Thẩm Ngư thường phàn nàn về hệ thống quản lý công việc trong văn phòng với các đồng nghiệp của mình.
Họ đang chuẩn bị cho một đám cưới, nhiệm vụ phải làm có vô số việc lớn bé khác nhau, việc bàn giao nhân sự liên quan vô cùng phức tạp.
Mà phân loại của nó không rõ ràng, quyền cũng không rõ ràng và các chức năng cơ bản như bàn giao nhiệm vụ và thêm ghi chú nhiệm vụ không khả dụng. Điều khó chịu nhất là nó chỉ có phiên bản máy tính mà không có APP. Nếu không phải Đường Thuấn Nghiêu kiên trì, bọn họ đã sớm bỏ cuộc.
Nhân cơ hội này, Thẩm Ngư vừa lúc nhắc lại chuyện cũ thuyết phục anh ta, ngành Internet công nghiệp mới là nơi anh ta nên đến, nếu như không muốn đi thành phố hạng một, có mấy cái công ty Internet vừa nhỏ ở Nam Thành, đầu tư vào chúng không phải là một ý tưởng tồi.
Lục Minh Đồng không ý kiến.
Thẩm Ngư biết cậu không phải người dễ nói như vậy cho nên cũng không thèm khuyên, cúi đầu ăn cơm.
Một chút thức ăn nóng hổi xuống bụng, người như sống lại một chút. Nghĩ nghĩ, cô hỏi cậu: “Cậu ăn chưa?”
“Không ăn.”
Thẩm Ngư ngẩng đầu nhìn cậu.
Cậu thờ ơ đứng dậy, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ—vẫn là chiếc Cassiel quà sinh nhật Thẩm Ngư tặng cậu ba năm trước, hỏi: “Mấy giờ chị về?”
“Khoảng tám giờ rưỡi.”
Cậu đi tới chỗ ngồi của mình, Thẩm Ngư nói: “Mau ăn cơm đi!”
Một năm như vậy việc làm qua đêm ít nhất phải ba bốn lần, Thẩm Ngư đã tổng kết kinh nghiệm, chuẩn bị trước chăn màn, ấm đun nước gấp, túi ngủ các loại có thể dùng đến.
Tám giờ rưỡi, Thẩm Ngư lên đường về khách sạn. Sau khi đến nơi, bọn họ sẽ họp với khách sạn, chờ vật liệu đến, đội xây dựng sẽ vào vị trí, sảnh tiệc sẽ đóng cửa để bắt đầu xây dựng.
Khoảng mười giờ, công việc bắt đầu triển khai theo kế hoạch.
Thẩm Ngư mặc một chiếc áo khoác đen bên ngoài áo yếm, quần jean theo kiểu quần áo lao động, đội mũ cứng, cô chỉ đạo các bộ phận di chuyển vật liệu, di chuyển không gian, trải vải bảo vệ…
Với tư cách là trợ lý của cô, Lục Minh Đồng đương nhiên phải đi với tư cách là người giám sát.
Nói thật, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Thẩm Ngư như vậy, thoạt nhìn gầy hơn bất kỳ ai có mặt ở đây, nhưng lại có thể chỉ huy một đám người lớn một cách có trật tự.
Đối với ngành mà Thẩm Ngư lựa chọn, Lục Minh Đồng không có thái độ tích cực lắm, bản thân cậu ghét tất cả những nghi lễ kỳ quặc và tất cả những động chạm do bị xúi giục giả tạo, cậu cũng không hiểu rằng mối quan hệ rõ ràng là chuyện giữa hai người lại vì sao phải công khai cho cả thế giới.
Cậu đến đây hoàn toàn là vì Thẩm Ngư làm việc, đối với nội dung công việc của cậu thì lại không quan tâm lắm, nhưng cậu lại thích vẻ nhiệt tình, chuyên chú của cô.
Trong chiếc túi vải lớn mà Thẩm Ngư mang tới, Lục Minh Đồng tìm thấy chiếc ấm gấp của cô.
Cậu đổ một chai nước tinh khiết vào đó, tìm một ổ cắm trống ở góc phòng tiệc và kết nối nó với nguồn điện. Khoanh tay đứng dựa vào tường, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Thẩm Ngư.
Đợi nước sôi, cô lục trong túi vải, ngoài chiếc cốc giữ nhiệt còn có một lọ thủy tinh đầy ắp có đề chữ “Lười ươi”.
Lục Minh Đồng trong lòng cười nhạo phong cách uống nước kiểu trung niên của cô.
Thẩm Ngư cầm bản thiết kế, kiểm tra xem có sai sót hay thiếu sót gì không.
Có người đẩy khuỷu tay cô bảo ấm nước sôi bốc hơi rồi.
Vừa rồi cô thường xuyên nói to, cổ họng khô ngứa, thật sự thiếu một ngụm nước ấm để làm ẩm cổ họng, vì vậy cô không từ chối, cầm lấy thổi thử nhiệt độ nước, phát hiện nước cũng không nóng lắm, hiển nhiên là Lục Minh Đồng hạ nhiệt nước rồi.
“Có gì muốn nói?” Lục Minh Đồng chú ý tới Thẩm Ngư đang liếc nhìn mình.
“Tôi đang nghĩ, dựa theo hiện tại tiến độ, hẳn là đúng hạn hoàn thành, cậu trở về nghỉ ngơi đi, tôi ở chỗ này xem.”
“Tôi kéo chân sau chị hả?”
“Trước khi cậu nói cái này thì tôi còn chưa nghĩ tới nữa.”
Lục Minh Đồng nhận lấy nắp cốc rỗng từ tay cô và rót thêm nửa cốc vào đó.
Thẩm Ngư thấy trên mặt cậu lộ rõ
vẻ không vui, nhưng lại có vẻ hào phóng không muốn so đo với cô, rất muốn cười nói: “Cậu đang mắng tôi trong lòng đấy à?”
Lục Minh Đồng liếc nhìn cô: “Mắng chị là nhẹ đấy.” Giọng điệu rất cân bằng, giữa mập mờ và thẳng thắn.
Thẩm Ngư chỉ còn cách quay mặt đi, uống nước rồi giả vờ như không nghe thấy.
Tình cờ có người đến tìm cô và cứu cô đúng lúc Lục Minh Đồng đang hài hước đánh giá cô.
Đám cưới này theo phong cách lãng mạn kiểu cổ điển, địa điểm tổ chức phải dựng đình, rạp, cầu gỗ chín khúc, hoa đào mùa xuân, ánh đèn chập chờn như hư không, tất cả đều rất rườm rà.
Từ nửa đêm tới sáng, người bắt đầu uể oải, khó chịu.
Thẩm Ngư ngồi ở ghế gấp, hai mắt sắp nhắm lại.
Lục Minh Đồng ở bên cạnh nhìn lướt qua, không nói một lời liền mang theo túi ngủ.
“Không cần…” Thẩm Ngư ngáp một cái.
Lục Minh Đồng mở túi ngủ ra, đẩy cô vào ngủ một hồi: “Nếu có người tìm chị, tôi sẽ gọi chị dậy.”
Có sự đảm bảo này, Thẩm Ngư hơi giãy giụa, cởi giày chui vào trong túi ngủ. Cô tháo dây buộc tóc và đeo vào cổ tay, vuốt lại tóc rồi nhắm mắt lại.
Lục Minh Đồng ngồi trên ghế gấp mà cô vừa ngồi, liếc nhìn cô rồi đột nhiên đưa tay ra.
Cô cảm nhận được cơn gió do cánh tay cậu mang đến, theo bản năng quay đầu trốn, hai mắt mở ra, mi mắt run rẩy.
Bàn tay chạm vào mắt kính của cô, Lục Minh Đồng dừng một chút, tháo ra cho cô: “Đeo cái này làm sao ngủ được?”
Thẩm Ngư xấu hổ quay đầu đi chỗ khác.
Cô buồn ngủ vô cùng, trước khi sắp bị cơn buồn ngủ lấn át, cô lẩm bẩm nói: “Nhất định phải gọi tôi đấy.”
Lục Minh Đồng cảm thấy buồn cười: “Nhớ rồi.”
Cậu chống khuỷu tay lên đầu gối, dùng ngón tay véo gọng kính rồi xoay kính một vòng, từ góc nhìn của cậu, cô quay đầu sang một bên, chỉ để lộ nốt ruồi ở khóe mắt trái.
Có rất nhiều tiếng ồn ào xung quanh, nhưng góc của họ lại yên tĩnh lạ thường.
Lục Minh Đồng cất kính, cho vào túi áo khoác, chọn tư thế ngồi khoanh tay, dựa lưng vào tường thả lỏng cơ thể. Ánh mắt của cậu luôn dán chặt vào Thẩm Ngư.
Cũng không biết đã qua bao lâu, nhìn thấy trước mặt có người giống như là tới tìm Thẩm Ngư, cậu lập tức đứng dậy đón lấy, chặn người cách mấy mét.
Người này tới hỏi về đồ ăn tối, Lục Minh Đồng đáp ứng, quay người đi tới chỗ một nhân viên cũ hỏi trước đây thường gọi đồ chỗ nào.
“Thẩm Ngư hẳn là đã liên lạc với quán ăn, cậu chỉ cần gọi điện thoại giục một chút là được.”
Lục Minh Đồng đã xem qua bản ghi nhớ chi tiết mà Thẩm Ngư đã chia sẻ với trợ lý của cô trước đó, và quả nhiên, cậu đã nhìn thấy tên và số điện thoại của quán ăn trong mục "Bữa ăn đêm".
Cậu gọi điện thì người bên kia nói đồ ăn đã sẵn sàng, vì vậy Lục Minh Đồng đã yêu cầu họ mang đến ngay bây giờ.
Quán ăn cách khách sạn không xa, ông chủ cùng nhân viên bán hàng đích thân tới đưa đồ ăn, không đến nửa giờ đã tới nơi.
Lục Minh Đồng cho đội xây dựng nghỉ bốn mươi phút, để đội xây dựng ăn tối, thả lỏng cơ xương.
Sau khi đội xây dựng dùng bữa xong, họ tiếp tục làm việc.
Lục Minh Đồng để lại cho Thẩm Ngư một phần, cậu không nỡ đánh thức cô dậy.
Tại thời điểm này, phần nền và cột chống của công trình cơ bản đã hoàn thành, sau này còn phải thêm thắt các chi tiết trong bản vẽ, lúc đó cô vội lắm. Thà bây giờ để cô ngủ thêm được bao nhiêu thì ngủ.
Hai mươi phút sau, có người đến, yêu cầu Thẩm Ngư kiểm tra tổng thể giàn giáo.
Chuyện này Lục Minh Đồng không làm được nên đành phải đánh thức Thẩm Ngư.
Thẩm Ngư ngồi dậy, ngáp một cái, hỏi Lục Minh Đồng mấy giờ rồi.
“Mới hơn ba giờ.” Lục Minh Đồng dùng khăn giấy lau kính rồi đưa cho cô.
“Tôi ngủ lâu như vậy sao?” Thẩm Ngư đeo kính vào, vội vàng đứng dậy: “Bữa tối…”
“Họ đã ăn rồi.”
Thẩm Ngư có chút nhẹ nhõm. Tạm thời cô không có thời gian để ăn bữa ăn mà Lục Minh Đồng để lại cho cô vì phải kiểm tra và nghiệm thu giai đoạn đầu công việc của đội xây dựng.
Sau khi xác nhận không có sai sót gì mới tiếp tục trang trí.
Không có hoa anh đào vào thời điểm này, và cũng không thể ngắt cành hoa hay là đem cái cành mảnh mai đó đến đây được. Hoa anh đào được sử dụng đều là hoa giả, làm bằng chất liệu PU, được các nghệ nhân hợp tác với studio nhiều năm làm, gần như có thể làm giả được.
Đầu tiên trang trí trần nhà bằng lụa mỏng, sau đó trang trí bằng những bó hoa anh đào, cuối cùng là lắp đèn l*иg.
Đây là phần phức tạp nhất trong việc sắp xếp toàn cảnh.
Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh dựng lên một cái thang, Thẩm Ngư dặn dò từng người bọn họ chú ý an toàn.
Cô bận rộn tới nỗi không có thời gian rảnh.
Hộp cơm đã nguội, Lục Minh Đồng nói cậu sẽ tìm một chiếc lò vi sóng ở đây, hâm nóng lại rồi ăn. Cô không chịu, mở chiếc đũa tiện lợi ăn vài miếng cơm, cất hộp cơm đi làm tiếp.
Lần chuẩn bị này mất trọn vẹn hai tiếng đồng hồ, ngoài cửa sổ trời đã bắt đầu sáng.
Tuy nhiên, lúc này đã xảy ra một chút tai nạn - một công nhân đang leo thang đã giẫm phải hụt bị té xuống, may mắn không bị thương nhưng đã làm nát một phần đèn l*иg.
L*иg đèn được làm bằng giấy dán bên ngoài khung nan tre, tuy mỏng manh nhưng những vụ trước hư hỏng không nặng nên lần này không còn nhiều cái dư.
Thẩm Ngư sốt ruột không thôi, bảy giờ đội studio sẽ đến sắp xếp bàn ghế, hoa đặt từ nhà cung cấp cũng sẽ đến, người cắm hoa sẽ đến bày trí hoa ở vòng cổng và các khu đánh dấu.
Toàn bộ công việc đều đã được lên lịch sẵn, nếu chậm trễ một phân đoạn sẽ dẫn đến chậm trễ cả đám.
Lục Minh Đồng nhớ tới trong nhà kho còn có vài cái, liền hỏi Thẩm Ngư: “Kho hàng mấy giờ mở cửa?”
“Chín giờ.”
“Nhờ Đường tổng gọi điện thoại tới kho hàng, hiện tại tôi lái xe tới lấy.”
Trước đây thường xuyên thiếu nguyên vật liệu, trưởng kho không thể ở lại 24/24 nên phải cho trưởng dự án mượn chìa khóa trước, trưởng dự án không có thời gian thì cử người khác đến thay lấy chìa khóa. Kết quả của việc qua tay nhiều người như vậy là sau này khi làm kế toán hàng quý, hàng tồn kho thực tế khác xa với số liệu ghi chép, làm cho sổ sách thêm lung tung. Ngoài ra, một số mặt hàng đã bị mất hoặc hư hỏng cũng không thể tìm thấy người chịu trách nhiệm.
Đường Thuấn Nghiêu đặc biệt cải tiến hệ thống quản lý vì mục đích này, cho phép mỗi nhóm dự án có thể ước tính trước vật liệu và chuyển chúng ra khỏi kho cùng một lúc, bất kỳ ai không ở bộ phận kho đều không được phép mượn chìa khóa kho.
Thẩm Ngư không muốn vì cô mà Đường Thuấn Nghiêu phải phá lệ.
Cô là nhân viên cũ của Đường Thuấn Nghiêu, hai người còn có quan hệ bạn cùng trường, cô không muốn mọi người nghĩ rằng mình dựa dẫm và coi thường quy tắc.
Cô phân tích cái lợi hại của quan hệ cho Lục Minh Đồng nghe, trong lòng lại cảm thấy suy sụp.
Bình thường có lẽ không dễ mất bình tĩnh như vậy, nhưng cô thật sự mệt mỏi, cả ngày đau bụng, buổi tối chỉ chợp mắt được một tiếng, ngoài ra còn phải phối hợp chụp ảnh, chủ trì buổi lễ, trang điểm sau đám cưới, mãi đến khi chiều đám cưới kết thúc mới được nghỉ.
Cô khoanh tay, đôi mắt đen láy và khuôn mặt tái nhợt, trông còn tệ hơn cả chiếc đèn l*иg giấy này.
Lục Minh Đồng nhìn cô một lúc, sau đó nghiêng người kiểm tra những chiếc đèn l*иg bị hỏng trên mặt đất, chúng đã bị hỏng hoàn toàn, thực sự không thể sửa chữa.
Cậu tìm một chiếc hoàn chỉnh khác rồi đi tới, dùng điện thoại di động chụp ảnh, hỏi Thẩm Ngư mượn chìa khóa xe, bảo cô bảo đội tiếp tục treo những chiếc khác lên trước, chừa chỗ trống để cậu nghĩ biện pháp tìm.
Thẩm Ngư nghi hoặc đưa chìa khóa: “Trời còn chưa sáng, sao nghĩ ra biện pháp…”
Lục Minh Đồng chỉ nói "phải thử trước đã" rồi rời đi.
Thẩm Ngư đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất, nếu Lục Minh Đồng không quay lại trước tám giờ, cô chỉ có thể làm phiền Đường Thuấn Nghiêu rồi sẽ tự kiểm điểm bản thân trong cuộc họp sau.
Cô điều chỉnh lại cảm xúc của mình và chỉ đạo đội đoàn tiếp tục.
Trời sáng rõ, đến gần bảy giờ rưỡi, Lục Minh Đồng gọi điện thoại bảo Thẩm Ngư nhờ người xuống bãi đậu xe ở tầng một giúp lấy đèn l*иg.
Công việc trang trí ở đây đã hoàn thành, các thành viên khác trong đoàn cũng đã đến để sắp xếp bàn ghế, thẻ bàn, các vật dụng trang trí nhỏ,....
Thẩm Ngư một mình xuống lầu lấy.
Ở tầng một, cô nhìn thấy Lục Minh Đồng đang đứng cạnh chiếc rương.
Thẩm Ngư đi tới, tự hỏi cậu có phép thần thông nào hay không mà thực sự làm ra được đèn l*иg.
Lục Minh Đồng đứng ở trước mặt cô: “Chị cam đoan coi như nợ tôi ân tình, tôi sẽ đưa đèn l*иg cho chị.”
“....Cậu đây là nhân cháy nhà đi hôi của.”
“Ngay từ đầu tôi đã không phải là người tốt.” Lục Minh Đồng cười cười, khuôn mặt trắng nõn lấm tấm mồ hôi, ngọn tóc cũng ướt sũng, nhìn như người bị vớt lên từ trong nước, nhưng mặt mày lại như được tẩy rửa mà sáng hẳn lên.
với sự việc năm đó, cô tức giận hung bạo đến mức ước gì có thể kéo mọi người cùng chết với mình.
Người mà cậu nhớ nhung, người mà cậu theo đuổi nhiều năm, người cậu không dám phạm sai lầm, người mà cậu không ngại đày ải bản thân vì mọi chuyện.
Người cậu đặt ở đầu quả tim, quay đầu nhịn giận vì một tên đàn ông khác.
Vừa rồi khi bác sĩ chọc tĩnh mạch trên mu bàn tay của cô, cậu đã phải ngoảnh mặt đi vì không nỡ nhìn.
Cậu vừa mới giúp cô khỏi bệnh, bản thân cô cũng chưa khỏi bệnh mà đi hầu bệnh cho người khác!
Lục Minh Đồng bực mình đến mức không thể ở lại thêm được nữa, trước khi rời đi còn nói: “... Chị đừng có không tin, tôi thật sự dám bóp chết chị.”
tôi có cơ hội chia rẽ hai người.”
Ngừng một chút, cuối cùng cậu nói: “... Lúc chị kết hôn, tôi sẽ từ chức.”
“Lục Minh Đồng…” Cô hiểu, đây là muốn nói với cô đừng dùng lời lẽ cay nghiệt đuổi cậu đi, chỉ cần cô tìm được người giao phó cả đời, cậu sẽ tự động rời đi.
Cậu buộc cô phải hành xử độc ác, đưa con dao sắc nhọn vào tay cô và nói với cô rằng chỉ có cô mới có quyền làm tổn thương cậu, và cậu sẽ không bao giờ đánh trả.
Lục Minh Đồng, cậu thực sự không đau sao?
Nghe vậy, Lục Minh Đồng quay lại nhìn cô.
Ánh đèn lặng lẽ chiếu lên mặt cô, lộ ra ngũ quan mềm mại, lông mày thanh tú, khóe mắt còn có nốt ruồi nước mắt luôn khiến lòng cậu rung động.
So với vô cớ mà chết, chi bằng chết dưới tay chị.
Cậu nghĩ vậy nhưng không nói ra. Chỉ liếc nhìn một cái, cậu thu hồi ánh mắt, đứng dậy đi về phía cửa, đóng cửa lại cho cô.