hứa Ngạc Hoa, không hiểu sao cô có thể kìm lại chúng mà ghi nhớ từ vựng.
Nhìn thấy cô bị tra tấn đến chết vì bài tập về nhà, Hứa Ngạc Hoa cười hứa khi cô thi xong đại học, bà sẽ vẽ một bức tranh đặc biệt dành riêng cho cô.
Thẩm Ngư sau đó đã nhận được bức tranh, trong đó vẽ cảnh cô nằm trên chiếu mùa hè và đọc truyện tranh, trong miệng ngậm một que kem.
Màu sắc nhẹ nhàng trang nhã, bố cục bí ẩn, cô thích đến mức đã đặc biệt làm khung tranh treo trên tường phòng ngủ.
-
Kết quả thi vào đại học của Thẩm Ngư chỉ có thể nói là trung bình, cô đến một trường hạng hai để học quản trị kinh doanh.
Phải sống trong khuôn viên trường, về cơ bản cô chỉ trở lại vào cuối tuần.
Vào một ngày cuối tuần của tháng 10, cô về nhà thì biết trong nhà đã xảy ra chuyện. Nhà họ Thẩm của họ đã trở thành chủ đề bàn tán trên phố Thanh Thủy chỉ sau một đêm.
Những người đó nhận xét:
"Tôi thấy bọn họ từ rạp chiếu phim về, khi tôi chạy đến, lập tức bắt gặp cảnh đó…"
"Vợ anh ta không biết, đến hàng xóm cũng không hay…"
"Cứ cho là người phụ nữ đó không phải là một người giỏi râu ria, giọng nói yểu điệu, tôi đã từng thấy cô ta "thân thiết" với ông chủ của siêu thị Hoành Duyên vài ngày trước!"
Khi Thẩm Ngư đến, vở kịch vừa vặn đang đến hồi cao trào.
Lối vào tòa nhà nơi cô ở chật ních người, bước lên, gia đình nào cũng thò đầu ngước nhìn.
Thẩm Ngư kéo dây đeo ba lô, mím chặt môi, một hơi chạy lên lầu dưới những ánh mắt tò mò dưới tầng.
Cửa nhà Lục Minh Đồng mở toang, bên trong vọng ra vô số tiếng chửi rủa.
Diệp Văn Cầm đứng ở cửa, Hứa Ngạc Hoa đứng ở cửa phòng ngủ, Thẩm Kế Khanh đứng ở cửa sổ, ba người họ tạo thành một thế tam giác căng thẳng.
Hứa Ngạc Hoa và Thẩm Kế Khanh vẫn im lặng, cho dù Diệp Văn Cầm có mắng họ gay gắt thế nào, họ cũng không đáp lại.
Hai người nhất trí giữ im lặng, như đạt được một loại liên minh cùng không để ý đến Diệp Văn Cầm đang tức giận.
Ngày ấy, Thẩm Ngư thấy ba người họ thật kỳ lạ.
Diệp Văn Cầm đang chửi bới, vẻ mặt Hứa Ngạc Hoa nghiêm nghị và Thẩm Kế Khanh vô cảm.
Diệp Văn Cầm muốn Thẩm Kế Khanh nói rõ ràng.
Nhưng Thẩm Kế Khanh chỉ nói xin lỗi.
Diệp Văn Cầm tức giận đến mức muốn đánh người, lúc này có một người chạy xuống lầu, Thẩm Ngư nhận ra Lục Minh Đồng ngồi trên bậc thang trên lầu.
Lục Minh Đồng lao vào phòng đứng trước mặt Hứa Ngạc Hoa trước khi Diệp Văn Cầm kịp hành động, cậu ngẩng đầu lên với vẻ mặt dữ tợn.
Mà Hứa Ngạc Hoa cũng đến ngăn Diệp Văn Cầm, bảo bà ấy về nhà và nói tất cả là lỗi của bà không liên quan gì đến bất kỳ ai khác.
Chính câu nói này đã khiến Diệp Văn Cầm hoàn toàn tức giận, bà ấy vùng vẫy một cách tuyệt vọng, hét lên rằng bà ấy phải cào vào mặt con đ* đó.
Thẩm Kế Khanh ôm chặt eo Diệp Văn Cầm, cầu xin: "Vân Cầm, chúng ta về nhà nói chuyện đi…"
Thẩm Ngư lập tức xoay người đi lên lầu.
Cho đồ đạc mà Hứa Ngạc Hoa đã tặng vào ba lô, lại chạy xuống lầu.
Cô bước đến gần Hứa Ngạc Hoa, ném những thứ trong ba lô xuống đất tạo ra một tiếng ầm.
Thứ cuối cùng xuất hiện là bức tranh.
Thẩm Ngư nhặt lên ném vào chân tường.
Cô ngước mắt lên và nhìn bà với ánh mắt giận dữ đầy ghê tởm.
Nhìn thấy những mảnh thủy tinh văng tứ tung trên mặt đất, Hứa Ngạc Hoa lập tức rũ bỏ vẻ kinh hãi trên khuôn mặt, gục xuống ngay lập tức, mặt tái mét.
Vào thời điểm đó, Thẩm Ngư rất ghét bà.
Lúc đầu cô thích bà bao nhiêu, bây giờ thì hận bấy nhiêu.
Tính ông ngoại của Thẩm Ngư nóng nảy, khi biết chuyện này liền chạy đến trong đêm, một vòng người bao vây nhà Hứa Ngạc Hoa đến nỗi không một con ruồi nào có thể bay ra ngoài.
Thẩm Ngư sợ hãi khi nghe thấy tiếng hét từ dưới lầu.
Sợ gây rắc rối, cô bí mật gọi điện cho đồn cảnh sát.
Đồn cảnh sát đã cử vài cảnh sát đến cửa để hòa giải, cuối cùng, không có thảm họa lớn nào xảy ra.
Chỉ là sau đó, trong các cuộc thảo luận trên đường phố, Thẩm Ngư mới nghe nói rằng những người do ông ngoại cô mang đến đã tát vào tai trái của Hứa Ngạc Hoa khiến thính giác bị tổn thương vĩnh viễn.
Cùng ngày hôm đó, Thẩm Kế Khanh bị bắt quỳ xuống đất bị ông ngoại đá vài phát, tất cả đều vào chỗ yếu ớt nhất của con người.
-
Sau đó…
Diệp Văn Cầm uống thuốc ngủ quá liều từ muốn tự tử. May mắn bà được phát hiện sớm và được đưa đi rửa dạ dày, nên đã sống sót.
Hai vợ chồng ly hôn, Diệp Văn Cầm nộp đơn xin chuyển đến bộ phận kinh doanh ở nước ngoài, Thẩm Kế Khanh từ chức ở công ty điện và đến làm việc trong một nhà máy thủy tinh tư nhân ở Ấn Thành.
Hứa Ngạc Hoa xuất ngoại và không bao giờ đặt chân đến Nam Thành nữa.
Chuyện không có ai là thắng.
[2] Bạch trà: Loại trà hiếm hoi nhất là trà trắng (bạch trà), chủ yếu được sản xuất ở Trung Quốc nhiều nhất tại tỉnh Phúc Kiến. Ngoài ra còn một số loại trà trắng khác được sản xuất ở Đài Loan, Nepal và Sri Lanka.
[3] Cống mi:Theo một truyền thuyết, vào thời nhà Thanh (1636-1912), trà thọ mi chất lượng cao đã được mua bởi hoàng gia. Những thứ mà hoàng gia mua được gọi là cống phẩm (貢品gong pin, tribute), vì vậy loại trà thọ mi chất lượng cao được gọi là cống mi.
[4]Trà Bạch Hào Ngân Châm (白毫银针茶) hay còn gọi tắt là trà Ngân Châm hoặc trà Bạch Hào là loại trà nổi tiếng nhất trong dòng trà trắng (Bạch Trà), là một trong Thập Đại Danh Trà của Trung Hoa. Đây là loại trà không trải qua quá trình Oxy hóa khi chế biến.