Chương 52 Phiên ngoại

Bệnh của Tưởng Tòng Chu trở nặng rất nhanh, ông đã từng vào ICU một lần, sau khi chuyển về phòng bệnh bình thường, ông được truyền thuốc nhưng tình hình càng ngày càng tệ hơn.

Trợ lý Vương đã liên lạc lại với Lục Minh Đồng, nói rằng ông Tưởng muốn gặp cậu lần cuối trước khi đi.

Sau khi cân nhắc mọi việc, Lục Minh Đồng đồng ý đi nhưng yêu cầu Tưởng Tòng Chu không được nhúng tay vào chuyện sau đó, cậu chỉ muốn cùng bạn gái sống một cuộc sống bình yên, không muốn vướng vào bất kỳ tranh chấp nào.

Khi Lục Minh Đồng đến, không có ai khác ở xung quanh, Tưởng Tòng Chu nhờ trợ lý Vương lắc giường bệnh, rất hào hứng nói với Lục Minh Đồng mấy chuyện trên trời dưới đất. Thân thể ông bên dưới lớp quần áo cho bệnh nhân, chỉ còn lại da bọc xương.

Một lúc sau, ông kêu Lục Minh Đồng lấy cho ông một quả cam từ trong túi.

Ông yếu đến nỗi phải vật lộn để bóc một quả cam.

Lục Minh Đồng nhìn thấy thì không đành lòng, nhận lấy quả cam từ tay ông, bóc vỏ đưa cho ông.

Không còn cách giải thích nào khác, cho dù lúc này có một người xa lạ trước mặt, Lục Minh Đồng cũng sẽ động lòng trắc ẩn.

Tưởng Tòng Chu rất kích động khi thấy cảnh này.

Sau khi lâm bệnh, vàng bạc chất đống trước mặt, nhưng ông chưa từng uống một ly nước nào do người thân của mình tự tay rót cho.

Một tuần sau.

Lục Minh Đồng nhận được cuộc gọi từ trợ lý Vương, nói rằng Tưởng Tòng Chu đã bình yên ra đi.

Ông không tiết lộ danh tính của Lục Minh Đồng cho công chúng, cũng không khăng khăng đòi bồi thường cho Lục Minh Đồng trong di chúc của mình.

Chỉ để lại một lá thư.

Lục Minh Đồng đã xé bức thư đó.

Rõ ràng nó được viết tay bởi Tưởng Tòng Chu trong thời gian ông bị bệnh, nét chữ bị bóp méo lung tung.

Chỉ có bảy chữ: Không tai không họa đến công khanh.

Sau khi tra, Lục Minh Đồng phát hiện ra nó được viết bởi Tô Thức, một nhà thơ thời nhà Tống, viết cho con trai mình, nguyên văn là: Ai cũng nuôi con trai để mong thông minh, ta bị thông minh hại cả đời. Chỉ mong con trai mình ngu ngốc và đần độn, không tai không họa đến công khanh (*).

(*) Công khanh: Chỉ quan to, địa vị cao.

E rằng Tưởng Tòng Chu cho rằng mình không xứng với cả sự ân cần của cả bài thơ, nên chỉ lấy bảy chữ cuối cùng chúc phúc cho Lục Minh Đồng.

Lục Minh Đồng đến tham dự đám tang như đã hứa, cùng với Hứa Ngạc Hoa.

Các nhân vật nổi bật đến rồi đi, không ai thèm để ý đến hai mẹ con ở đứng bên trong.

Một cơn mưa mùa thu nổi lên, thời tiết se lạnh.

Hai mẹ con thỉnh thoảng mới được đoàn tụ, nếu không nhờ tang lễ của họ Tưởng, không biết lần gặp này phải chờ đến bao giờ.

Hứa Ngạc Hoa có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng bà chỉ có thể hỏi Lục Minh Đồng bây giờ thế nào, Thẩm Ngư thế nào và hai người họ làm việc cùng nhau ra sao.

Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, từ quan điểm của bà, bà chỉ có thể quan tâm bằng những câu hỏi hời hợt như thế này.

Mà tất cả sự quan tâm, nói tóm lại, chỉ trong bảy từ đó, hoặc thậm chí bảy từ cũng không cần thiết.

Không tai không họa đến công khanh.

Đó là tất cả.

Cát Dao mang thai chín tháng cuối cùng cũng sinh, Thẩm Ngư và Lục Minh Đồng đến thăm.

Bà Cát sinh xong phải chịu đau khổ rất nhiều, cô ấy từng thề sẽ sinh ba đứa con, nhưng bây giờ ngay cả đứa lớn nhất cũng ghét bỏ. Nhìn đứa bé đỏ hỏn đang ngủ ngon lành trên chiếc giường nhỏ bên cạnh: “Bà đây nửa đêm không ngủ được, nó thì ngon rồi, một ngày ngủ hết hai mươi tiếng."

"Cậu ơi nó mới sinh được có một ngày thôi mà.”

"Nếu mà nhét nó vào lại được thì bà đây sẽ bắt nó đến từ đâu về lại đó đi —— cậu nghe lời khuyên của tớ đi, nhất định phải nghĩ kỹ rồi hẵng sinh con, hai ngày nay tớ chịu đủ rồi, quá đủ rồi!"

Chồng cô ấy đứng bên cạnh cười dịu dàng, nói rằng sinh một đứa thôi là đủ rồi.

Kết quả là trong vòng một tháng, bà Cát đã quên mất những lời nhận xét của mình, lại bắt đầu thúc giục Thẩm Ngư kết hôn và sinh con.

Giọng nói trong điện thoại vang lên, Thẩm Ngư cũng nhỏ giọng trả lời: "Sinh con cái gì, bản thân Lục Minh Đồng cũng chỉ là một đứa nhóc."

Lục Minh Đồng ở một bên nghe thấy, đau hết cả lòng mề.

Đến tối dùng hết sức trên người cô, hỏi: "Ai là đứa nhóc?"

Thẩm Ngư khóc lóc van xin: “Là em, là em được chưa.”

Lục Minh Đồng: "Gọi anh trai đi."

Thẩm Ngư nhịn không được nữa, dùng gối đánh cậu, đồ biếи ŧɦái!

Về phần trò chơi do Lục Minh Đồng và Giang Tiều làm, mặc dù họ không giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi, nhưng họ cũng lọt vào top ba.

Nguồn tài chính sau đó và việc thành lập một đội ngũ chuyên nghiệp không suôn sẻ như mong đợi.

Tính tới tính lui, vẫn còn một lỗ hổng về vốn.

Lục Minh Đồng tiết kiệm được từ việc tạo phần mềm cá nhân lúc trước cũng đã được đầu tư vào đó, cậu dự định lúc không gánh nổi nữa sẽ soạn thảo một tài liệu chuyên nghiệp đi nói chuyện với chú của mình.

Nhưng không lâu sau, Giang Tiều nói với cậu rằng lỗ hổng đã được lấp đầy.

Lục Minh Đồng nghĩ rằng Giang Tiều là người mang tiền đầu tư nên cậu cũng không hỏi nhiều, mãi đến khi Lí Khoan tiết lộ sự thật, cậu mới biết Thẩm Ngư đã rút tiền tiết kiệm dành để mua nhà ra.

Cô đã bí mật ký một thỏa thuận với Giang Tiều, yêu cầu Giang Tiều ghi lại tài khoản dưới tên của Lục Minh Đồng.

Lục Minh Đồng khi phát hiện ra đã vô cùng tức giận, cậu về nhà chất vấn Thẩm Ngư: Đây là số tiền em dùng để mua nhà! Nó không phải là một số tiền nhỏ đâu! Khởi nghiệp rất mạo hiểm, em có bao giờ nghĩ rằng số tiền này có thể sẽ không bao giờ lấy lại được không.

Thẩm Ngư vẻ mặt thờ ơ: "Nếu không lấy lại được thì thôi."

". . . " Lục Minh Đồng tức giận giật lấy điện thoại cô đang cầm trên tay, kéo cô từ trên ghế sô pha lên, nghiêm túc nói: "Anh đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy."

"Em cũng nghiêm túc ký hợp đồng với Giang Tiều."

"Em có bị ngốc không thế?"

Có rất nhiều ví dụ vợ chồng cùng nhau khởi nghiệp, sau khi kinh doanh thành công, người đàn ông một là đẩy người phụ nữ ra khỏi công ty, hai là ra ngoài quậy phá, càng không nói đến ——

"Chúng ta thậm chí còn không phải là vợ chồng." Lục Minh Đồng nói.

"Vậy chúng ta kết hôn trước đi."

". . . " Lục Minh Đồng đầy bụng đạo lý, nhưng lại bị mấy chiêu không theo bài của cô làm rối loạn.

Thẩm Ngư cười nói: “Em tin tưởng anh, nếu như khởi nghiệp thất bại, anh vẫn có thể đi làm lập trình viên ở công ty lớn, mấy năm là lên làm chủ được rồi, chẳng mấy mà kiếm lại tiền. ."

"Đây là tiền em để mua nhà mà."

"Em chỉ là muốn có một ngôi nhà cho riêng mình thôi. Bây giờ, em không cần nữa." Cô nghiêm túc nói.

“Trước đây ai từng nói mình chỉ là người đam mê vật chất.” Lục Minh Đồng chọc ngón tay lên trán cô: "Đây là cái mà em gọi là chủ nghĩa thực dụng à?”

“Không cho phép chọc em!” Thẩm Ngư trừng mắt nhìn cậu.

"Em nên cầu nguyện anh không phải là người xấu đi, nếu không anh sẽ lấy tiền rồi chia tay em luôn."

“Anh dám chắc.” Thẩm Ngư tiếp tục trừng mắt.

Tuy nhiên vì chiều cao chênh lệch nên không có khí thế tức giận lắm.

Cô leo lên ghế sofa, thậm chí gác một chân lên tay vịn, cúi đầu nhìn cậu: "Anh dám chia tay, em sẽ gϊếŧ anh.” Cô bị Lục Minh Đồng lây nhiễm, giọng điệu cũng trở nên bạo lực.

“Cẩn thận ngã đấy.” Lục Minh Đồng đi tới ôm lấy cô.

Cô nắm chặt tựa lưng: "Đừng tới đây, còn chưa cãi xong đâu!"

Lục Minh Đồng không nói nhảm với cô, ôm eo cô: "Gϊếŧ anh cũng được." Gϊếŧ trên giường đi.

Sau đó, tiền vẫn được đưa vào, nhưng hợp đồng đã được viết lại, người đứng tên là Thẩm Ngư.

Sau đó nữa, số tiền này trở thành khoản đầu tư thành công duy nhất trong cuộc đời Thẩm Ngư.

Lục Minh Đồng bị ốm.

Cúm, dạ dày, nôn mửa và tiêu chảy.

Lúc cậu bị bệnh, tính tình rất xấu, cần Thẩm Ngư chăm sóc, ở bên cậu một lúc, thậm chí còn phải ôm cậu.

Thẩm Ngư hoài nghi cậu cố ý, còn nói khi còn học cấp ba bị cảm cũng sốt như vậy vẫn im re không nói gì, sao bây giờ lại màu mè như vậy.

Lục Minh Đồng: "Em có ngốc không, lúc đó em không phải bạn gái của anh, anh giả bộ với ai?"

". . . . . ."

Có lý!

Buổi tối, Lục Minh Đồng hạ sốt, cậu uống nửa bát cháo, dựa vào trên sô pha, để Thẩm Ngư tìm cho cậu một quyển sách.

Thẩm Ngư tìm trên giá sách ba lần, cũng không tìm được quyển nào.

Nhưng cậu mặc kệ, cậu nói sách ở trong nhà, đào ba thước cũng phải tìm ra.

Thẩm Ngư lục tung trong vali, nhưng không tìm thấy sách, lại phát hiện ra một thứ không bình thường.

Cô cũng bị cậu lây bệnh, không cần suy nghĩ một giây, trực tiếp cầm hộp nhung chạy vào phòng khách: "Lục Minh Đồng, anh mua nhẫn lúc nào vậy?"

Sắc mặt Lục Minh Đồng càng tệ hơn, là kiểu hận không thể gϊếŧ người.

Rõ ràng cậu đã ốm cả ngày, giờ phút này cũng không biết lấy đâu ra sức lực, đứng dậy khỏi ghế sô pha, giật lấy chiếc hộp từ trong tay cô: "Ai bảo em lục lọi."

"Thật vô lý, anh kêu em giúp anh tìm sách!"

Lục Minh Đồng nhét hộp nhẫn vào khoảng trống giữa tựa lưng và tay vịn của ghế sô pha, lại nằm xuống, đưa tay lên che mắt, không phát ra tiếng động.

Thẩm Ngư: “… Có cần tìm sách nữa không?”

"Không cần!"

Từ sau khi Thẩm Ngư biết Lục Minh Đồng mua nhẫn, cô đã lo lắng hết lần này đến lần khác , bởi vì cô không biết khi nào mình sẽ được cầu hôn.

Cô thừa nhận mình có kỳ vọng, nhưng cũng có chút khó chịu, chỉ sợ đến lúc đó, bất ngờ sẽ giảm đi rất nhiều.

Cô rất trần tục về mặt này, cô vẫn thích hình thức hơn.

Trên thực tế, biết trước Lục Minh Đồng có ý định cầu hôn cũng không ảnh hưởng đến sự kinh ngạc của cô một chút nào——

Lúc dự án tổ chức đám cưới ở nước ngoài lần thứ ba của cô được triển khai.

Khách hàng lần này chọn Úc, sau khi buổi lễ kết thúc và công việc hoàn thành, Nghiêm Đông Đông đề nghị nếu vẫn còn thời gian, hay là đến chỗ em Lục từng học hồi còn ở Úc?

Thẩm Ngư hoàn toàn không nhận ra có điều gì đó không ổn trong lời đề nghị của Nghiêm Đông Đông, bởi vì cô biết Lục Minh Đồng đang ở nhà lúc này, chỉ một tiếng trước, cậu còn gửi một đoạn video ngắn dài 15 giây, nói cậu phải thức cả đêm qua để viết code, mới thức dậy vào chiều nay.

Bước vào khuôn viên trường, đi đến tầng dưới, nơi Lục Minh Đồng thường đến lớp.

Buổi tối đã đến giờ ăn tối, khuôn viên chật ních người, dưới lầu có một ban nhạc hai người, một người chơi guitar điện, người kia vừa chơi vừa hát.

Nghiêm Đông Đông nhìn si mê, nói anh chàng chơi guitar rất đẹp trai, nhìn sống mũi cao, đôi mắt xanh lục và hàng mi vàng đung đưa đi.

Thẩm Ngư bị Nghiêm Đông Đông kéo, không thể đi.

Sau khi hai cậu bé hát một bài hát, nhịp điệu bỗng nhiên thay đổi, họ hát một bài hát tiếng Trung với khẩu âm sai lệch tùm lum:

Xua tan mây đen trên trời đẹp như nhung xanh

Vượt núi vượt núi vì em, chẳng có ý ngắm cảnh

Anh muốn em bị hoàn cảnh đưa đẩy, mỗi suy nghĩ có một giấc mơ mới

Thẩm Ngư nghe xong muốn cười một chút, nghĩ thầm hát kiểu này cũng phù hợp với Nghiêm Đông Đông đấy, đến cả tiếng Trung cũng hát rồi.

Cô quay đầu lại thì thấy Nghiêm Đông Đông đã biến mất.

Cô sững người một lúc, nhìn xung quanh để tìm cô ta.

Chàng trai chơi đàn đột nhiên đi tới, đưa tay về phía cô, dùng tiếng Trung lơ lớ hỏi cô: "Tôi có thể nhảy với cô không?"

Cô hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào, vừa định từ chối thì chàng trai đã nắm tay cô dắt đi.

Thẩm Ngư vội vàng, sợ giẫm phải chân chàng trai, đang nghĩ Nghiêm Đông Đông đã đi đâu.

Bị cậu ta dắt nhảy hai vòng, cô chóng mặt định nói dừng lại.

Nhưng vào lúc này, chàng trai nắm tay cô bỗng nhiên đẩy cô lùi về sau một cái.

Cô lùi lại hai bước, lưng đυ.ng vào ngực ai đó.

Trong cơn hoảng loạn, cô quay đầu lại nói xin lỗi, bỗng cô sững người.

Lục Minh Đồng, người lẽ ra lúc này đang ở nhà ăn hàng và chơi game, lại mặc trang phục trang trọng, trong tay cầm một bó hoa hồng.

Nghiêm Đông Đông đã biến mất, bây giờ lại xuất hiện trở lại, cùng với các nhϊếp ảnh gia đi cùng, những chiếc máy ảnh trên vai đang nghiêm túc làm việc.

Chàng trai vẫn hát: “Tình yêu chỉ là lời nói, anh chỉ nói một lần, em biết anh chỉ thể hiện bằng hành động…”

Lục Minh Đồng, người luôn ghét những nghi thức này, đã quỳ một chân xuống.

Các sinh viên xung quanh vây quanh và hét lớn: "Marry him! Marry him!"

Thẩm Ngư vừa lau nước mắt vừa nghĩ, Lục Minh Đồng, thật quá thô tục.

Sau đó, Thẩm Ngư phát hiện ra hai người hát là bạn học của Lục Minh Đồng đang học ở Úc.

Chỉ biết có mấy bài nào là "Tình ca 1990": "Tình yêu chỉ một từ": "Nhớ nhung là một căn bệnh".

Thẩm Ngư phàn nàn: “… Tại sao cổ lỗ sĩ thế?”

Lục Minh Đồng tự tin nói: "Anh thích."

Sau đó, Thẩm Ngư phát hiện ra chiếc nhẫn trên tay mình không phải là chiếc mình đã tìm thấy vào ngày Lục Minh Đồng bị bệnh.

Bực mình vì giấu không kỹ, cậu đã trả lại và đặt mua cái mới.

Người này quá ngây thơ, thật sự là quá ngây thơ.

-

Thẩm Ngư còn có một câu hỏi không hiểu: Lục Minh Đồng rốt cuộc yêu cô từ lúc nào.

Lục Minh Đồng: "Đó là một câu chuyện dài. Hãy đến đây và anh sẽ kể cho em nghe từ từ." Cậu đặt máy chơi game xuống mỉm cười đầy ẩn ý.

Thẩm Ngư vội vàng chạy mất.

Sau đó, cả hai dành thời gian để đi lấy giấy chứng nhận, chụp một bức ảnh và đăng nó lên story.

Về phần tổ chức tiệc, cứ từ từ.

Thậm chí không tổ chức cũng được, chỉ cần đi du lịch và kết hôn.

Tiết kiệm thời gian, sức lực và tiền bạc, thà hai người cùng nhau đến Siberia để ngắm hồ Baikal, hoặc đến Phần Lan để ngắm cực quang, như thế tốt hơn chứ.

Hai tuần sau, Thẩm Ngư nhận được một lá thư từ nước ngoài.

Được gửi bởi mẹ cô - Diệp Văn Cầm.

Bên trong là một tấm bưu thϊếp có hình cô đã từng đăng lên story, là ngày lấy giấy chứng nhận cô và Lục Minh Đồng kết hôn.

Trong thư chỉ viết ba từ:

‘Phải hạnh phúc’

Thẩm Ngư tìm một cái khung ảnh, đóng khung lại, đặt ở tủ đầu giường, tháo đồng hồ xuống đặt cạnh nhau.

_Chính văn xong_