Chương 34 Ôm Em Trong Vực Sâu (02)

Thẩm Ngư và Lục Minh Đồng trò chuyện không ngừng trên đường đi, lúc quay trở lại cổng khu dân cư, cô gặp Thẩm Kế Thanh đang tập tễnh bước tới.

Nhìn thấy Thẩm Ngư, Thẩm Kế Thanh mới thả lỏng vẻ mặt lo lắng: “Điện thoại của con không gọi được…”

Điện thoại của Thẩm Ngư bị Lục Minh Đồng gọi tới, trên đường đi cô nghe thấy tiếng bíp gọi đến, nhưng cô mặc kệ.

Cô chào Lục Minh Đồng qua điện thoại, cúp điện thoại trước.

Trong gió lạnh hồi lâu sau, Thẩm Ngư cũng không còn tức giận như trước nữa, liếc mắt nhìn Thẩm Kế Thanh: “Con nói ba đi nghỉ ngơi, ba còn ra ngoài làm gì?”

Thẩm Kế Thanh lúng túng cười, chỉ nói rằng bên ngoài trời lạnh, mau nhanh chóng vào trong nhà đi. Ông thật sự lo lắng Thẩm Ngư đi ra ngoài lâu như vậy vẫn không nói một tiếng, sợ mấy tên lông bông lợi dụng đêm giao thừa ra ngoài làm chuyện xấu, quanh khu này đã xảy ra một hai chuyện như vậy trước đây rồi.

Do vết thương chưa lành nên Thẩm Kế Thanh đi rất chậm, ông thấy Thẩm Ngư phải dừng lại liên tục để chờ mình nên hơi ngại, ông đưa chìa khóa tính để cô đi trước, ông sẽ đi chậm theo phía sau cô.

Thẩm Ngư đút hai tay vào túi quần, không cầm lấy.

Ông nghiến răng bước nhanh hơn, Thẩm Ngư lập tức quay đầu nhìn ông: “Đi không nhanh được thì cũng đừng có cố.”

Tâm trạng của Thẩm Kế Khanh không thể bình tĩnh nổi, những lời của Thẩm Ngư khiến khuôn mặt và trái tim ông nóng bừng lên.

Cô nên hận ông, không quan tâm tới ông cũng là chuyện bình thường thôi, nhưng cô vẫn tôn trọng bản tính của mình, vẫn lựa chọn bao dung tất cả.

Mãi đến hơn mười giờ sáng ngày hôm sau Thẩm Ngư mới tỉnh lại vì tối qua mất ngủ, tin nhắn chúc mừng năm mới gửi đến không ngừng.

Lúc hai giờ sáng, cô nhìn thấy một bài đăng mới trên Story, đó là bài đăng của Diệp Văn Cầm, một bức ảnh chụp chung với Tần Chính Tùng và những người hàng xóm gần đó. Trên chiếc bàn dài bày các món ăn, mọi người ngồi hai bên cười trước ống kính, hình ảnh và caption kèm theo tràn đầy bầu không khí hòa thuận vui vẻ.

Không hiểu sao Thẩm Ngư bị bức ảnh đâm vào lòng, di chuột thật lâu sau đó bấm like một cái, dùng dấu ngã vui vẻ comment "Chúc mừng mẹ năm mới vui vẻ".

Sau khi rửa mặt, cô nghe thấy tiếng động trong bếp.

Thẩm Kế Thanh mặc một chiếc áo len kim tuyến dày màu xám thạch anh, đang đứng trước bếp nấu mì.

Thẩm Ngư ngăn cản ông: “Để con làm không được à?”

Thẩm Kế Thanh cười nói: "Chỉ là nấu mì thôi mà, không sao đâu."

Thẩm Ngư nghe giọng ông cũng biết ông luôn cảm thấy có lỗi, mặc dù trong lòng cô rất oán hận Thẩm Kế Thanh, nhưng dù sao cô cũng không nỡ nhìn người trước mặt mình là ba mình mà lại phải hạ mi rũ mắt khúm núm.

Hai bát hải sản đầy mì trứng, rau và trứng được bưng ra để lên bàn.

Thẩm Ngư thay bộ đồ ngủ ngồi ở đó, vừa dùng đũa gắp vừa nghĩ trước đây Diệp Văn Cầm luôn bận rộn công việc, buổi sáng Thẩm Kế Thanh sẽ nấu mì cho cô, ăn xong sẽ cùng cô đi ra ngoài. Một người đi học và một người đi làm.

Một ký ức dài và ấm áp như vậy khiến cô bất giác cau mày, ngay giây sau cô đã loại bỏ nó khỏi tâm trí mình.

Thẩm Kế Thanh nhai nuốt rất chậm, cảm giác thèm ăn của ông cũng kém đi trong thời gian hồi phục sau phẫu thuật, chỉ mới ăn được một phần ba bát mì.

Ông lấy một tờ giấy trong hộp khăn giấy ra để lau mắt kính, lại không đeo vào, chỉ nhìn Thẩm Ngư như vậy, giọng điệu thận trọng nói: “Tiểu Ngư, ba đã nghĩ suốt cả đêm, ba có vài câu muốn nói với con."

Thẩm Ngư dừng đũa một chút, rồi lại tiếp tục động tác.

Thẩm Kế Thanh nói: "Ba đã sống trong vũng lầy cả đời, nếu đêm qua con không thức tỉnh ba bằng những lời mắng đó, ba sợ rằng ba vẫn cảm thấy mình đang chuộc tội khi trốn ở Thành Ấn suốt bảy tám năm rồi, những chuyện này ba cũng không thể giải thích rõ ràng ngay được... Thôi, tạm gác lại, ba nói một chút chuyện giữa con và Tiểu Lục."

Thẩm Ngư dùng đũa vặn xoắn mì, chậm rãi nhét vào trong miệng: “Không cần nói nặng lời, con nghe chê bai đã quá đủ rồi, không cần thêm lời của ba đâu…”

“Nghe ba này.” Thẩm Kế Thanh hiếm khi không bị cô cắt ngang: “Khi còn nhỏ, ba muốn học khoa văn, lên đại học sẽ học văn học, nhưng ông nội lại từ chối, nói khoa học dễ kiếm việc làm hơn, vì vậy ba đi nghiên cứu khoa học, sau này được người giới thiệu, quen biết mẹ con, cảm thấy mọi mặt điều kiện đều phù hợp nên ổn định cuộc sống, thuận theo dòng đời, chưa từng tranh giành điều gì. Chỉ có một lần ba nóng nảy làm tổn thương con và mẹ con ."

Thẩm Ngư nghe những lời của Thẩm Kế Thanh, giọng điệu của ông chân thành hơn nhiều so với đêm qua, không có những câu "vô nghĩa" và "con không hiểu" sáo rỗng, điều này khiến cho sự phản kháng của cô không còn mạnh mẽ như hôm qua nữa.

Thẩm Kế Thanh: "Ba đã suy nghĩ về điều đó cả đêm và ba muốn nói với con. Nếu con thực sự quyết định rồi, con cũng có thể thử với Tiểu Lục."

"...Đừng dùng những lời này để thuyết phục con."

"Tại sao ba phải thuyết phục con? Ba cũng không phải là mấu chốt, mẹ con có buông tha hay không mới là quan trọng nhất, hiện tại khó xử của con là do ba gây ra, ba chắc chắn sẽ ủng hộ con.”

Thẩm Ngư im lặng.

Cô không nói ra rằng thật ra không phải tất cả mọi thứ đều là vô nghĩa.

"Nếu con đã đưa ra quyết định, đừng do dự. Nếu con không muốn làm tổn thương ai, thì cuối cùng, tất cả mọi người đều sẽ bị tổn thương. Đừng để trách nhiệm cản trở con. Ngay từ đầu, con đã không có lỗi."

"Nói thì dễ dàng quá. . . Con không quan tâm ý kiến

của ba, chẳng lẽ cũng không quan tâm ý kiến của mẹ được à?"

"Có một số việc không thể muốn hết được, tùy con muốn gì. Ba nói khó nghe chút, bất kể là ba hay mẹ con, hay là Hứa Ngạc Hoa, đều lớn tuổi hơn con, trăm năm sau cũng trở về với cát bụi hết, ân oán giữa ba người chúng ta, chúng ta sẽ để tới khi xuống dưới đất rồi sẽ giải quyết , chỉ còn mình con ở lại trên thế gian này thôi. Đến lúc đó con không còn người thân nào cả, ai sẽ ở bên con? Ba là một ba thất bại, là ba nợ con, cả đời này cũng không thể bù đắp nổi, ba tình nguyện ủng hộ chuyện con yêu người ta, người sẽ yêu con và che chở cho con." Thẩm Kế Khanh nói liên tục cho đến khi kết thúc câu, cuối cùng ông thở dài, cầm chiếc kính trên bàn và đeo lên.

Ông từ từ đứng dậy rót nước uống thuốc.

Thẩm Ngư đột nhiên ăn không ngon nữa, bỗng cô nghĩ tới tấm ảnh trên story vào buổi sáng kia.

Cô không thể ăn nổi miếng mì cuối cùng còn sót lại, cuối cùng tất cả được hòa tan vào nước súp ấm áp.

Chuyến thăm thứ sáu của Thẩm Ngư đến Nam Thành.

Vết thương của Thẩm Kế Thanh gần như đã lành hẳn, tự làm gì đó ăn cũng không còn khó khăn nữa, dì giúp việc bán thời gian cũng đi làm trở lại, nếu ông vẫn không tự lo được thì có thể gọi người đến giúp đỡ.

Trước khi đi, Thẩm Kế Thanh nhờ Thẩm Ngư nhắn lại cho ông nội một tin, sau khi ông hồi phục sẽ trở lại Nam Thành để cùng ông nội đi bên nhau một quãng thời gian.

Sau khi Thẩm Ngư tiếp tục công việc, cô chuyên tâm vào kế hoạch sắp tới sẽ đổ bộ vào ngày mười tám tháng giêng âm lịch.

Sau khi trải qua sự hỗn loạn do tạm thời thay đổi địa điểm trong giai đoạn đầu, cuối cùng cũng được xử lý dứt điểm.

Bởi vì địa điểm là của tư nhân, đội đầu bếp cũng chưa từng làm việc cùng nhau, sợ có thể xảy ra vấn đề, trước hôn lễ Thẩm Ngư dẫn theo mấy đồng nghiệp trong đội đến đó, liên lạc với nhân viên quản lý tại đây, kiểm tra chi tiết.

Chắc là các cấp trên đã nhắc nhở trước, nhân viên quản lý rất phối hợp, còn chủ động cung cấp một vài kiến nghị. Ví dụ như cô dâu chú rể sẽ bước vào địa điểm như thế nào, người thân, bạn bè và phù dâu sẽ mặc trang phục màu gì, ánh sáng và khung cảnh như thế nào là phù hợp nhất cho nhà thờ kính. Thậm chí còn giới thiệu chi tiết một vài nhãn hiệu rượu vang đỏ cho tiệc cưới, được hợp tác với trang viên, với chất lượng cao và giá thấp.

Cuộc họp buổi tối kết thúc, theo lời hứa, Thẩm Ngư dẫn theo cấp dưới tham quan trang viên.

Nghiêm Đông Đông, người chỉ quan tâm đến trang điểm, hôm nay cũng xuất hiện, hoàn toàn là để lấy lòng Thẩm Ngư, để thỏa mãn tâm tư riêng của bản thân, bởi vì cô ta chưa bao giờ đến một nơi xa hoa như vậy.

Nghiêm Đông Đông vừa đi vừa chụp ảnh, đi theo Thẩm Ngư qua lối đi dạo ở một bên của tòa nhà chính, thoáng thấy hai bóng người bất ngờ lướt qua trong ống kính điện thoại di động của cô ta, một nam một nữ bước vào cổng khác của khu nhà phụ.

Cô ta sửng sốt, bước chân dừng lại, đang định nói với Thẩm Ngư thì phát hiện bước chân của cô cũng dừng lại.

Rõ ràng, cô cũng nhìn thấy họ.

Vậy thì chắc chắn là mình không nhìn nhầm rồi, người đàn ông trong hai người kia là Lục Minh Đồng đã lâu không gặp.

Anh mặc một bộ âu phục màu xám đậm, đi đôi giày da đen không dính bụi vào chân, áo khoác len màu đen, dáng người cao gầy mặc bộ lễ phục này lộ ra phong thái tuấn tú cấm dục.

Người phụ nữ đi cùng anh có mái tóc đen và đôi môi đỏ, cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh ô liu cực kỳ bắt mắt bên dưới chiếc áo khoác đen cùng màu, đôi giày cao gót của cô ấy như lướt gió trên mỗi bước đi.

Người sau bước vào nắm tay người trước.

Từ góc độ của những người ngoài cuộc không quen biết họ, mặc dù có sự chênh lệch tuổi tác rõ ràng giữa hai người, nhưng cảm giác nhìn thôi cũng là cảnh đẹp ý vui, tóm lại, rất xứng với câu “Kim Đồng Ngọc Nữ”.

Nghiêm Đông Đông có hơi sững sờ, rất lâu sau mới nhìn vẻ mặt của Thẩm Ngư.

Trên mặt Thẩm Ngư không có biểu cảm gì, chỉ là thúc giục mọi người đi nhanh một chút, trời sắp tối rồi.

Họ lên một chiếc xe van của công ty do một nhϊếp ảnh gia nam lái theo sau họ.

Sau khi lên xe, Thẩm Ngư chọn chỗ ngồi ở hàng cuối cùng, không tham gia tám chuyện với những đồng nghiệp khác.

Nghiêm Đông Đông nhìn vẻ mặt của cô, thận trọng hỏi: "Chị Thẩm Ngư?"

“Mệt quá, tôi ngủ một lát, khi nào đến thì gọi tôi dậy.” Thẩm Ngư tháo kính ra cầm trên tay, khoanh tay, tựa đầu vào cửa sổ thủy tinh, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau khi trở lại công ty, Thẩm Ngư thúc giục người phụ trách kế hoạch so sánh kết quả của cuộc họp hôm nay với kế hoạch hoạch định trước đó để sắp xếp hành trình và sổ tay thực hiện cho ngày cưới, đồng thời yêu cầu phải nộp lại trước khi đi làm vào ngày mai.

Người lập kế hoạch nhận nhiệm vụ và tan làm trước.

Lúc này Thẩm Ngư không còn việc gì làm, nhưng vẫn là ở lại đến chín giờ tối mới rời đi.

Tiểu Vũ ở chung nhà đã báo trước với cô, tối nay cô ấy qua nhà bạn trai ngủ.

Thẩm Ngư lái xe trên đường, không biết vì sao không muốn quay lại căn nhà cho thuê trống trải đó, tạm thời chuyển hướng, đi đến đường Thanh Thủy.

Lí Khoan mở cửa cho cô, cậu ta rất bất ngờ trước việc đến thăm đột ngột của cô.

Thẩm Ngư đưa cho cậu ta một ít đồ ăn vặt mua ở siêu thị đầu ngõ, nhìn vào trong phòng, đúng thật, ngoại trừ Lục Minh Đồng, tất cả những người khác đều ở đó.

Đương nhiên, Lí Khoan biết Thẩm Ngư không thể đến đây vì cậu ta rồi, cậu ta cười nói với cô: “Hôm nay Lục Minh Đồng có việc bận nên không qua đây."

"Có nói gì không?"

"Không."

Thẩm Ngư “ừm” một tiếng, nhận lấy chai nước từ trong tay Lý Khoan, uống mấy hớp rồi nhìn máy tính của cậu ta: “Tiến độ thế nào rồi?”

"Không có việc gì, lối chơi cốt lõi cùng chức năng cơ bản đã hoàn thành, còn lại là công việc phụ thôi, còn phải xem tạo hình và lời giới thiệu. Chắc chắn phải xong trong nửa đầu năm nay, để kịp đi dự thi."

Dương Đào dựa vào ghế sofa, đặt laptop lên đùi đeo tai nghe, chỉ tập trung vào gõ phím, tạo ra những âm thanh lạch cạch, cô gái họa sĩ Tống Ấu Thanh, người hiếm khi nói chuyện, cũng đang vẽ bằng tablet.

Quạt của máy tính lớn chạy hết tốc lực, mọi người đều đang tập trung, trên khuôn mặt căng thẳng của họ đều hiện rõ cảm giác căng thẳng, Thẩm Ngư cảm thấy chuyến đến thăm của mình có vẻ đã quấy rầy người ta nên đứng dậy chào tạm biệt.

Lí Khoan: "Khi nào Lục Minh Đồng đến, tôi sẽ nói với cậu ấy cô đã tới đây."

“Không cần,” Thẩm Ngư cười nói: “Tôi chỉ tới an ủi mọi người mà thôi.”

Trên đường trở về bằng ô tô, Thẩm Ngư rất khó chịu, nên cô đã gọi cho Cát Dao.

Cô kể rõ mọi chuyện: "Em ấy có một người bạn học cấp ba, cô bé có tỏ tình với em ấy rồi, tớ nghĩ cũng không có gì sai cả, hôm nay, tớ nhìn thấy một người phụ nữ lạ, rõ ràng chỉ là quen biết thường thôi nhưng tớ rất lo lắng."

Cát Dao hỏi sự khác biệt giữa hai người là gì.

Thẩm Ngư miêu tả khách quan những gì mình nhìn thấy.

Cát Dao nói: "Bởi vì bạn học cấp ba của em ấy chỉ là một cô gái cùng tuổi với em ấy, còn các cô gái khác thì khác, cho dù bao nhiêu tuổi thì vẫn lớn hơn Lục Minh Đồng, phải không? Điều cậu quan tâm là rốt cuộc Lục Minh Đồng chỉ thích một mình cậu là “chị”, hay là “chị” nào cũng đều nằm trong phạm vi bắn tỉa của em ấy. Đau lòng không, có người cạnh tranh rồi chứ gì?"

"..."

"Ai bảo cậu cứ do dự cơ. Để cậu ghen cho biết mặt."

"Tớ không ghen..."

“Vịt chết cứng miệng.” Cát Dao nói chắc như đinh đóng cột, khiến cô cảm thấy chột dạ không thể phản bác: “Cô Thẩm, đừng dây dưa, nữa cứ hưởng thụ đi.”

Sau khi màn đêm buông xuống, đường thông thoáng, Thẩm Ngư mở cửa kính xe ra đón gió.

Cô chỉ có một cảm giác, những gì Thẩm Kế Thanh đã nói trước đây, những bức ảnh mà Diệp Văn Cầm đã gửi, và cảnh tượng mà cô nhìn thấy hôm nay, tất cả đều khuyến khích cô nhảy xuống.

Có sự khác biệt nào giữa dũng cảm đơn độc và liều lĩnh?

Cô bối rối không thể phân biệt nổi.